ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

“Thiếu gia?”

Triệu Ý nghiêng đầu, thấy Thái Bằng đang cầm một tập tài liệu, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên.

Hắn rảo bước tới, cười tủm tỉm nói: “Đúng là thiếu gia rồi. Cậu về lúc nào vậy, sao lại không vào, tổng giám đốc Triệu thấy cậu sẽ vui lắm.”

Thái Bằng là thư ký của Triệu Tông Hiền, đi theo ông từ lúc Triệu Tông Hiền còn chưa phải Tổng giám đốc Triệu, làm một lèo mười tám năm.

Nghiệp vụ giỏi, cư xử cũng rất khéo léo.

Triệu Ý nhìn thoáng qua giấy tờ trên tay hắn, Triệu Tông Hiền đúng là ham công tiếc việc, cơm còn chưa đút được vào miệng mà vẫn không quên chuyện làm ăn.

“Tôi đang chuẩn bị vào.”

Thái Bằng cười giúp cậu đẩy cửa vào.

——

Bộ dáng của Triệu Tông Hiền rất lôi thôi, ông chưa từng chật vật như vậy trước mặt Triệu Ý, nay chợt thấy cậu thì trên mặt có xíu không tự nhiên.

Chén cháo trong tay kia cũng chưa ăn được mấy thìa, trên đường lại đổ mất nửa, dù vậy thấy Triệu Ý đến, ông vẫn đặt chén xuống.

Mẹ Triệu Tinh Vân đưa khăn mặt sạch tới, Triệu Tông Hiền vừa lấy khăn lau vết cháo trên miệng vừa bình tĩnh nói: “Chịu về rồi à?”

Nói linh tinh, không về thì đứng đây là ma à?

Nhưng Triệu Ý biết rõ hôm nay cậu không tới gây chuyện, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Con tới thăm ba một chút.”

Triệu Tông Hiền đặt khăn mặt lên chăn, che vết cháo dính trên đó, hừ lạnh: “Tới xem ba chết hay chưa hả?”

Bầu không khí trong phòng bệnh nháy mắt đóng băng, Thái Bằng vẫn duy trì gương mặt mỉm cười, giống như hai cha con này chỉ đang bàn việc nhà. Mẹ Triệu Tinh Vân nhấp nhổm đứng ngồi không yên, liên tục xoa tay vào nhau.

“Nếu ba không muốn thấy con thì còn đi, không cần nói như vậy, cũng chả biết là chọc con hay là tự chọc mình nữa.” Triệu Ý đứng đó, không có ý định ngồi xuống, bộ dáng giống như nếu Triệu Tông Hiền bảo cậu đi cậu sẽ lập tức đi ngay.

Triệu Tông Hiền nhìn cậu, cười lạnh: “Ba thấy con không phải tới thăm mà là tới chọc giận ba.”

Cuối cùng vẫn không bảo cậu đi.

Triệu Ý nhìn quanh phòng, đi đến ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, tiện tay lấy một quả táo trong rổ ra, cầm dao gọt hoa quả, không thèm nhìn Triệu Tông Hiền.

Triệu Tông Hiền cũng không săm soi cậu, ông bảo mẹ Triệu Tinh Vân thu dọn bát đũa đi về nhà. Chờ bà đi, ông liền cùng Thái Bằng thảo luận chuyện công việc.

Triệu Ý không quan tâm mấy cái này. Không phải cậu nghe không hiểu, đi theo Triệu Tông Hiền bao nhiêu năm sao có thể có chuyện một chữ cũng không biết, chỉ là cậu không muốn nghe mà thôi. Không có hứng, cũng không muốn biết.

Cậu gọt táo rất chậm, dù sao cũng chưa từng làm. Dù sao, để không gọt hết thịt quả cũng chỉ có thể làm từ từ, đợi cậu gọt xong một quả táo thì phần gọt đầu tiên đã hơi ngả vàng.

Chậc, xấu quá xấu!

Bên kia Triệu Tông Hiền với Thái Bằng vẫn chưa lải nhải xong, Triệu Ý cầm quả táo đứng dậy, chắn giữa hai người theo nghĩa đen, cắt đứt đối thoại giữa hai người.

Triệu Tông Hiền và Thái Bằng đều nhìn cậu, Triệu Ý vô cùng tự nhiên đưa quả táo trên tay cho Triệu Tông Hiền.

Triệu Tông Hiền sửng sốt nghĩ, quả táo này có độc phải không, nếu không sao Triệu Ý lại có thể gọt cho ông ăn?

Thằng ranh con này tri kỷ như vậy từ bao giờ thế?

Thấy ông mãi không nhận, Triếu Ý nhíu mày, không nhịn được nói: “Chậc, cầm lấy đi.”

Triệu Tông Hiền nhận quả táo, cầm trong tay, không ăn cũng không nói.

Triệu Ý không nhìn hắn, cầm mấy trang giấy đang bày trên đùi Triệu Tông Hiền lên xem, sắp xếp lại, quay đầu đưa cho Thái Bằng: “Chú Thái, chú về trước đi, không có chuyện thì đừng tới. Công ty không có tổng giám đốc Triệu cũng chưa sập được luôn.”

Thái Bằng liếc nhìn Triệu Tông Hiền, thấy ông chỉ cầm quả táo ngây người liền cầm giấy tờ trên tay. Biết rõ là hôm nay không làm được nữa, hắn cười với Triệu Ý: “Được, vậy chú về trước, cháu nhớ nhắc tổng giám đốc Triệu nghỉ ngơi thật tốt.”

Thái Bằng nói xong là đi. Triệu Ý ngồi xuống ghế bên giường Triệu Tông Hiền, thấy ông nhìn chằm chằm quả táo liền hỏi: “Ba nhìn gì vậy? Ăn đi.”

Nhìn thôi no được chắc?

Nói rồi không biết lấy ở đâu ra quả quýt, ngồi bóc vỏ.

Lúc Triệu Tông Hiền cầm quả táo tay cũng không run, táo cũng sẽ không vương vãi như cháo nên ăn không quá khó khăn.

Ông chậm rãi cắn táo, nhìn Triệu Ý bóc quýt.

“Con về rồi thì chuẩn bị vào công ty làm đi, chị con đã làm ở chi nhánh mấy tháng, con cũng nên làm quen công việc dần.”

Triệu Ý không ngẩng đầu nói: “Ba đừng nói mấy lời mất hứng thế được không? Ngoài công ty ba không còn lời nào để nói à? Nếu không thì thôi đừng nói gì cả, yên lặng ăn thôi được không?”

Sự thật chứng minh Triệu Tông Hiền chính là người làm người ta mất hứng như vậy, thức ăn cũng chẳng chặn nổi miệng ông.

“Triệu Ý, sớm muộn con cũng phải vào công ty, giờ vào còn có thời gian giảm xóc, không đến mức đột nhiên tiếp nhận lại không vững nền móng.”

“Con nói con muốn nhận sao?”

Triệu Tông Hiền trầm mặc một lúc, nhìn quả táo trên tay, trong miệng còn dư vị ngọt ngào. Thời gian này có người biếu ông thuốc bổ, có người tặng hoa, có người chúc sớm ngày bình phục. Con gái cũng ân cần thăm hỏi mỗi ngày, vợ cũng thường xuyên đưa cơm, nhưng không có ai yên lặng ngồi gọt táo, đưa tới tận tay ông, sau đó tự ý khuyên Thái Bằng về đi.

Bởi vì không ai cảm thấy Triệu Tông Hiền sẽ thích ăn loại hoa quả phổ thông như táo. Bọn họ đều thấy Triệu Tông Hiền không cần người gọt táo cho ông, cũng không cần nghỉ ngơi.

Thực tế Triệu Tông Hiền đúng là không cần thật.

Chỉ có Triệu Ý làm loại việc ông không cần này.

Triệu Tông Hiền lại cắn một miếng táo, đột nhiên nói: “Trước khi vào đây ba chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngã bệnh. Ba trúng gió, dù không muốn nhận nhưng sớm muộn cũng sẽ có một ngày ba sẽ phải nằm trên giường, không nói được, cũng không làm được gì, rõ ràng đầu óc vô cùng tỉnh táo nhưng lại bất lực trước mọi thứ. Triệu Ý, ba nằm đây một tuần lễ, cảm giác được chỉ có một điều… Ba già rồi.”

Triệu Tông Hiền rất ít nói nhiều như vậy với cậu. Từ năm mười ba tuổi, hoặc sớm hơn, đối thoại giữa hai người chỉ có vài câu ngắn ngủi, còn là câu nào cũng sặc mùi thuốc súng, nào giống cha con, bảo là kẻ thù còn chuẩn hơn.

“Con nghe ba một lần đi, nhân lúc ba còn chống được, vẫn chưa ngã xuống. Phải đem Triệu Thị an ổn đặt vào tay con ba mới yên tâm.”

“Giao cho con làm gì? Sản nghiệp của ba tự ba quản.” Triệu Ý đã bóc xong quýt từ lâu, cậu đặt nó trên tủ đầu giường, nói với Triệu Tông Hiền: “Nếu ba không chống nổi thì giao nó cho Triệu Tinh Vân đi, không phải là chị ta đã muốn từ lâu sao?”

Triệu Tông Hiền giận cậu không biết tranh giành, táo cũng không muốn ăn.

Ranh con, mềm không được cứng không xong!

“Con thực sự không muốn sao?”

Triệu Ý nói: “Không muốn, chưa từng muốn.”

“Triệu Ý, con họ Triệu!”

“Cũng vì họ Triệu hôm nay con mới ở đây!”

Triệu Tông Hiền siết chặt quả táo ăn dở trong tay, người cũng run rẩy, tiếng thở cũng to hơn nhiều.

Triệu Ý bình tĩnh nhìn hắn: “Hôm nay con đến thăm ba chứ không phải đến cãi nhau với ba.”

Triệu Tông Hiền bình tâm lại, yên lặng.

Triệu Ý đứng dậy: “Nếu con ở đây chỉ chọc ba giận thì thà là con không tới.”

Triệu Tông Hiền liếc cậu, trầm giọng nói: “Ngồi xuống.”

Triệu Ý thiện tâm ngồi xuống hỏi: “Vậy ba còn tức không?”

Triệu Tông Hiền: …

Triệu Ý còn nói: “Triệu Tinh Vân gọi cho con bảo ba bị bệnh, bảo con về thăm ba. Ba không cho chị ta nói với con à?”

Triêu Tông Hiền lạnh lùng đáp: “Nói cho con làm gì? Con chữa được bệnh chắc?”

Chậc, không hổ là cha con, giống nhau như đúc.

Triệu Ý nói: “Mặc dù con không thích Triệu Tinh Vân nhưng chị ta đối xử với bố cũng coi như không tệ. Nếu ba cần người thừa kế mấy cái kia thì chị ta là hợp nhất.”

“Triệu Tinh Vân nghĩ gì ba hẳn rõ hơn con. Nhiều năm như vậy rồi ba dung túng cho chị ta đấu đá, tranh giành với con thực ra là không cần thiết, con vốn không hề muốn tài sản của ba. Trước kia con nói ba không tin, Triệu Tinh Vân không tin, hai người luôn cho rằng con chỉ đang giận lẫy, nhưng tổng giám đốc Triệu à, ngài thấy con giống đang giận dỗi sao? Nếu con thực sự muốn đấu với Triệu Tinh Vân thì bây giờ chị ta còn có thể ở đây bày trò hề sao? So bối cảnh, địa vị nhà ngoại họ Dư, thế giao với họ An, toàn bộ thành phố A chỉ biết Triệu Ý, ai quan tâm Triệu Tinh Vân là ai? So năng lực, con lớn lên trong hoàn cảnh này từ nhỏ, nếu muốn học chắc gì kém chị ta. Còn chị ta có cái gì? Mấy thủ đoạn vớ vẩn không dám đưa ra ngoài ánh sáng sao?”

Đây không phải nói quá, Triệu Ý so với người khác không bằng, nhưng so với Triệu Tinh Vân thì đúng là có thể đem cô chị con riêng kia so thành rác.

Triệu Tông Hiền nghe cậu nói, trong lòng thấy hơi phức tạp. Trước kia ông vẫn cho rằng Triệu Ý không biết lợi dụng những lợi thế của mình nên mới không đấu nổi với Triệu Tinh Vân nên ông cũng vui vẻ để mặc Triệu Tinh Vân gây chuyện, coi cô ta như đá mài dao để rèn luyện Triệu Ý. Nhưng ông chưa từng nghĩ tới cái gì Triệu Ý cũng biết cũng hiểu, chỉ là chưa từng để Triệu Tinh Vân vào mắt mà thôi.

Cũng không xem Triệu Tông Hiền là cái gì cả. 

Thủ đoạn trên thương trường của Triệu Tông Hiền vô cùng lợi hại, đáng tiếc lại chịu bó tay với đứa con trai này.

Ông vô lực nói: “Vậy là con thực sự muốn cho chị con cái công ty này?”

Triệu Ý nói: “Con muốn làm họa sỹ Triệu Ý, không muốn làm tổng giám đốc Triệu.”

Còn Triệu Thị cho ai không quan hệ gì với cậu, cậu cũng chả quan tâm.

Kể cả Triệu Tông Hiền đem nó đi quyên góp làm từ thiện, Triệu Ý cũng không ý kiến.

So với Triệu Thị, cậu có chuyện quan trọng hơn muốn làm.

Cậu không muốn tiếp tục bị Triệu Tông Hiền và Triệu Tinh Vân quấy rầy.

Cho nên, tốt nhất là dứt khoát một lần giải quyết cho xong còn đi làm chuyện mình muốn.

——

Triệu Ý ra khỏi phòng bệnh Triệu Tông Hiền liền đụng phải Triệu Tinh Vân.

Thật ra cũng không phải đụng vào, Triệu Tinh Vân đứng dựa vào cạnh cửa chờ, chắc là thấy Triệu Ý nên mới ở đây không vào.

Triệu Ý đóng cửa phòng, ánh mắt đảo qua người cô ta, không thèm bắt chuyện, trực tiếp đi qua cô ta.

Cậu nhìn thấy Triệu Tinh Vân là buồn nôn, cơ thể khó chịu.

“Em đi gặp Trần Ngộ một chút đi.”

Chờ cậu đi được mấy bước, thanh âm của Triệu Tinh Vân truyền tới từ phía sau.

Triệu Ý dừng bước.

Ánh mắt Triệu Tinh Vân lóe sáng: “Hắn… không ổn lắm!”

Triệu Ý bước nhanh, không nói một lời.

Trần Ngộ ổn hay không liên quan quái gì đến cậu?

***

Lời tác giả:

Kỷ Lão Cẩu: Ngày đầu tiên xa Triệu Tiểu Tao, nhớ em….

Triệu Tiểu Tao (xoay quanh): “Hí hí, hôm nay ra vẻ ngầu lòi, sướng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi