ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Ngày hôm sau, Triệu Ý dậy sớm, rửa mặt xong liền bưng chậu nước đi về.

Đến đầu cầu thang cậu nhìn ra xa xa, vô tình thấy Kỷ Sơn Thanh cách đó một trăm mét đang đi về phía này, đi bên cạnh anh là cô gái vừa mới chuyển đến ngày hôm qua.

Hai người cười cười nói nói, trông rất vui vẻ hài hòa.

Triệu Ý nheo mắt, cậu nhìn không rõ lắm nên dừng lại, dựa vào lan can cầu thang chờ anh.

Kỷ Sơn Thanh cảm nhận được, nhìn thoáng qua bên kia.

Sau khi anh nhìn thấy cậu thì cũng không nhìn thêm lần nào nữa.

Hai người đi đến đầu cầu thang, Thu Thủy cũng nhìn thấy Triệu Ý, hơi sửng sốt rồi cười cười chào hỏi cậu: "Chào buổi sáng, thầy Triệu."

Triệu Ý đứng thẳng lưng, lễ phép đáp lại: "Chào buổi sáng."

Ánh mắt Kỷ Sơn Thanh nhìn khắp người cậu một lần.

Triệu Ý mặc một chiếc áo ngắn tay hơi nhăn, đai quần cũng không thèm cài, hai vạt áo xổ ra bên ngoài, chân đi một đôi dép lê, ngoài ra còn có mấy sợi tóc ẩm ẩm nước đang dính vào trán.

Thu Thủy hơi thận trọng, xấu hổ nói: "Hôm qua...!tôi không biết phép tắc, thật sự rất xin lỗi thầy."

"Đó không phải lỗi của cô, không cần phải xin lỗi."

Thu Thủy ngượng ngùng, mặt hơi hơi đỏ, mở miệng chưa kịp nói liền bị Kỷ Sơn Thanh chen ngang.

"Hôm nay dậy sớm thế."

"Không sớm bằng anh."

"So với anh làm gì?"

Triệu Ý khẽ hừ một tiếng.

Kỷ Sơn Thanh cười cười: "Đừng đứng ngốc ở đây nữa, chúng ta cùng đi về đi."

Nói xong, Kỷ Sơn Thanh liền dẫn đầu đi vào trong.

Triệu Ý và Thu Thủy cũng không thân lắm, chỉ lễ phép gật nhẹ đầu rồi đi theo anh vào hành lang.

Kỷ Sơn Thanh về phòng, đóng cửa lại.

Anh tựa lên cửa âm thầm đếm số, đến khi đếm đến một trăm liền quay người mở cửa ra.

Cánh cửa đối diện không khóa nên Kỷ Sơn Thanh dễ dàng đi vào.

Triệu Ý đang ngồi bên giường xem điện thoại, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu nhìn anh một chút, vô thức tắt điện thoại.

"Có lạnh không?"

Kỷ Sơn Thanh đi tới, nhéo nhéo cánh tay trần trụi của cậu.

Cảm giác...!mềm mềm, lành lạnh, lại vô cùng nhẵn mịn.

"Hôm qua mưa cho nên lát nữa sẽ lạnh, tối mặc thêm áo rồi hẵng ra ngoài."

"Ở trong tủ có, anh lấy cho em đi."

Hai tay Triệu Ý chống lên giường, người ngả ra sau, hất cằm về phía tủ quần áo.

Kỷ Sơn Thanh mở tủ ra, bên trong chỉnh chỉnh tề tề treo một dãy quần áo, từ trái sang phải, từ áo khoác tay ngắn đến áo khoác tay dài.

Anh đếm thử, chỉ thiếu ba màu nữa liền sẽ đủ bộ sưu tập bảy sắc cầu vồng.

Anh khẽ nhếch môi, đưa tay kéo dãy quần áo, lại vô tình phát hiện ra một vấn đề nhỏ.

Cuối cùng, anh cầm lấy một chiếc áo sơ mi mua ở chợ, một chiếc áo ngắn tay màu vàng, một chiếc quần bò, ném lên giường cho Triệu Ý.

Tuy màu vàng rất sáng nhưng vạt áo trước lại có chút "rực rỡ".

Nhìn kỹ phía dưới sẽ thấy có vết dầu mỡ trên đó, còn có bụi bẩn màu đen bị dính ở đâu đó và hai dấu chữ viết.

Kỷ Sơn Thanh nhìn chiếc áo ngắn tay màu trắng mà cậu đang mặc.

Một tủ đầy áp mùi bột giặt cho thấy tất cả quần áo trong tủ đều là đồ sạch

Thế nhưng mà...!

Triệu Ý cầm lấy quần áo, không hề kiêng dè Kỷ Sơn Thanh mà ngồi ở trên giường thay ra.

Lúc cậu cởi áo, eo duỗi thẳng ra làm lộ vòng eo cực kỳ đẹp mắt.

Chiếc quần jean chậm rãi được kéo lên, ôm lấy đôi chân thẳng tắp, cân xứng đẹp đẽ của Triệu Ý.

Khi đai quần lướt qua mông cậu, Kỷ Thanh Sơn không kìm được mà nhìn tận hai lần.

Đợi đến lúc cậu mặc quần xong, phần cong ấy được bao lại chặt chẽ khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Cậu mặc áo sơ mi vào còn Kỷ Sơn Thanh nhặt cái áo tay ngắn Triệu Ý cởi trên giường ra vung vẩy, treo trên khuỷu tay.

"Triệu Ý, em giặt quần áo không sạch sao?"

Triệu Ý đang cài cúc áo, nghe Kỷ Sơn Thanh nói thế bèn lạnh lùng liếc anh một cái.

Cmn, anh im đi.

"Đừng cài nữa."

Kỷ Sơn Thanh bước tới, vươn tay cởi ba cái cúc vừa cài, rồi chọc ngón tay lên vết dầu chưa giặt trên cái áo tay ngắn màu vàng.

Triệu Ý cúi đầu nhìn anh một chút, lại gỡ tay anh ra, muốn cài lại cúc.

"Chậc, mở ra đi, cài vào không đẹp."

Triệu Ý cười cười, chỉ vào chính mình.

"Em không đẹp á?"

"Em đẹp, nhưng quần áo không đẹp."

"Quần áo không đẹp nhưng em mặc vào chắc chắn sẽ đẹp." Triệu Ý đã cài xong cúc, ngẩng đầu lên: "Triệu Ý, dẫn đầu xu hướng."

Kỷ Sơn Thanh vui vẻ: "Thật là trâu bò."

Triệu Ý cong cong khóe miệng.

Chậc, cậu rất thích nghe Kỷ Sơn Thanh khen mình.

"Từ sau đưa quần áo cho anh, anh giặt hộ em."

"Hả?"

Triệu Ý hơi sửng sốt.

Kỷ Sơn Thanh cầm quần áo bẩn trên tay, nâng lên trước mặt cả hai, lặp lại lần nữa.

"Sau này đem quần áo bẩn cho anh, anh giặt hộ em."

"Anh xem thường em hả?"

"Không phải."

"Em giặt đồ rất sạch." Triệu Ý kéo bộ đồ đang chắn trước mặt cậu xuống: "Em chỉ cần luyện tập thôi, đâu phải ai sinh ra cũng biết làm cái này."

"Anh biết em có thể, nhưng anh muốn giặt đồ cho em, anh không muốn để em học cái này."

Em chỉ việc đứng ở trên cao, giao lại những việc bình thường này cho anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi