ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Không biết tốt xấu

Một lát sau Kỷ Sơn Thanh và Trần Diệu ôm một bọc túi dệt với dây buộc ra.

Triệu Ý thở phào, nhanh chân bước tới muốn đón đồ trên tay Kỷ Sơn Thanh.

Kỷ Sơn Thanh nghiêng người tránh, nhìn cậu nói: "Bẩn."

Triệu Ý thu tay lại.

"Lấy xong đồ rồi à?" Hiệu trưởng bước về phía này.

"Vâng." Kỷ Sơn Thanh ngước mắt: "Chúng con đi trước, lát nữa Nghiêm Thắng với Từ Hứa cũng đến, ông đun trước ấm nước để tí họ cầm đi đi."

"Được." Hiệu trưởng đáp.

"Con mang đồ đi trước." Kỷ Sơn Thanh nói: "Ông bảo họ nông cụ đã mang đủ rồi, hai người họ chỉ cần mang nước đi là được rồi."

Kỷ Sơn Thanh nói xong thì đi, ông hiệu trưởng đi cùng mấy người ra tới cổng, Kỷ Sơn Thanh ngừng chân: "Ông về trước đi."

"Thầy Triệu mới tới, con chú ý chăm sóc một chút." Hiệu trưởng phân phó: "Đáng lý không nên để người ta làm việc này."

Kỷ Sơn Thanh cười, ánh mắt lướt qua Triệu Ý rồi lại nhìn hiệu trưởng: "Ông yên tâm, con sẽ không để cậu ấy mệt mỏi." Vừa nói vừa đi ra: "Con đi đây."

Triệu Ý cùng Trần Diệu cũng đuổi theo, Trần Diệu quay đầu nhìn hiệu trưởng vẫn đang đứng ở cửa, hô lớn: "Ông về trước đi!"

"Được." Hiệu trưởng gọi với theo: "Về sớm một chút, trời nóng nhớ về luôn, không cần phải vội."

Triệu Ý đứng bên cạnh máy kéo, nhìn Kỷ Sơn Thanh cong thân dùng một thanh sắt khởi động đầu máy.

Quay hai vòng, đầu máy liền bắt đầu khởi động.

Còn chưa bắt đầu chạy mà đầu máy đã rung không ngừng, âm thanh ầm ầm còn to hơn nhiều so với tiếng bô xe máy cũ.

Trần Diệu thấy xe bắt đầu nổ máy liền vịn thanh chắn nhảy lên thùng xe, Kỷ Sơn Thanh cũng ném đồ trong tay lên, mình thì ngồi lên ghế lái phía trước.

Hắn quay đầu nhìn Triệu ý còn đứng ngơ ra ở phía sau: "Đứng ngẩn ra đấy làm gì vậy? Cậu còn chờ tôi bế lên à?"

Triệu Ý liếc hắn một cái, hiếm khi không phản bác lại hắn: "Anh còn biết lái máy kéo nữa?"

Cậu cảm thấy rất mới mẻ, xe xích lô, xe máy cậu đều không thấy có gì kỳ lạ, nhưng máy kéo là lần đầu tiên cậu thấy.

"Biết chứ." Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu cười, nửa đùa nửa thật nói: "Anh Sơn đây cái gì cũng biết lái, từ máy kéo đến trực thăng, không gì anh không điều khiển được, phục không?"

"Xùy." Triệu Ý bắt chước Trần Diệu leo lên thùng xe, phủi phủi bụi bám trên tay: "Sao trước kia tôi lại không phát hiện anh rất thích chém gió nhỉ?"

Kỷ Sơn Thanh cười cười không nói.

Ngược lại Trần Diệu không nhịn được chọc lại: "Ai chém gió ở đây? Có mấy phương tiện giao thông làm khó được anh Sơn...!Tôi còn thấy anh ấy lái máy bay rồi..."

"Siêu vậy!" Ngữ điệu của Triệu Ý hơi cao, cũng có phần lơ đãng, vừa giống tin, lại tương tự không tin: "Anh Sơn lái được xe tăng không? Đã từng lái lần nào chưa?"

"Lái rồi." Kỷ Sơn Thanh rất khiêm tốn đáp: "Nhưng không thành thạo lắm, còn kém mấy người chuyên nghiệp!"

Có nghĩa là đã từng lái xe tăng.

Thật sự là....!

Rất trâu bò!

Khóe môi Triệu Ý hơi cong, thật khó mà tưởng tượng được trước kia Kỷ Sơn Thanh là như thế nào.

Kiêu ngạo, ngông cuồng, ngang ngược, tự tin.

Tóm lại chắc chắn không hề tầm thường, hẳn là rất chói mắt, năng lực có thừa để khinh thường người khác.

Triệu Ý có hơi nhếch khóe môi, không tưởng tượng ra được trước kia Kỷ Sơn Thanh là loại người nào.

Loại người này thường rất tự tin, tự tin đến tự phụ.

Nói trắng ra là ưu tú đến ngạo mạn, trừ mình ra thì tất cả người khác đều là rác rưởi.

Nhưng Kỷ Sơn Thanh hiện giờ không phải như vậy, Kỷ Sơn Thanh của hiện tại là người khắc chế, ôn hòa, bình tĩnh, lãnh đạm.

Khắc chế đến cấm dục, ôn hòa đến chết lặng.

Máy kéo chậm rãi xóc nảy đi trên đường núi chật hẹp, gập ghềnh.

"Nếu có cơ hội thì dạy tôi một chút được không?" Triệu Ý nói: "Tôi cũng muốn học lái máy bay."

"Cậu là thiếu gia, nếu muốn học thiếu gì người tranh nhau dạy." Kỷ Sơn Thanh đáp: "Tôi chỉ là gà mờ, không dám dạy."

"Tôi muốn anh dạy cơ.

Anh đi cùng tôi, làm huấn luyện viên riêng cho tôi, đãi ngộ hơn cái chỗ chết tiệt này cả vạn lần, được không?"

Triệu Ý vừa nói ra lời này, Trần Diệu liền giương mắt nhìn cậu một cái, sau đó lại nhìn bóng lưng Kỷ Sơn Thanh, mấp máy môi, trầm mặc.

"Cám ơn." Ngữ khí của Kỷ Sơn Thanh rất bình thường.

"Không được sao? Anh muốn điều kiện gì cũng được hết." Triệu Ý chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

"Tôi không ăn được bát cơm kia." Hắn nói, trầm tĩnh lạnh nhạt như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.

"Hix." Triệu Ý bĩu môi, phát ra một âm thanh bất mãn, sau đó xì một tiếng: "Đúng là không biết tốt xấu! Kỷ Sơn Thanh, anh chẳng thông minh gì cả!".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi