ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Triệu Ý tắm rửa sạch sẽ đã là mười hai giờ, ga giường ướt đẫm để trong không khí đã hơi lạnh, sờ cái tay đều ướt. Chỗ bị ướt kia còn ở giữa giường, tránh cũng không tránh được.

Nhưng gọi phục vụ phòng lên thay ga giường thì Triệu Ý không làm được, nghĩ nghĩ đành lấy khăn tắm lót xuống dùng tạm vậy.

Cậu tắt đèn, nằm lăn qua lộn lại nhưng không buồn ngủ tý nào.

Lúc mới làm xong tay chân bất lực, toàn thân mềm nhũn, mỏi mệt muốn ngủ, giờ tắm xong tinh thần lại tỉnh táo.

Phòng này ở tầng hai, ánh đèn đường mờ mịt yếu ớt chiếu qua cửa sổ vào phòng.

Đêm, cũng không đen đến vậy.

Thỉnh thoảng có tiếng xe đi qua, sau lại nghe thấy tiếng mấy tên say rượu cãi nhau văng vẳng.

Triệu Ý trợn mắt nằm trên giường, kéo kéo chăn trên người.

Lúc nào cũng vậy, tại những thời điểm nhất định, trong những hoàn cảnh đặc biệt cậu luôn cảm nhận được vài thứ, vài cảm giác khó tả.

Khó tả được, nói cũng không rõ. Cảm giác này không diễn tả được, nhưng nếu phải nói thì cũng không phải không nói được, nói trừu tượng khái quát một chút thì đại khái là cảm giác còn sống.

Ở một nhà nghỉ xa lạ, dưới cửa sổ ánh đèn mờ nhạt, trong đêm khuya có mấy kẻ say, cậu nằm trên giường mất ngủ, trong bệnh viện cách đó ba cây số Kỷ Sơn Thanh đang đứng bên giường hút thuốc.

Càng nghĩ càng miên man, người cũng ngày càng tỉnh táo.

Khi tỉnh táo đêm trở nên dài dằng dặc, nhưng có dài thì đêm cũng qua, khi trời tờ mờ sáng sẽ có người tới gõ cửa căn phòng này.

Đêm dài ngắn ngủi như vậy sao lại không thể chờ được?

——

Kỷ Sơn Thanh mang bữa sáng tới.

Lúc Triệu Ý đang đánh răng rửa mặt Kỷ Sơn Thanh tựa vào khung cửa phòng tắm, ánh mắt không kiêng kị quét trên người Triệu Ý.

Tóc dài mềm mại, bờ vai nhỏ, eo gầy hữu lực, bờ mông căng tròn, đôi chân thẳng tắp.

Vạt áo chưa chỉnh lại, có một đoạn còn giắt trong quần, Kỷ Sơn Thanh vươn tay kéo áo cậu ra, tiện tay vỗ nhẹ lưng cậu.

Triệu Ý dùng khăn lau sạch mặt, bóc bàn chải đánh răng dùng một lần ra, vừa bóp kem đánh răng vừa hỏi:

“Không phải anh muốn đổi hộ sĩ à? Tìm được người chưa? Nếu chưa thì em ở lại đây mấy hôm chăm sóc ông hiệu trưởng, đợi anh tìm được người lại về trường.”

“Không cần.” Kỷ Sơn Thanh dời mắt khỏi lưng cậu nhìn sang gương, nhìn cậu nhét bàn chải đánh răng vào miệng, bàn chải đánh răng làm quai hàm phồng lên. Răng Kỷ Sơn Thanh hơi ngứa, muốn cắn một miếng má kia ghê.

“Hửm? Nhanh vậy anh đã tìm được người rồi?”

Triệu Ý cầm bàn chải, miệng đầy bọt, nói không rõ lắm.

“Vẫn chưa tìm được.” Kỷ Sơn Thanh nói: “Lúc sáng hiệu trưởng nói với anh ông muốn xuất viện.”

Triệu Ý lấy bàn chải ra, nhổ hết bọt, nghiêng đầu nhìn hắn: “Bác sỹ bảo như nào? Xuất viện được không?”

Kỷ Sơn Thanh tiến lên chen vào cạnh triệu Ý, xả nước đầy cốc: “Bác sỹ nói là có thể xuất viện, nhưng vẫn nên ở lại nếu có điều kiện.”

Nói xong anh nhét cốc nước đầy vào tay Triệu Ý: “Tranh thủ súc miệng rồi ăn cơm đi.”

Triệu Ý cầm cốc súc miệng, rồi rửa sạch bàn chải. Kỷ Sơn Thanh vẫn đứng cạnh cậu, đợi cậu súc miệng xong, cầm khăn mặt mạnh tay lau sạch miệng cậu.

Triệu Ý đẩy cái tay đang cầm khăn cọ lung tung trên miệng mình ra, rút khăn mặt lại.

“Hâm à?”

Kỷ Sơn Thành nhìn miệng cậu cười, lúc nãy dùng sức hơi lớn, lau đến nỗi môi Triệu ý đỏ ửng lên, đẹp dã man.

“Ý anh là để ông hiệu trưởng ra viện?”

Triệu Ý vắt khăn mặt lên giá, quay người hỏi Kỷ Sơn Thanh.

“Ừ.” Kỷ Sơn Thanh nói: “Ông ấy muốn về. Nằm viện ba tháng anh không cho về, ông không nỡ nhưng cũng không được tự nhiên. Anh đã phân tích tình hình, lợi hại cũng nói rõ, ông vẫn kiên trì muốn về… Vậy thì về thôi.”

Triệu Ý ngẫm lại, gật đầu: “Cũng được.”

Về thì về, cùng lắm thì thuê thêm người chăm sóc. Bệnh viện cũng không phải chỗ tốt. Nằm viện lâu thì dù người không có bệnh cũng thành bị bệnh.

“Thôi không nói nữa, ra ăn sáng đi.” Thấy cậu vẫn ngây ra Kỷ Sơn Thanh liền kéo tay ra ngoài: “Đồ ăn mang về tới nơi đã nguội bớt rồi, em còn lần mần lâu như vậy nữa.”

Kỷ Sơn Thanh đến cạnh bàn, qua lớp túi sờ xem mấy cái bánh bao trắng mềm còn nóng không, lại mở hộp sữa đậu, đưa tới bên miệng Triệu Ý.

Triệu Ý nhìn ống hút bên miệng, há mồm ngầm lấy, hút một hơi sữa đậu nành.

Nhìn cậu ngoan ngoãn hút sữa trên tay mình, Kỷ Sơn Thanh cười ra tiếng: “Tự cầm đi, còn phải để anh đút à?”

Triệu Ý nhìn hắn một chút, lại nhìn bánh bao trên bàn, chỉa chỉa cằm vào bánh bao, sau đó há miệng với Kỷ Sơn Thanh.

Rõ ràng là muốn được anh đút cho ăn.

Cậu há miệng không to, sắc đỏ do cọ xát mạnh trên môi còn chưa phai, một chiếc răng trắng lấp ló sau làn môi đỏ mọng, nhìn vào một chút là đầu lưỡi mềm mại, hơi thở thoảng thoảng mùi sữa đậu ngọt ngào.

Hầu kết Kỷ Sơn Thanh trượt lên xuống, bàn tay véo nhẹ bánh bao âm ấm trên bàn, nhưng không đút cho Triệu Ý mà đưa môi lưỡi của mình lên.

Triệu Ý đang há miệng, rất thuận tiện cho đầu lưỡi anh tấn công, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại.

Trong miệng cũng lây dính sự ngọt ngào cùng hương sữa đậu nhàn nhạt.

Ngọt lịm, thoang thoảng hương vị của Triệu Ý.

Ngọn lửa bị Triệu Ý nhen lên lúc sáng sớm cuối cùng cũng tìm được cửa ra.

Nhưng anh cũng không làm càn được lâu, Triệu Ý đẩy anh ra, giật lấy hộp sữa đậu, một tay chống ngực anh không cho áp sát.

Trong đôi mắt lạnh lẽo nhiễm mê ly, sóng mắt dập dờn hút người, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến người ta không chiếm được.

“Xê ra.” Triệu Ý kéo ghế ngồi xuống: “Em còn chưa tính xong nợ nần tối qua đâu.”

Đầu lưỡi Kỷ Sơn Thanh quét một vòng quanh miệng, lần đầu cảm thấy sữa đậu nành thực ra uống cũng khá ngon.

Anh nghe Triệu Ý nói, khẽ cười, đùa cậu: “Nợ gì?”

Triệu Ý không thèm để ý anh, ngồi yên chuyên tâm ăn sáng.

“Tự em không dậy được còn trách anh?” Một tay anh chống bàn, một tay khoác lên lưng ghế Triệu Ý ngồi, đem người kéo vào địa bàn của mình.

Triệu Ý nuốt thức ăn trong miệng, liếc anh: “Anh làm như em không biết anh bày trò gì ý?”

“Vậy em nói xem anh bày trò gì?”

Triệu Ý cắn phăng nửa cái bánh bao.

Anh bày trò gì? Con mẹ nó anh chính là muốn làm em mệt chết, sau đó một mình đi bệnh viện!

Chuyện này có thể nói ra sao? Không thể, đậu má nó mất hết cmn mặt mũi!

Hai người lên giường dựa vào đâu cuối cùng người không dậy nổi là cậu mà Kỷ Sơn Thanh cái qué gì cũng không có?

Triệu Ý cảm thấy có thể do lâu rồi mình không tới phòng tập nên thể lực mới yếu đi.

Mới có ba lần! Ba lần cậu liền nằm như cá chết!

Kỷ Sơn Thanh thấy cậu không nói gì càng ngông cuồng hơn, hỏi lại: “Sao em không nói gì?”

Triệu Ý nhìn nửa cái bánh bao còn lại trên tay, dứt khoát nhét nó vào miệng Kỷ Sơn Thanh, bịt cái miệng chó này lại.

Đáng ghét!

——

Ông hiệu trưởng xuất viện, Kỷ Sơn Thanh muốn ông ở lại trường để thuận tiện chăm sóc nhưng ông không chịu, nhất định phải về nhà.

Kỷ Sơn Thanh hết cách, đành phải chiều theo.

Người già, vết thương da thịt còn lâu lành nữa là thương gân động cốt, đứng cũng chưa chắc đứng vững được, chỉ có thể chậm rãi chăm.

Trong nhà ông hiệu trường không có người, ban ngày Triệu Ý liền sang nói chuyện với ông. Cậu không biết nấu cơm, ngày ba bữa Kỷ Sơn Thanh sang đây nấu, sau đó ba người cùng ăn ngoài phòng khách.

Buổi tối Kỷ Sơn Thanh ở lại, anh dọn lại phòng cách vách phòng ông hiệu trưởng, ban đêm anh ngủ ở đó, cũng tiện đỡ ông hiệu trưởng đi tiểu đêm.

Thế là Triệu Ý cũng không về mà ở lại cùng Kỷ Sơn Thanh, hai người ngủ chung giường buổi tối.

Ban đêm cách vách có chút động tĩnh là Kỷ Sơn Thanh liền tỉnh, xuống giường sang xem, có khi một tối dậy bốn, năm lần.

Đôi lúc Triệu Ý bị đánh thức, cau mày lẩm bẩm vài tiếng, Kỷ Sơn Thanh vỗ vỗ lưng cậu, đợi cậu tỉnh mới nhẹ nhàng ra ngoài.

Những chuyện này Triệu Ý biết cả nhưng cậu không nói gì, cũng chẳng làm gì.

Ban ngày Kỷ Sơn Thanh không có nhà cậu liền lấy quyển sổ nhỏ, vào phòng chính nói chuyện với ông hiệu trưởng.

Trường học không phải nói là có thể xây được, ông hiệu trưởng có kiến thức, kinh nghiệm, cũng có tâm. Dạy học cả đời ở trấn Thạch Đầu, chuyện ông biết đến, gặp được, hiểu rõ so với Triệu Ý nhiều hơn nhiều lắm.

Mấy ngày sau trong lòng Triệu Ý cũng đã có ý tưởng.

Cậu muốn xây một trường liên kết, một ngôi trường có cả cấp một, cấp hai, cấp ba lẫn đại học.

Cậu muốn thông này, núi này hoàn toàn khai thông.

Chỉ bằng Triệu Ý.

Kỷ Sơn Thanh và Triệu Ý ai bận việc nấy.

Triệu Ý gọi mấy cuộc điện thoại, có cho An Thịnh, có cho Dư Chi Kỳ.

Tài sản của cậu đa phần đều do hai người kia quản lý, Triệu Ý xưa nay không quản tiền. An Thịnh tuyên truyền, Triệu Ý kệ, An Thịnh mở rộng nghiệp vụ, Triệu Ý cũng kệ. Còn lại thì để cho Dư Chi Kỳ đi đầu tư, dù sao tiền để chỗ ông cũng có tác dụng và lợi ích cũng lớn hơn.

Triệu Ý gọi điện không có chuyện gì khác ngoài cần tiền.

Tiền là chuyện nhỏ, chuyện lớn là không biết xây trường như thế nào.

Triệu Tông Hiền nói Triệu Ý là đồ ăn hại cũng không sai. Ngoại trừ vẽ tranh ra thì chuyện gì cậu cũng không biết.

Lúc nhỏ có Thái Bằng và người hầu lo mọi chuyện, cậu chỉ cần vẽ tranh. Lớn lên cậu chuyển khỏi biệt thự của Triệu Tông Hiền, An Thịnh gần như thành trợ lý sinh hoạt của cậu, chuyện lớn chuyện nhỏ chỉ cần mở miệng nói là An Thịnh sẽ làm đâu ra đấy, cậu chỉ cần chuyên tâm vẽ tranh là đủ.

Vậy nên nói Triệu Ý là tên ăn hại chỉ biết vẽ tranh cũng không sai.

Dù sao gần nửa đời người cậu cũng chưa từng đàng hoàng làm được chuyện lớn nào cả.

Nhưng lần này cậu muốn làm đại sự, cậu muốn xây trường.

Chuyện lớn vô cùng.

Tưởng tượng rất tốt đẹp nhưng thực tế lúc bắt tay vào làm lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Dùng tiền? Triệu Ý nhíu chặt lông mày.

Khó quá mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi