[ĐAM MỸ] THIÊN TỬ

Editor: Cát Cánh

Beta: Cửu Nguyệt
Hạ Hàn không biết tại sao Triệu Thần Hi lại lưu tâm tới chuyện của Hoàng trưởng tử như vậy, nhưng y có thể nhìn ra Triệu Thân Hi quan tâm tới Triệu Hoành Dịch. Ít nhất là có quan tâm tới an nguy của đứa trẻ. Nhưng mà y cũng có thể phát hiện ra, Triệu Thần Hi dường như không muốn đối mặt với Triệu Hoành Dịch. Mỗi khi ánh mắt của hắn hướng tới Triệu Hoành Dịch, đều là sự phức tạp mà y không thể hiểu.

Ban đầu y căng thẳng với sự an nguy của Triệu Hoành Dịch như thế, cũng bởi vì y biết sự quan tâm của Triệu Thần Hi.

Khi Triệu Thần Hi còn chưa từng đặt chân tới Hoa Anh Điện, y đã nghe không ít tin đồn về việc Hoàng thượng yêu thương đứa con cả này. Chỉ cần dựa vào điểm tất cả việc ăn uống, sinh hoạt của Hoàng trưởng tử đều do Hoàng thượng tự tay sắp xếp. Y liền biết vị trí của Hoàng trưởng tử trong lòng Hoàng đế tuyệt đối không phải là do Thục phi được yêu thương, mà là do coi trọng nhi tử dựa vào địa vị của mẫu thân mà bình an phú quý.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này, Hoàng đế chưa bao giờ nhắc tới chuyện Hoàng trưởng tử trước mặt y, nhưng hôm qua khi vừa nghe thấy Hoàng trưởng tử rơi xuống nước, Hoàng thượng thực sự nổi giận.

Biểu hiện mâu thuẫn của Triệu Thần Hi đối với Triệu Hoành Dịch trong mắt Hạ Hàn giống như sự buồn bã và phẫn nộ khi gửi gắm vào đó một niềm hi vọng vô cùng lớn nhưng cuối cùng lại bị đánh tan.

Hạ Hàn không biết rốt cuộc bản thân Thục phi hay Triệu Hoành Dịch đã làm gì mới có thể làm cho Triệu Thần Hi thất vọng với Hoàng trưởng tử hắn từng xem trọng như thế. Nhưng dù sao trên người Hoàng trưởng tử vẫn còn đang chảy dòng máu của Triệu Thần Hi. Bây giờ đã có người uy hiếp tới sinh mạng của Triệu Hoành Dịch, Triệu Thần Hi không thể không quan tâm.

“Thôi được.” Triệu Thần Hi hít một hơi thật sâu, “Nếu như đời này nó thực sự có thể làm được một vị vương gia an nhàn, trẫm cũng có thể bảo vệ nó cả đời giàu có an khang.”

“Đại hoàng tử thông tuệ, nhất định sẽ không làm cho Hoàng thượng thất vọng.” Triệu Thần Hi rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện này nữa, Hạ Hàn chuyển sang đề tài khác, lại hỏi: “Vậy có thể tra ra được điều gì từ cung nhân tên Phúc Hỉ kia không?”

“Phía Bắc Phủ tạm thời vẫn chưa gửi tin tức tới.” Triệu Thần Hi nhắc tới chuyện này, trong lòng vẫn tức giận khó bình tĩnh, “Dạng người nào cũng dám nhét vào bên cạnh Hoàng trưởng tử, Thục phi quả thực to gan!”

Ngày tiếp theo, đã tới thời hạn mà Triệu Thần Hi dặn dò Ẩn Nhất điều tra sự việc. Ẩn Nhất cũng không kéo dài, khi Triệu Thần Hi vừa xong buổi triều sớm đi tới Ngự Thư Phòng, Liên Cẩn lập tức tới báo cáo Thẩm thị vệ cầu kiến.

Triệu Thần Hi ngược lại không bất ngờ với việc Ẩn Nhất tới sớm, trực tiếp cho người vào.

Sau khi Liên Cẩn dẫn theo cung nhân toàn bộ lui ra khỏi cửa, Ẩn Nhất quỳ một gối trước mặt hắn, “Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng.”

Triệu Thần Hi đi từ sau ngự án tới bên cạnh Ẩn Nhất hỏi: “Đã điều tra xong sự việc chưa?”

Ẩn Nhất nói: “Hồi bẩm bệ hạ, sự việc đại khái đã rõ ràng cả rồi.”

Triệu Thần Hi nói: “Vậy nói rõ từng chuyện ra đi.”

Ẩn nhất nói: “Vâng. Ngày hai mươi tám tháng tư năm Dao Quang thứ tám, Thái hậu nương nương trừng trị cung nhân Hoa Nguyệt Điện ở Ngự Hoa Viên. Lấy danh nghĩa thanh trừng cung điện, mang một bộ phận cung nhân Hoa Nguyệt Điện đi. Hoa Nguyệt Điện không đủ người, trong điện lại một lần nữa phái cung nhân tới. Nhưng Thục phi nương nương không tin tưởng được những người mới tới này, nên mới đề bạt một phần những cung nhân bên ngoài vào trong nội điện Hoa Nguyệt Điện. Phúc Hỉ chính là một trong số những nội giám được đề bạt vào trong nội điện.

“Sau đó, Phúc Hỉ một lần nữa được Thục phi nương nương khen ngợi. Ngày hai mươi tháng sáu, Thục phi nương nương bớt đi cung nhân Quý Niên và Thuận Lương vốn đang hầu hạ bên người Đại điện hạ trong trắc điện. Ngày mồng hai tháng bảy, Phúc Hỉ được Thục phi nương nương ủy nhiệm tới bên người Đại điện hạ, thay thế vị trí hai người Quý Niên và Thuận Lương trước đây.”

“Ngày hai tám tháng chín, Phúc Hỉ đợi Vệ thái phó đi về rồi, tránh khỏi Phúc Hải, dụ dỗ Đại điện hạ cùng nhau rời khỏi Hoa Nguyệt Điện. Bởi vì khoảng thời gian này Thục phi nương nương rất tín nhiệm Phúc Hỉ, đã giao toàn bộ quyền quản lý Đại điện hạ ở trắc điện cho Phúc Hỉ. Hơn nữa được mười một cung nhân ở ngoài điện giấu giếm, Phúc Hỉ dẫn heo điện hạ thuận lợi tới Bắc Uyển, đẩy điện hạ xuống nước.”

Nói xong những điều này, Ẩn Nhất lại dập đầu một cái với Triệu Thần Hi, “Thuộc hạ đã điều tra rõ, ba năm trước đây Phúc Hỉ vào Hoa Nguyệt Điện. Cuối tháng tư năm nay sau khi được Thục phi nương nương điều vào trong nội điện, bắt đầu thường xuyên có liên hệ với cung nữ Trữ Thu của Hoa Dung Điện. Ba ngày trước khi Phúc Hỉ dụ dỗ Đại điện hạ rời đi, cũng vừa vặn tiếp xúc với Trữ Thu.”

“Sau khi Phúc Hỉ đẩy Đại điện hạ vào nước, liền trực tiếp tới hòn non bộ cách hồ sen không xa uống thuốc độc tự sát. Mà đêm hôm đó ở Hoa Dung Điện, phát hiện ra thi thể của Trữ Thu ở hành lang bên ngoài phòng ăn, giúp Phúc Hỉ che giấu, còn nữa mười một cung nhân xuất hiện ở Bắc Uyển hôm đó bị Hạ quân hầu ra lệnh bắt lại, trước đây cũng đều có liên hệ với Trữ Thu. Hơn nữa đều có người nhà bị khống chế. Sau khi bọn thuộc hạ điều tra rõ ràng thế lực của người khống chế gia đình bọn họ, quả thực thuộc về thế lực Lý phủ.”

Triệu Thần Hi nghe xong im lặng rất lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Được rồi, đừng vòng vo với trẫm nữa. Nói đi, rốt cuộc là ai làm.”

Ẩn Nhất vừa nghe thấy thế, dập đầu càng thấp, cuối cùng mới khẽ nói: “Là Thái hậu. Xin Hoàng thượng thứ cho thuộc hạ bất lực, lần này Thái hậu nương nương thu tay rất nhanh, hơn nữa động tác vô cùng sạch sẽ. Tuy rằng thuộc hạ có thể tra tới Từ An Cung, nhưng lại không hề thu được chứng cứ gì.”

“Ồ, như vậy ngược lại lại làm khó cho bà ta rồi.” Triệu Thần Hi cười lạnh một tiếng, nhưng lại không hề thấy cảm xúc không nổi sóng, thản nhiên phân phó Ẩn Nhất: “Được rồi, lui xuống đi. Tuy rằng lần này không có quá hạn nhưng mà cũng không làm việc hoàn hảo. Tự mình đi tìm Hàn Phi lĩnh một nửa hình phạt đi.”

“Thuộc hạ tạ ơn Hoàng thượng khai ân.” Tuy rằng vẫn bị phạt, nhưng Ẩn Nhất cũng nhẹ nhàng thở ra.

Đại Uyên đã có một bộ quy chế hoàn chỉnh đối với việc quản giáo cung nhân. Chỉ cần xảy ra vấn đề, thuận theo từng điểm có thể tra được hành vi việc làm, tình trạng thăng cấp của cung nhân, hoàn toàn rõ ràng. Những thứ mà Ẩn Nhất tra được, phân phó một người bình thường khác cũng có thể tra được. Nhưng mà không được kỹ càng tỉ mỉ như hắn thôi.

Thứ Triệu Thần Hi muốn, là những tin tức đằng sau mà người bình thường không thể tra được. Lần này Ẩn Nhất quả thực đã tra được ra Từ An Cung, nhưng lại không lấy được bất cứ chứng cứ nào. Nói thể nào cũng nên đi lĩnh phạt. Cuối cùng Triệu Thần Hi vẫn cho hắn một ân điển, chỉ chịu nửa hình phạt, xác thực là làm cho Ẩn Nhất phải tạ ơn.

Sau khi Ẩn Nhất đi, Triệu Thần Hi lại làm như hoàn toàn không có chuyện gì, tiếp tực xử lý chính sự ngày hôm nay. Cho tới giờ cơm trưa hắn mới rời khỏi Ngự Thư Phòng, đi về phía Hoa Anh Điện.

Hành động không khác gì so với bình thường.

Mà Hạ Hàn không thể so được với Triệu Thần Hi người sáng sớm ra đã xử lý xong phân nửa chính sự. Từ hôm qua tới bây giờ, y hoàn toàn vây quanh ông trời nhỏ mà Hoàng đế đã nhét vào Hoa Anh Điện này.

Hôm qua Hạ Hàn phát hiện ra, chuyện của Phúc Hỉ, ít nhiều cũng để lại bóng ma tâm lý trong lòng Triệu Hoành Dịch. Sau khi Triệu Hoành Dịch tỉnh lại, vẫn luôn rất sợ hãi với những nội giám mặc bộ chế phục gần giống như Phúc Hỉ. Cho nên mới đi tới đâu cũng phải dính Hạ Hàn.

Sau khi Hạ Hàn phát hiện ra, bị gây sức ép cả một buổi chiều. Cuối cùng tới tối nhìn thấy Vân Cẩm chịu đòn xong còn mang theo thương tích tới bên cạnh hầu hạ mình, lúc này Hạ Hàn mới gọi cả An Như cũng vừa bị phạt đòn xong tới nữa.

An Như, chính là tiểu thái giám mà hôm trước nhảy theo Hạ Hàn xuống hồ sen.

Hạ Hàn chỉ vào An Như nói với Triệu Hoành Dịch cả nửa ngày, lúc này mới để nó chậm rãi hiểu ra: Người trước mắt mặc quần áo giống như Phúc Hỉ này, cũng chính là người mà khi nó bị rơi xuống nước nhảy xuống cứu nó.

Sau đó Hạ Hàn lại để An Như trông coi Triệu Hoành Dịch từ xa. Khi bản thân Triệu Hoành Dịch vô ý phát hiện ra An Như đi lại không tiện, biết được là bởi vì nó mà An Như mới bị thương, lúc này nó mới dám để Anh Như tới gần mình hơn một chút.

Thẳng tới sáng nay lại gây sức ép cả buổi sáng, Triệu Hoành Dịch cũng coi như là chịu cho An Như chạm vào một cái, không chuyện gì cũng phải dính lấy Hạ Hàn thêm nữa.

Khi Triệu Thần Hi quay lại Hoa Anh Điện dùng bữa trưa, Triệu Hoành Dịch đã chịu cho An Như dẫn mình đi dạo xung quanh Hoa Anh Điện rồi.

Hạ Hàn thấy Đại hoàng tử mãi tới trưa mới được An Như đi cà nhắc từng bước dẫn về, cảm thán đứa trẻ này đơn thuần như vậy. Không quan tâm tới vết thương có nặng thế nào đi nữa, chỉ cần người xung quanh hơi tỏ ra thiện ý, nó sẽ có thể nhanh chóng quên mất vết thương lúc trước đi.

Ba người dùng xong bữa chưa, Đại hoàng tử ngoan ngoãn hành lễ với hai người rồi đi, để An Như dẫn đi ngủ trưa.

Giờ phút này Hạ Hàn cuối cùng cũng đã thoải mái hơn không ít. Triệu Thần Hi cũng nói cho Hạ Hàn chuyện hôm nay Ẩn Nhất tới báo cáo.

“Hành động này của Thái hậu… cũng không hề sáng suốt.” Hạ Hà hơi hơi nhíu mày, y không ngờ rằng Thái hậu lại có thể xuống tay được với hoàng tự.

“Tại sao lại không sáng suốt?” Những ngày gần đây khi nhắc tới những người ở hậu cung, khẩu khí Triệu Thần Hi lại lạnh đi, “Chiêu này của bà ta, có thể coi như không tệ.”

“Nhưng làm thế cũng quá liều lĩnh.” Hạ Hàn vẫn còn chưa nghĩ thông, “Thái hậu nên biết, cho dù chuyện này làm có sạch sẽ tới mức nào đi nữa, cho dù tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Trang phi, bệ hạ vẫn như cũ có thể sẽ hoài nghi bà ta. Vào thời điểm này, với sự thông suốt của Thái hậu, không thể không biết càng an tĩnh, thì lại càng tốt cho Tiêu gia. Tại sao vẫn còn làm ra sự việc mức này dẫn tới sự chú ý của Hoàng thượng?”

“Làm trẫm chú ý?” Triệu Thần Hi nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, nói với Hạ Hàn: “Bà ta không phải làm trẫm chú ý. Bà ta căn bản đang thăm dò trẫm.”

Vào thời điểm địa vị của Tiêu gia không ổn định thế này, cố tình ra tay với Đại hoàng tử, còn muốn giá họa cho Trang phi. Làm sao có thể chỉ là một vụ mưu hại thông thường.

Đại hoàng tử rơi xuống nước, tất cả chứng cứ đều hướng về Trang phi sắp lâm bồn. Trong Từ An Cung không để lại bất cứ một dấu vết thực chất nào, nhưng Thái hậu vẫn như trước không thể hoàn toàn bỏ đi quan hệ.

Đây không chỉ là sự việc phát sinh bên ngoài, hoặc là những thứ Ẩn Nhất điều tra được, mà chính là kết quả sau khi Thái hậu tính kế xong.

Gần đây Tam hoàng tử của Thục phi mới ra đời, có thể làm Thục phi xuất hiện trong suy nghĩ của những đại thần trong triều. Hoàng trưởng tử rơi xuống nước, rõ ràng là Thái hậu có ý lấy mạng nó.

Mẫu phi của Nhị hoàng tử Như tần thân phận thấp kém. Mà Thục phi không còn Đại hoàng tử, thân phận cũng thấp kém không khác gì Như tần, cũng chỉ còn một Tam hoàng tử vừa mới sinh. Nếu như nói ngay cả Đại hoàng tử đã tròn bốn tuổi mà còn có thể không cẩn thận xảy ra việc ngoài ý muốn, vậy Tam hoàng tử còn chưa đầy tháng, ai biết liệu rằng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?

Triều thần nhìn đến thế cục như vậy, liệu rằng sẽ còn có thể đặt tâm tư lên trên người Thục phi không?

Mà đẩy sự việc này lên đầu Trang phi, đây cũng không chỉ là thử thăm dò Triệu Thần Hi, càng là gửi cảnh cáo cho Thục phi.

Trái lại, nếu như ngay từ đầu Triệu Thần Hi không phải vì hoàng tự thưa thớt mới coi trọng Hoàng trưởng tử. Mà có kỳ vọng rất lớn đối với Đại hoàng tử thì sao?

Về điểm này, Triệu Thần Hi vẫn không thể không có chút bội phục Tiêu Thái hậu. Nếu như là bản thân hắn ở trước đây, có lẽ thật sự sẽ dễ dàng bị Thái hậu thăm dò được gì đó. Nhưng mà hiện tại à…….

“Nếu như trong lòng trẫm luôn thực sự có tâm tư nâng đỡ Thục phi lên làm Hoàng hậu, lập Hoàng trưởng tử làm Thái tử, cho dù nghe thấy tin tức thế nào, có lẽ đều không thể nhịn được.” Giọng Triệu Thần Hi nói chuyện vẫn luôn ôn hòa, trên mặt cũng không hề có ý tức giận. Làm người ta nhìn không ra rốt cuộc tâm tình thế nào.

Lúc này Hạ hàn nghe thấy Triệu Thần Hi nói vậy, cũng thở dài nói, “Ngược lại Thái hậu cũng không dễ dàng.”

Tâm tư như vậy, thực sự không biết đã phải bày mưu bao lâu.

Hoàng trưởng tử rơi xuống nước lại được cứu, bước đầu tiên của chuyện này đã bị làm loạn. Nhưng Thái hậu vẫn có thể ổn định tâm thần như cũ, tiếp tục xử lý sạch sẽ những chuyện đằng sau. Hiện giờ nhìn chung cả hậu cung này, có cung phi nào có thủ đoạn và tâm thái được như vậy?

“Sợ rằng có lẽ bà ta cũng nhận ra được tâm tư của trẫm đối với Tiêu gia rồi? Tuy rằng đời trước Thái hậu chưa từng ra tay với hoàng tự, nhưng lúc này đột nhiên ra tay, đại khái Triệu Thần Hi cũng biết dược dụng ý của bà. Suy nghĩ một chút cũng không cảm thấy quá kỳ lạ.

“Nếu như trẫm thực sự có tâm tư khác với Thục phi và Hoàng trưởng tử, bây giờ sao có thể biểu lộ ra. Tiêu gia hiện nay quả thực đã suy thoái, nhưng căn cơ ở trong triều vẫn còn ổn định. Chuyện này Thái hậu làm rất sạch sẽ, không để cho trẫm nắm được bất kỳ chứng cứ nào. Tuy rằng có điều hoài nghi, cũng chẳng thực sự làm gì được bà ta cả. So với việc đợi khi Trấn Quốc Công quay lại triều, để cho trẫm từ từ tiêu diệt thế lực của Tiêu gia. Không bằng nhân cơ hội thế cục Tiêu gia vẫn còn ổn, thăm dò rõ ràng ý của trẫm. Nếu như bọn họ thực sự có tính toán gì khác, chẳng phải thời cơ lúc này rất tốt sao?”

Hạ Hàn nghe vậy cũng kinh ngạc, “Thái sư và Tiêu Thái hậu… thực sự có tâm tư lớn như vậy sao?!”

Triệu Thần Hi nói: “Không phải vậy sao. Tâm tư lớn như vậy, trẫm sắp không bì kịp rồi.”

“Vậy Hoàng thượng… bây giờ phải làm sao đây?” Hạ Hàn nhìn về phía Triệu Thần Hi, giọng nói cũng mang theo ít vẻ tức giận, “Lẽ nào cứ vậy bỏ qua cho bọn họ?”

Triệu Thần Hi kinh ngạc nhìn Hạ Hàn gần như đang có vẻ tức giận, vươn tay kéo lấy cổ tay y, trong lòng đột nhiên tốt hơn một chút, “Cứ vậy bỏ qua cho bọn họ không tốt sao? Không phải muốn đoán tâm tư của trẫm sao, để cho bọn họ từ từ đoán rõ là được rồi.”

Buổi chiều hôm đó, Hoàng đế hạ lệnh một lần nữa: Trang phi có hành vi không hợp, cấm túc Hoa Dung Điện một tháng.

Sau đó, trừ bỏ một ý chỉ không đầu không đuôi, cùng với tin tức những cung nhân hầu hạ Hoàng trưởng tử bị phạt đánh, Hoàng thượng không hề nhắc tới bất cứ chuyện gì lên quan tới việc Hoàng trưởng tử bị rơi xuống nước.

Trong Hoa Dung Điện, Lý An Thị ở trong nội điện gấp tới mức đi qua đi lại, “Làm thế nào bây giờ, nương nương, Hoàng thượng rõ ràng là đang hoài nghi chúng ta, cánh cáo cho chúng ta biết.”

Tuy rằng chỉ là phạt cấm túc không đau không ngứa, nhưng ý chỉ được đưa tới vào thời điểm này, rõ ràng có ý quan tâm tới cái bụng của Trang phi nên tạm thời không xử lý.

Trang phi nửa dựa vào đầu giường, lúc này cũng lộ ra chút tâm trạng không yên, vẫn chưa trả lời Lý An Thị.

“Hay là………..hay là  thần thiếp bảo lão gia tới tìm Hoàng thượng!” Lý An Thị xoay người, nói với Trang Khanh: “Thái hậu cũng thật quá đáng………chúng ta chưa bao giờ chọc vào Tiêu gia nhà bọn họ. Bây giờ bà ta làm như vậy, thật đúng là muốn hại Lý gia nhà chúng ta!

“Không thể được!” Trang phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng cản Lý An Thị, “Bây giờ còn chưa tới lúc đó.”

“Vậy phải đợi tới khi nào?” Lý An Thị gấp tới mức viền mắt đỏ cả lên, “Chẳng lẽ bây giờ nương nương còn có thể đi tìm Thái hậu sao?”

Hít một hơi thật sâu, Trang phi cố gắng làm cho bản thân mình ổn định tinh thần, “Đợi… đợi thêm nữa. Đợi đứa trẻ này sinh ra, mới quyết định…”

Trong Từ An Cung, Thái hậu nghe được ý chỉ của Hoàng thượng, chân mày lá liễu được sửa cẩn thận nhíu chặt lại.

“Cấm túc Trang phi một tháng? Thục phi của Hoa Nguyệt Điện thì sao? Hay là… còn Từ An Cung của ai gia thì sao?”

Tiểu thái giám quỳ dưới đất vội vàng đáp lời, “Hồi bẩm Thái hậu, không, không còn nữa… Hoàng thượng chỉ ra một ý chí đó thôi, không có thêm gì nữa.”

Thái hậu trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng phất tay bảo nội giám lui xuống. Một mình ngồi ngây ngốc rất lâu, tự thì thào lẩm bẩm: “Hoàng đế có ý gì đây? Không quan tâm tới chuyện Hoàng trưởng tử, cũng không quan tâm tới Thục phi. Chỉ cấm túc Trang phi một người căn bản chẳng hề có tác dụng… lẽ nào, còn có thể là Trang phi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi