ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Triệu Ý vui vẻ, gật nhẹ đầu.

"Nói vậy cũng đúng."

Cậu lắc lư cái đầu trông vẫn khá là đắc ý.

Kỷ Sơn Thanh đưa tay lên đầu cậu rồi vuốt một cái thật nhẹ.

"Ài! Bệnh đâu ra vậy, em đã định nói với anh từ lâu rồi, đừng có đụng cái là sờ đầu em chứ."

Lúc Triệu Ý đập tay anh một cái, Kỷ Sơn Thanh nhanh chóng rụt tay về, thế là cậu đánh bị hụt, trừng mắt nhìn anh.

Kỷ Sơn Thanh không để ý đến cậu, đưa tay lên mũi ngửi thử.

"Em dùng dầu gội gì mà thơm thế."

Triệu Ý: "Mua ở cửa hàng nhỏ ở cái đường lớn trong thôn, một đồng một gói, anh muố không? Chỗ em còn này."

Kỷ Sơn Thanh: "Vậy chúng ta dùng giống nhau rồi, mà, sao anh không có được mùi giống như em nhỉ?"

Triệu Ý nhìn đám tóc mọc không dài hơn được một lóng tay của anh.

"Tóc đó của anh sao mà lưu được hương."

Kỷ Sơn Thanh bị cậu nhìn nên đầu có hơi ngứa, dùng tay khẩy khẩy mái tóc cứng ngắc, rũ mắt xuống nhìn cậu rồi nói một cách rất nghiêm túc: "Đây không phải là chuyện tóc dài hay nhắn, rõ là em thơm hơn anh."

Triệu Ý: "...Anh chỉ muốn nghĩ đến dầu gội đầu của em thôi à."

Kỷ Sơn Thanh đưa ngón tay về phía cậu: "Nhạy cảm."

Triệu Ý: "..."

Kỷ Sơn Thanh: "Em đưa đây cho anh, lát anh mua cho em loại mới."

Mấy dầu gội đầu kia không tốt thật.

Người khác gội qua loa thế nào cũng được nhưng tóc Triệu Ý mềm như vậy, dùng loại rẻ tiền kém chất lượng thì Kỷ Sơn Thanh sẽ không vui.

Vốn là đại thiếu gia cơ mà sao lại khổ sở như thế chứ.

Triệu Ý không biết Kỷ Sơn Thanh nghĩ gì, chỉ cảm thấy sau khi hai người hòa hảo rồi cùng càng lúc càng bệnh bệnh.

Cậu cứ giữ một tư thế mệt mỏi nên nhích đầu để tựa vào, tấm ảnh chụp kia được bày ra trên bàn, cách đó không xa, quay về phía cậu.

Cậu híp mắt, đầu vô thức mà duỗi về phía đó, muốn nhìn rõ con người trong tấm ảnh kia.

Thoáng chốc cậu đã tìm được Kỷ Sơn Thanh.

Trong tấm ảnh đó Kỷ Sơn Thanh mang mũ lính, vành nón ép rất thấp, bóng râm che khuất con ngươi, nhưng đôi mắt của anh trong bóng râm đó vẫn rất sáng ngời.

Anh cười hết sức tự nhiên, lộ hàm răng trông có vẻ rất hào hứng.

Anh đen hơn bây giờ nhưng khi cười lại không hề có một nét sắc lạnh, cảm giác toát ra từ ảnh chụp khiến người ta thấy một sự kiêu ngạo cuồng vọng và tự phụ.

Bộ dáng này, cậu chưa từng thấy nó trên người Kỷ sơn Thanh của hiện tại.

Anh giống như bị rỉ.

Đột nhiên Triệu Ý cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhưng lại không nỡ dời mắt đi.

Tấm ảnh của Kỷ Sơn Thanh khiến Triệu Ý cảm thấy nóng nực.

Cậu cho rằng nếu có thể gặp Kỷ Sơn Thanh sớm hơn vài năm thì chắc rằng đã không có quá nhiều chuyện xảy ra như thế.

"Chụp khi nào vậy?"

Kỷ Sơn Thanh nhìn sang theo ánh mắt cậu, đôi mắt anh khẽ nhúc nhích rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

"Hồi hai mươi tuổi."

"Nhỏ vậy sao?"

Kỷ Sơn Thanh lại vò tóc cậu: "Em nói ai nhỏ đấy?"

Triệu Ý gỡ bàn tay anh ra: "Nói rồi đừng vò tóc em, coi chừng em nổi nóng với anh đấy."

Kỷ sơn Thanh vẫn lơ đễnh, còn cả giận nói: "Lại đây, giận cho tôi xem nào."

Triệu Ý nhạy cảm giương mắt nhìn anh: "Kỷ Sơn Thanh, anh đừng ngắt lời em."

Cái tên này, kỹ thuật đánh trống lảng đúng là đã được tôi luyện qua nhiều rồi.

Kỷ Sơn Thanh không hề mất tự nhiên một chút nào.

"Ai ngắt lời, em nói tôi nhỏ thì tôi không được phản bác à? Tôi cứ phải nhận sao?"

Triệu Ý xùy anh: "Anh với em đang nói cùng một chuyện đó hả?"

Kỷ Sơn Thanh: "Tôi nói em nhỏ em có vui không?"

Triệu Ý: "Anh đừng chơi chữ với em, em đang nói về tấm ảnh mà."

Kỷ sơn Thanh: "Em nói coi."

Triệu Ý bị anh nói chen vào như vậy nên nghẹn họng, nhất thời không biết muốn định nói gì, nhịn hồi lâu mà không biết phải nói cái gì nữa.

Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu bật cười.

Cười đến mức Triệu Ý muốn đánh cho anh một trận.

Con mẹ nhà anh, rõ ràng là đang chơi xấu cậu!

Triệu Ý tức giận đạp lên đùi anh một cái.

Kỷ sơn Thanh đứng tại chỗ để cậu đạp mà không hề né đi thế là cậu đạp cái thứ hai.

Kỷ Sơn Thanh thấy không thể cứ chiều cái bệnh này của cậu được nên đưa tay tóm lấy mắt cá chân cậu.

"Hỏng rồi."

Triệu Ý bị anh nâng một chân lên, người suýt chút không vững nên vội vàng vịn tay vào ghế, giật giật chân, phát hiện không rút chân lại được.

"Thả tay ra."

"Thả ra để em đạp tôi à?"

"Em không đạp anh, anh buông ra."

"Dấu chân của em trên đùi còn mới đây này."

Kỷ Sơn Thanh còn đang muốn đùa cậu, nắm cổ chân không muốn thả.

Anh thích như thế, thích cảm giác ôm Triệu Ý trong vòng tay.

Một tay đã có thể có được cậu.

Mãi mãi chỉ một mình cậu, không vùng vẫy cũng không cách nào chạy thoát được..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi