[ĐAM MỸ] TỨ HÔN

Chờ người đến thỉnh an đã đi gần hết, hoàng hậu trở lại cung, nghe Tiểu Ninh Tử nói xong không khỏi giận tím mặt. 

"Choang." 

Cốc trà bị ném xuống đất vô cùng tàn nhẫn, bị vỡ thành năm bảy phần. 

Tiểu Ninh Tử và Dương ma ma ở bên cạnh hoàng hậu như vậy hoảng hốt quỳ xuống "Hoàng hậu nương nương, mong ngài bớt giận."

Cười lạnh một tiếng, tay hoàng hậu run rẩy cơ hồ muốn mạnh lẽ bóp nát chiếc bàn hoa "Nàng ta nói như vậy?"

"Vâng, nương nương." Tiếu Ninh Tử vội vã gật đầu "Chính tai nô tài nghe, luc đó rất nhiều người của Vân phi nói."

Lâu rồi chưa thấy hoàng hậu thất thố như thế, hai người quỳ xuống có chút kinh tâm, chỉ nghe thấy nàng mang đầy hận ý nghiến răng nghiến lợi "Con tiện nhân kia chết rồi mà không để bổn cung dễ chịu chút.. Bây giờ ngay cả thứ thế phẩm kia cũng cao ngạo như thế, thật là...." Hoàng hậu hít lấy một hơi thật sâu, cật lực trấn tĩnh lạu, quay đầu nhìn tiểu Ninh Tử đang quỳ "Đi, gọi Mặc Nhi đến đây."

"Vâng, hoàng hậu nương nương, nô tài lập tức đi." Tiểu Ninh Tử rập mạnh đầu trước mặt nàng sau đó thu lại xiêm y bước nhanh rời đi. 

Hoàng hậu ngẩng đầu, vẻ đẹp tuyệt trần qua năm tháng vẫn như lưu lại, mười ngón tay lạnh lẽo tận xương. 

Dương ma ma từ nhỏ đã theo hoàng hậu, từng bước nhìn nàng leo lên làm bậc mẫu nghi thiên hạ, lúc này thấy nàng bi thương tuyệt vọng thì đau lòng vạn phần, nhưng vẫn không thể không khuyên nhủ nàng "Hoàng hậu nương nương, thời buổi rối loạn bây giờ không thích hợp để hành động..."

"Bổn cung đương nhiên biết." Hoàng hậu vừa rồi tức giận, sau khi tỉnh táo ra mặt nàng liền trầm như nước, chỉ là hận ý ở đáy lòng thâm trầm không rút được nửa phần "Dương ma ma, Bổn cung không sao, tự có chừng mực."

"Là nô tỳ lắm lời." Dương ma ma rập đầu lạy. 

"Đứng lên đi." Hoàng hậu đưa tay lên xoa xoa thái dương, Dương ma ma lập tức tiến đến đỡ nàng ngồi lên giường, "Gần đây không biết làm sao, luôn rất dễ đau đầu." 

"Cần nô tỳ cho gọi người đến xem tình trạng thân thể nương nương không?" 

"Không cần." Hoàng hậu lắc đầu, "Thân thể Bổn cung, Bổn cung tự biết, không cần phải hao tâm tốn sức quá nhiều đâu."

Dương ma ma không nói gì, chỉ đứng bên cạnh nàng giúp nàng xoa bóp thái dương. 

Từng trận hoa mai, phiền não tạm thời rút đi, hoàng hậu chậm rãi thanh tỉnh, nhắm mắt dựa vào giường nghỉ ngơi chốc lát. 

Không bao lâu sau, bên ngoài liền truyền vào tiếng chân khách khí. 

Hoàng hậu theo tiếng chân mở mắt ra liền thấy Tiếu Mặc mang theo Tô Ninh Hải theo sau đi vào. 

"Mẫu hậu, Tiểu Ninh Tử nói ngài tìm ta?" Tiếu Mặc sau khi nhận được tin, đem mọi chuyện trong tay xử lý một chút liền chạy đến, sau khi thấy nàng thì hành lễ. 

Hoàng hậu cho mọi người lui xuống, trong phòng lúc này chỉ còn có Tiếu Mặc và nàng. 

"Mặc Nhi, ngồi đi." Hoàng hậu vỗ vỗ chỗ bên cạnh. 

Tiếu Mặc đáp ứng ngồi xuống, ngưng lông mày lại nói "Mẫu hậu, ngài lo lắng như vậy, có phải có chuyện gì quan trọng cần dặn dò nhi thần?" 

Ánh mắt hoàng hậu nhẹ nhàng rơi lên người Tiếu Mặc, ánh mắt băng lãnh, âm thanh lộ ra làm lạnh người "Đỗ Vân Trúc, không thể giữ lại."

Tiếu Mặc nghe cũng ngẩn ra, một hồi lâu sau mới cúi xuống nhẹ giọng nói "Mẫu hậu, vừa rồi vừa xảy ra chuyện gì?"

Hoàng hậu khẽ xì một tiếng "Người không nghe lời, giữ lại chỉ sợ gây chuyện thị phi, rối loạn ván cờ."

"Mẫu hậu, không quan tâm việc xảy ra cái gì, chỉ cần một ngày Đỗ Vân Trúc còn hận người kia, giữ lại nàng ta, đối với chúng ta có lợi."

Hoàng hậu sao không biết đạo lý này, nhưng.... Mỗi khi nhìn gương mặt kia hận không thể xé nó xuống, hận ý nhiều như vậy lại phải khắc chế, phải lộ ra mình vẫn thanh thản nhẹ nhàng như mây gió. Nghĩ vậy, hoàng hậu rơi vào trầm mặc không nói gì. 

Tiếu Mặc cũng không gấp, chỉ là ngồi ở kia, hắn tin chắc hoàng hậu suy nghĩ đến cuối cùng sẽ định đoạt hợp lý. 

Quả nhiên, hắn nghe thấy hoàng hậu thở dài "Là mẫu hậu hồ đồ, việc này không nên nhắc lại."

"Mẫu hậu anh minh." Tiếu Mặc đứng dậy cúi đầu, hắn sao không biết mẫu hậu thống hận người kia đến mức nào, mà Đỗ Vân Trúc tuy có vượt qua sự khống chế của hắn và Đỗ Nguyễn một chút, thế nhưng tác dụng của nàng cũng rất lớn. Nếu như hoàng hậu cố ý muốn loại trừ nàng, bọn họ sẽ mất đi một minh hữu mạnh. Bây giờ hoàng hậu không động thủ, việc này sẽ có đường lùi, Tiếu Mặc lập tức nở nụ cười, lộ ra một tia ý cười thanh đạm. 

"Mặc Nhi, ngươi về trước đi, mẫu hậu mệt rồi." 

Tiếu Mặc nhìn hoàng hậu mang theo khuôn mặt ủ rũ, mi tâm không khỏi nhíu lên. Hoàng hậu gần đây thường không cảm thấy thân thể có chút sức lực nào, tuy có thể nói tâm tình hao tổn quá nhiều, nhưng hắn luôn có một sự bất an mơ hồ "Mẫu hậu, Lý Phục Nghi có đến xem mạch cho ngài chưa?"

Đợi hồi lâu, hoàng hậu cũng không trả lời, Tiếu Mặc phát hiện nàng đã ngủ. Đáy lòng hắn không hiểu sao ngưng trọng thêm, hắn quay người đi ra ngoài, gọi Dương ma ma chờ ngoài cửa, hỏi kỹ càng mọi chuyện gần đây của hoàng hậu, ăn mặc đi lại sau đó để Tô Ninh Hải đến Thái y viện mời Lý Phục Nghi đến đây. 

Dằn vặt một phen trên dưới, hoàng hậu bị mọi người đánh thức, luôn cảm thấy Tiếu Mặc chuyện bé xé ra to, nhưng sau khi thấy Lý Phục Nghi nhíu lông mày lại, nàng cũng sững người nảy sinh vẻ ngoài hoài nghi "Lý đại nhân, thân thể Bổn cung có gì không ổn không?"

Lý Phục Nghi nghiêm nghị quỳ xuống "Hồi bẩm hoàng hậu, mạch nương nương có chút quái lạ, ty chức hành nghề đã nhiều năm thì đây cũng là lần đầu gặp phải, không dám chắc chắn, thỉnh hoàng hậu cho phép thần trở về xem lại vài tư liệu cổ, sau đó sẽ bẩm báo Tam điện hạ và hoàng hậu sau."

"Cái gì?" Hoàng hậu lúc này mới ý thức được hành động của mình, nàng suy tư chốc lát, lập tức nói "Vậy thì làm phiền Lý đại nhân, Bổn cung nghe nói Lý phu nhân rất có hứng thú với cách loại phỉ thuý, Dương ma ma, đem các loại châu ngọc của Bổn cung từng được công nạp hôm qua đem ra đây, đưa cho Lý phu nhân." 

"Hoàng hậu nương nương có lòng, vật ấy quá mức quý giá, ty chức...."

"Lý đại nhân." Tiếu Mặc nhẹ nhàng đánh gãy lời lão, giả tạo đỡ lão dậy "Bệnh tình mẫu hậu còn phải phiền người."

"Vâng, ty chức xin cảm tạ ý tốt của Tam điện hạ và hoàng hậu, sau này nhất định sẽ phụng dưỡng hoàng hậu và điện hạ." Lý Phục Nghi vừa đứng lên đã vội quỳ xuống "Ty chức xin trở lại tìm tư liệu sách cổ, nhanh chóng thông báo với nương nương và điện hạ sau."

Hoàng hậu hài lòng gật đầu, nhìn Tiểu Ninh Tử ở một bên "Tiểu Ninh Tử, thay Bổn cung đưa Lý đại nhân đi."

"Vâng, hoàng hậu nương nương." 

Chờ cho Lý Phục Nghi đi rồi, Tiếu Mặc nghiêm túc trao đổi ánh mắt với hoàng hậu, xem ra, mấu chốt ở đây là, bên trong cung hoàng hậu cần phải quét sạch lại một lần rồi!

Hoàn chương 91. 

Tác giả có lời muốn nói: Mấy ngày nay tâm tình quá kém, viết cũng không được tốt, ngày mai đi ra ngoài giải sầu. Sáng sớm đi ra ngoài phỏng chừng tối về mới tiếp tục gõ chữ, có thể sẽ hơi muộn, các đại gia vào ngày thứ hai lên xem lại...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi