ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Bốn bức từng đều treo đầy những bước tranh của Kỷ Sơn Thanh hoặc liên quan đến Kỷ Sơn Thanh.

Kỷ Sơn Thanh thả bước chân đi đến, cẩn thận nhìn ngắm những bức tranh trên từng, càng xem, hốc mắt anh càng cay rát. Anh dừng trước một bức tranh, đưa tay sờ nhẹ lên những đường nét mà Triệu Ý đã vẽ.

Triệu Ý thêm nét bút cuối cùng rồi rút tay ra khỏi giá vẽ, cái cổ nghiêng nghiêng hơi đau, lúc này cậu mới phát hiện ra anh đang đứng đưa lưng về phía cậu, dừng trước bức tranh vẽ Kỷ Sơn Thanh một lúc lâu.

Ánh mắt cậu nương theo đầu ngón tay của Kỷ Sơn Thanh, rê khắp bức tranh dó.

Bức tranh được vẽ hết sức tuyệt vời, khoảng thời gian họ xa nhau, Triệu Ý đã dựa vào bức tranh này để sống sót qua ngày.

Triệu Ý không nhìn nữa, chậm rãi nuốt nước bọt rồi bước về phía Kỷ Sơn Thanh.

“Anh đến hồi nào mà im hơi lặng tiếng vậy?”

Giọng cậu rất nhẹ, nhẹ nhưng lại rất tận lực.

Kỷ Sơn Thanh không quay người lại, ngón tay anh theo ánh mắt mà cứ miết mãi lên bức tranh đó.

“Vẽ khi nào vậy?”

Triệu Ý im lặng một lúc, cắn cắn môi.

“Cái lần… anh lơ em đó.”

Ngón tay đang miết trên bức tranh dừng lại, lông mi Kỷ Sơn Thanh run lên hai lần, cảm giác cơn đau đó chạy dọc theo trái tim, trào lên cổ họng khiến cho người ta không thở nổi.

Triệu Ý từ từ đi tới, ôm lấy Kỷ Sơn Thanh từ phía sau, cậu tựa đầu mình vào vai anh, cùng anh ngắm nhìn bức tranh: “Anh Sơn, em vẽ có đẹp không?”

“Tuyệt đẹp.” Kỷ Sơn Thanh cố khiến giọng mình không trở nên lạc đi.

“Hai ngày hai đêm, anh Sơn, đưa anh về lại mặt giấy.” Triệu Ý luồng tay qua nách anh, quơ quơ miêu tả bức tranh mà ánh mắt dần trở nên mê ly: “Từng chi tiết nhỏ, sáng tối, sắc độ, em đều suy nghĩ hàng trăm lần, vẽ sai từng lần này đến lần khác… cuối cùng cũng có một bức… Giống lắm phải không.”

Tay của cậu dừng lại, từ từ buông xuống, nhẹ nhàng vòng qua lưng Kỷ Sơn thanh: “Nhưng mà vẫn còn kém lắm, anh Sơn à, bức tranh đó so với anh vẫn còn kém nhiều lắm… Không phải em không đủ tài hoa hay học nghệ không tinh, cho dù là Mã Lương cũng không cách nào vẽ ra anh được.”

Bỗng Kỷ Sơn Thanh xoay người ôm Triệu Ý vào lòng ngực.

Anh của trước kia, sao có thể bỏ cậu được chứ?

Sao có thể buông bỏ người này được chứ?

Anh ôm thật chặt, Triệu Ý tựa đầu vào vai anh rồi khẽ nói: “Nếu anh đẩy em ra một lần nữa, em sẽ ôm bức tranh này sống hết cả đời.”

Như vậy thì anh có đau lòng không.

“Không đâu.” Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu cọ cậu thật nhẹ nhàng: “Triệu Ý, không đâu.”

Sẽ không có chuyện, anh để em một mình nữa.

———

“Sao hôm nay tan sớm vậy anh?”

Triệu Ý vừa hỏi vừa đẩy cửa phòng tranh, đi cạnh Kỷ Sơn Thanh.

“Không bận lắm.” Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu cười với cậu: “Lúc chiều nay, anh rất muốn gặp em nên đã lái xe đến.”

“Anh…”

“Anh ơi.”

Lời của Triệu Ý bị cắt ngang, cậu nhìn về phía phát ra tiếng, cách thư viện không xa thấy… một người đàn ông.”

Một người mặc bộ đồ cotton dày, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt gầy gò, sắc mặt thì tái nhợt, nhìn có vẻ hơi lôi thôi.

Triệu Ý nhìn một lúc lâu vẫn không nhận ra người này là ai.

Chạm phải ánh mắt của người dàn ông này, Triệu Ý nhíu mày lại.

Ánh mắt đó si mê, quyến luyến, điên cuồng, giống như ráng hổ mang đói bụng mấy tháng nhìn thấy con chuột mà đó yêu thích nhất.

Mặc dù so sánh mình như chuột cũng không đúng lắm.

Nhưng người kia tràn đầy tính xâm lược, chiếm hữu, ánh mắt khát vọng đến mức khiến Triệu Ý khó chịu.

Loại ánh mắt này có đôi phần quen thuộc…

Người kia đứng sửng ở đó một lúc, đột nhiên lảo đảo chạy tới, giọng nói có phần run rẩy mà kêu: “Anh ơi…”

Triệu Ý mở miệng, cách thật gần, cuối cùng cậu cũng nhận ra một điểm quen thuộc từ người đàn ông này.

“Trần Ngộ?”

“Là em đây, anh ơi.” Trần Ngộ hít mũi một cái, gật đầu lia lịa, con mắt nhìn chằm chằm Triệu Ý, cảm động như sắp khóc đến nơi. Giống như nghe điện tên mình từ miệng Triệu Ý là một loại vinh hạnh lớn.

Mà sau khi Triệu Ý xác định được người nọ, cậu lặng lẽ đưa tay kéo Kỷ Sơn Thanh đứng lại.

Khéo thế.

Mẹ nó đúng là khéo quá mà.

Cảnh tượng bạn giường và bạn trai hiện tại cùng xuất hiện khiến người ta bối rối biết bao nhiêu.

Đặc biệt là với phẩm chất đạo đức của người bạn giường này nữa.

Đúng là không thể trách bị Triệu Ý ghét bỏ, giờ còn gặp Trần Ngộ thế này, nói là kẻ ngủ gầm cầu chắc ai cũng tin.

Cảm thấy bàn tay mềm mại níu lại, Kỷ Sơn Thanh liếc nhìn Triệu Ý một chút, lập tức nắm lấy tay Triệu Ý.

Hành động đó của anh không quá nhưng đủ để gây chú ý cho Trần Ngộ.

Trần Ngộ nhìn Kỷ Sơn Thanh một chút, rất nhanh sau đó, ánh mắt của hắn chuyển sang đôi tay của hai người. Hắn thở hổn hển, chỉ một hành động nho nhỏ này thôi đã khiếp tâm trạng hắn loạn cào cào.

Hắn đè cơn giận xuống, đưa tay muốn kéo Triệu Ý đi,

Kỷ Sơn Thanh nhanh chóng kéo Triệu Ý lùi một bước, đến góc áo cũng không để hắn chạm được.

Tay Trần Ngộ ở khoảng không, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Kỷ Sơn Thanh.

“Anh là ai?”

Kỷ Sơn Thanh cười với hắn, thái độ rất vừa phải: “Tôi là Kỷ Sơn Thanh, là bạn trai của… Triệu Ý.”

Nụ cười đó như châm chọc, Trần Ngộ mù mờ hô lên: “Anh đắc ý cái gì? Rồi cũng chia tay thôi, xưa giờ Triệu Ý chưa thiếu đàn ông. Chỉ cần anh đủ đẹp thì có thể lên giường với anh ấy.” Ánh mắt của hắn ác ý quét lên mặt Kỷ Sơn Thanh: “Gương mặt đó của anh không hợp với gu thẩm mỹ của Triệu Ý, tôi mới hợp! Xinh đẹp, thanh tú, ngoan ngoãn…sớm muộn gì anh ấy cũng chán anh thôi, anh không có ưu thế gì cả.”

Đồ thần kinh!

Triệu Ý bị những câu đó của Trần Ngộ chọc giận, cậu không chờ Kỷ sơn Thanh lên tiếng mà đã mở miệng trước: “Trần Ngộ, ai cho cậu cái gan chạy đến đây sủa loạn vậy hả? Tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi đến lượt cậu nói à? Kỷ Sơn Thanh không có ưu thế vậy cậu có sao? Bao lâu rồi cậu không soi gương, lấy đâu cái tự tin vậy hả? Chẳng phải tôi đã nói đừng để tôi thấy cậu sao, quên rồi đúng không? Không bạo lực không hợp tác? Cần tôi cho cậu nhớ lâu hơn à?” Phút cuối cùng, Triệu Ý kéo Kỷ Sơn Thanh, ôm lấy bờ vai anh, hất cằm với Trần Ngộ: “Nhìn rõ đây, chính là người này, chính gương mặt này, cái tên này, cậu nhớ cho kỹ. Xem tôi có gắn bó cả đời không.”

Trần Ngộ thở hồng hộc, hai mắt hắn ửng đỏ, trán nổi gân xanh, khuôn mặt hắn vốn đã sưng vù, sắc mặt chỗ vàng chỗ trắng, giờ còn giận giữ nên nhìn cứ méo xẹo.

Bỗng dưng hắn nhào tới Triệu Ý, Kỷ Sơn Thanh bước vội lên một bước, nghiêng người chắn trước mặt cậu, sau đó nhấc chân đạp thẳng vào bụng Trần Ngộ.

Một cú này đạp hắn ngã nhào xuống đất, ôm bụng kêu than, mặt đổ mồi hôi hột.

Động tác và dáng vẻ đều quá đau đớn, Triệu Ý liếc mắt nhìn rồi nói với Kỷ sơn Thanh: “Này, anh mạnh quá, đừng đá rồi xảy ra chuyện chứ.”

Kỷ sơn Thanh liếc cậu một cái: “Sao nào? Em xót à?”

Triệu Ý thoáng sửng sốt, nhìn dáng vẻ chó dữ này của Kỷ Sơn Thanh mà vui vẻ.

“Anh ghen cái gì mà ghen? Sao em xót cậu ta được?

Kỷ Sơn Thanh nhìn Trần Ngộ đang ôm bụng rên hừ hự, giật giật chân đá một phát, bình tĩnh nói: “Báo cảnh sát đi.”

Triệu Ý:???

Kỷ Sơn Thanh vừa lấy điện thoại vừa nói với Triệu Ý: “”Anh không dùng quá sức, nhưng cậu ta nằm đây cũng đã yếu rồi, với cả…”

Điện thoại reo lên, Kỷ Sơn Thanh không nói gì nữa.

Mãi đến khi cảnh sát tới đưa người đi, Kỷ Sơn Thanh và Triệu Ý mới thoát thân được.

Ngồi ở ghế phụ, Triệu Ý cứ cảm thấy đời người vô thường, cậu hơi xúc động.

Ngẫm lại những năm mà cậu gặp Trần Ngộ cũng khí thế, một thiếu niên cố gắng phấn đấu. Mặc dù cách phấn đấu có hơi sai trái, nhưng không sa đọa giống bây giờ… và còn hút thuốc phiện.

“Em nghĩ gì vậy?”

Cậu im lặng hồi lâu không nói gì, Kỷ Sơn Thanh nhìn sang một chút rồi thuận miệng hỏi:

“Sao anh biết cậu ta hút thuốc phiện?”

“Lúc trước anh chuyên bắt những người thế này, tiếp xúc nhiều, có vấn đề hay không nhìn là biết.” Kỷ Sơn Thanh thong thả trả lời, liếc nhìn Triệu Ý.

“Không ngờ em cứ ngây ra mãi như vậy, còn đang nghĩ về cậu ta à?”

Mẹ nó lại chọc đúng chỗ rồi.

“Ừ, lòng dạ hẹp hòi gì đâu.”

“Bạn trai cũ?”

“Không hẳn là bạn trai cũ.” Triệu Ý không muốn nhắc tới chuyện bàn giường khi trước với Kỷ Sơn Thanh, cậu thấy khó mà nói được: “Đừng nhắc nữa.”

Nhưng Kỷ Sơn Thanh không tha cho cậu, cứ nhẹ nhàng nói: “Sao thế, không nói được à?”

Mẹ, cố tình kiếm chuyện đây mà.

Triệu Ý cũng giận: “Có gì mà em không nói được? Em sợ anh khó chịu thôi.”

“Em nói đi, em không nói anh mới khó chịu đấy.”

Triệu Ý: “Em nói ra anh lại càng khó chịu.”

Kỷ Sơn Thanh: “Không sao, khó chịu thì anh nhịn.”

Triệu Ý cắn cắn chiếc môi mềm: “”Chứ không phải bám riết không tha à?”

Kỷ Sơn Thanh không nói gì, chấp nhận, anh bám riết không tha thế đấy.

Sao nào, người ta đã tới trước mặt anh mà anh không thể hỏi một chút à?

Triệu Ý hơi bực bội nên nói thẳng: “Tình nhân, hồi trước em nuôi tình nhân, được chưa?”

Hài lòng, hài lòng quá ấy chứ.

Kỷ Sơn Thanh không kiềm được mà phóng xe thật nhanh.

Không khí trong xe lặng ngắt như tờ.

Triệu Ý nhìn cảnh vật bên ngoài vụt qua vội vã, lửa giận cũng dần dần vơi đi, bắt đầu cậu cảm thấy buồn cười.

Đã nói khó chịu thì nhịn cơ mà?

Thoáng cái đã tới nhà, tốc độ lái của Kỷ Sơn Thanh cũng dần dần chậm hơn, anh dừng xe gần cửa siêu thị. Anh mở cửa và xuống xe mà không nói một lời, chẳng nói với Triệu Ý câu nào.

Triệu Ý lười biếng tựa vào ghế phụ, nhìn Kỷ Sơn Thanh vòng qua đầu xe rồi đi về phía cửa siêu thị, đột nhiên anh dừng lại, quay đầu trở về xe.

Triệu Ý nhoẻn miệng cười, rồi lại không cười nữa. Cửa xe được mở ra, Kỷ Sơn thanh đứng bên ngoài, giọng điệu cứng ngắc nói với cậu: “Xuống xe.”

Triệu Ý nhìn anh một chút rồi mới bắt đầu hiền lành ngoan ngoãn đi ra khỏi xe.

Hai chân vừa chạm lên mặt đất, cánh cửa sau lưng đã bị đóng lại cái rầm.

Kỷ Sơn Thanh kéo tay cậu vào siêu thị, bước vào cửa, bắt đầu nói chuyện nhà cửa với Triệu Ý như không có việc gì xảy ra: “Hết đồ nấu ăn rồi, tối nay em muốn ăn gì?”

Triệu Ý cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng lắc lư cánh tay Kỷ Sơn Thanh: “Không giận à?”

Tác giả:

Bé triệu lẳng lơ: Không giận hả? Ghen hả?

Kỷ lão chó: Ừ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi