ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Lúc Triệu Ý bê cái bồn tắm nhỏ của mình quay lại thì cảm thấy bầu trời như sáng ngời trong xanh, ánh nắng ấm áp dễ chịu, thậm chí một ngọn gió nhỏ cũng thổi cậu bay đi mất.

Kết quả của việc tắm rửa quả nhiên là dịu đi mệt nhọc, tâm thanh tịnh sáng trong, bao nhiêu bực bội cũng tan đi hết.

Triệu Ý đang vui vẻ như muốn cất cánh thì đụng phải Kỷ Sơn Thanh ở hành lang, cậu cảm thấy hắn cũng khá là được mắt, còn rất tốt bụng lên tiếng chào hỏi, Kỷ Sơn Thanh đáp cậu không nhiệt tình lắm thì sau đó vẻ mặt có hơi là lạ.

Không trách được thái độ của Kỷ Sơn Thanh vì một lời khó mà nói hết, dù sao một tiếng trước hắn lại bị Trần Diệu khóc lóc kể lể, cũng hiểu được ngon lửa đang âm ỉ giữa Triệu Ý và Trần Diệu.

Tính tình của Trần DIệu vốn tốt hơn Triệu Ý thế mà còn nghẹn cả một buổi sáng.

Hắn nghĩ Triệu Ý hẳn sẽ trực tiếp bùng cháy nhưng sao trông người này lại khá là...!vui vẻ.

Kỷ Sơn Thanh cảm thấy hắn không tài nào hiểu nổi giáo viên tình nguyện này.

Đúng là có lỗi, hắn còn ác ý phỏng đoán vị tổ tông này đây.

Kỷ Sơn Thanh sờ lên mũi của mình, vẻ mặt ôn hòa khó có được mà nói: "Cậu vừa lỡ bữa sáng, chúng tôi vừa ăn cả rồi, tôi có để đồ ăn trong bếp cho cậu đấy."

Triệu Ý bưng bồn mở cửa ra để chuẩn bị vào nhà, nói một câu cho có: "À."

Kỷ Sơn Thanh nhìn điệu bộ của cậu, mí mắt còn không nhướng lên được một chút, thậm chí hắn còn thấy lời mình vừa nói trôi qua tai phải chảy ra khỏi tai trái.

Kỷ Sơn Thanh cười lạnh trong lòng, lo cho để làm cái đéo gì chứ!

Cho dù hắn không muốn lo vị tổ tông này nhưng mà đồ ăn không thẻ lãng phí được, cho nên mới lải nhải như mẹ già một câu: "Cậu không định ăn phải không?"

"Đúng vậy đấy." Triệu Ý quay đầu sang nhìn hắn, vẻ mặt giả vờ như rất chân thành kiểu giỏi ghê sao anh biết được vậy

Kỷ Sơn Thanh liếm liếm đầu răng, đúng là muốn bật cười.

Hắn cảm thấy mình đã làm một chuyện rất vô nghĩa, tự vả một phát bỏng cả mặt.

Ánh mắt hắn nhìn rơi xuống người Triệu Ý, ánh mắt tăm tối mù mịt.

Triệu Ý thấy thanh đao nằm trong mắt hắn sắp không nén được nữa rồi, đang sôi sùng sục phá phong ấn ra rồi đâm lên người cậu.

Nhưng mà phong ấn đen đặc kia sôi một hồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ánh sáng âm u lạnh lão hệt như lần đầu cậu gặp hắn, có lẽ còn lạnh hơn.

Thật ra thì Triệu Ý hơi không hiểu là mình đã nói câu nào xúc phạm đến vị Sơn đại vương này, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy thái độ khi mình nói hai câu kia vẫn rất ổn, cuối cùng lại khiến Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu tận ba mươi giây như cậu bị tâm thần gì đấy.

Kỷ Sơn Thanh đè ngọn lửa nhỏ không tên trong lòng lại, gật nhẹ đầu một cái rồi nói giọng lạnh tanh: "Ok."

Thật ra cũng không trách Triệu Ý được bởi cậu cũng đâu nói là muốn ăn, là hắn hèn hạ cứ nhất quyết phải chừa lại cho người ta, khó khăn lắm mới đưa đến cho người tình mà người ta không nhận, trách ai được đây? Còn không trách bản thân hèn hạ sao.

Kỷ Sơn Thanh tự biết mình không phải nhiệt tình gì cho cam, khó khăn lắm mới sống thiện lành được còn bị người ta chê, nếu là người khác thì hắn cũng không tức như vậy.

Nhưng người này là Triệu Ý, Triệu Ý không ăn! Ân tình này khiến Kỷ Sơn Thanh đã nén giận, ngọn lửa này không phải cho Triệu Ý mà là cho chính bản thân hắn đây.

Từ khi người này mới đến, hắn đã vạch đầu ngón tay ra tự tính là mình đã ba lần làm người tốt rồi, một lần là đi đón cậu, môt lần là dẫn cậu đi nhà tắm, lại lần mới vừa mang đồ ăn kia, nhưng không có gì tốt đẹp cả.

Kỷ Sơn Thanh cảm thấy hắn và cái loại cậu ấm như Triệu Ý này, trời sinh đã không hợp nhau.

Hắn giỡn giỡn chiều tên khốn này một lần, hắn không làm anh Sơn nữa, chữ anh này tặng cho Triệu Ý, hắn gọi cậu là anh!

Triệu Ý nhìn Kỷ Sơn Thanh kéo cửa bước vào phòng đối diện thì sửng sốt một chút, hai hàng chân mày nhanh chóng nheo lại, từ trong khẽ răng phát ra một tiếng kêu rất bất mãn: "Xí..."

Triệu Ý thấy người này tám phần mười là đầu óc có chút bệnh.

Lúc ăn trưa Triệu Ý có cảm giác được bầu không khí có hơi khang khác.

Người ở đây không có cái quy định đang ăn không nói chuyện, lúc ăn cơm ai ai cũng tụ lại vừa ăn cơm vừa nói.

Ngày đầu đến đây thì văn hóa bàn ăn này cậu đã cảm nhận được.

Nhưng lần này thì không giống, ánh mắt của những người họ không có sự bất thiện, không ai mang kiểu đối lập hay dò xét thậm chí là ánh mắt khinh thường để nhìn cậu, mặc dù không nói chyện với cậu, nhưng không hề cố gắng gạt cậu sang một bệnh.

Trong phút chốc bầu không khi trên bàn cơm rất dễ chịu, mặc dù lúc ăn cơm Triệu Ý không thích nói chuyện với ai, hoặc là nghe người ta nói, đó chỉ là một sự khó chịu nhẹ hoàn toàn trong phạm vi có thể chịu đựng được, không hề giống kiểu bực bội kiềm chế như lần đầu tiên.

Cậu không nói câu nào nên cũng không ai nói chuyện với cậu, vậy cũng tốt.

Tất nhiên Triệu Ý sẽ không tự huyễn cho rằng người ở đây ngủ một giấc thì đổi cách nhìn về cậu, nhưng cụ thể vì sao ai ai cũng chuyển biến như thế thì cậu cũng không có tâm trạng để nguyên cứu làm gì.

Dù sao người khác thái độ với cậu thì cũng chả làm sao cả.

Triệu Ý ăn cơm im re, hôm nay Kỷ Sơn Thanh cũng không nói nhiều, hai người ngồi chung một chỗ, thế nào sự náo nhiệt trên bàn cơm lại trở thành một khu im ắng đến quái lạ.

Kỷ Sơn Thanh ăn cơm nhanh nên không bao lâu đã cầm cái chén không của mình đứng lên, còn không thèm nhìn về phía Triệu Ý mà nói với lão Lý: "Lão Lý, cơm nước xong thì nói nội quy cho cậu ta, mọi người cũng lo chuẩn bị."

"Ok."

Không ai có dị nghị gì, Kỷ Sơn Thanh bưng chén đi, vừa mới nhích người thì đã nghe một giọng nói lạnh tanh của người bên cạnh: "Sao anh không nói cho tôi luôn đi?".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi