DẤM NGHIỆN

Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An vẫn là để đại ca bảo tiêu đưa về nhà, nhìn tay Liễu Khinh Ca quấn lấy băng gạc, Hoa Ngữ An liền cảm thấy đau lòng.


Các nàng vừa về đến nhà không lâu, chuông cửa liền vang lên.


"Ta đi mở cửa."


Hoa Ngữ An bỏ tay Liễu Khinh Ca ra, sau đó xuyên qua mắt mèo thấy Liễu Tiêu Nguyệt vẻ mặt khẩn trương đứng ở ngoài cửa, đương nhiên còn có Lê Kiều Kiều.


Hoa Ngữ An cười khẽ, mở cửa, Liễu Tiêu Nguyệt sau khi thấy chính mình bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó đảo mắt thấy tay Liễu Khinh Ca bị quấn băng gạc, tâm lập tức lại nhấc lên.


"Tỷ, ngươi làm sao vậy?"


Liễu Tiêu Nguyệt lập tức chạy đến bên người Liễu Khinh Ca, tùy ý ném túi xách lên sô pha rồi ngồi xuống.


"Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"


Liễu Khinh Ca cười khổ, nhìn bộ dạng Liễu Tiêu Nguyệt mau nước mắt này, thật là có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp.


"Còn không phải lo lắng cho ngươi sao!"


Liễu Tiêu Nguyệt dừng một chút, rồi nói tiếp: "Vừa rồi nhìn đến tin tức nói quốc lộ xx có xe bị tập kích, hơn nữa lại là xe của ngươi, ta thiếu chút nữa liền bị hù chết đây!"


Liễu Tiêu Nguyệt là bị Minh gia mua người giết, hiện tại nhìn đến người bên cạnh cũng xảy ra ngoài ý muốn, làm nàng sợ hãi muốn chết, có thể thấy được chuyện lúc trước đối với nàng mà nói vẫn có ảnh hưởng rất lớn.


"Yên tâm đi! Ta sẽ không có việc gì."


Liễu Khinh Ca cười lạnh, sau đó thân thể dựa vào trên sô pha, rồi nói tiếp: "Minh Dật Nhiên có thể không được như vậy nữa rồi."


"Minh Dật Nhiên? Là tiểu tử Minh Dật Nhiên kia làm?"


Liễu Tiêu Nguyệt không tự giác siết chặt bàn tay, rồi nói tiếp: "Có chứng cứ giết chết hắn không?"


"Rất nhanh liền có."


Liễu Khinh Ca cười lạnh, hàn ý lạnh đến xương tủy.


"Không được, ta cũng muốn giết chết hắn."


Liễu Tiêu Nguyệt nói xong liền đứng dậy gọi một cuộc điện thoại, một bên hướng phòng bếp đi đến, giống như không muốn người khác nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện vậy.


"Minh gia thật hung hãn a, cả hai người các ngươi đều trúng chiêu."


Lê Kiều Kiều căm giận nói, quay đầu đối với Hoa Ngữ An mở miệng: "Không bằng để Đại Hoa ra tay, đi chém chết Minh gia những cái..."


Hoa Ngữ An lập tức che miệng Lê Kiều Kiều lại, nói; "Không cho phép nói thô tục."


Lê Kiều Kiều hít sâu một hơi, nói: "Những hỗn đản đó, như vậy được rồi đi!"


"Được."


Hoa Ngữ An vừa lòng gật gật đầu, có đôi khi Lê Kiều Kiều tức giận lên, bắn từ thô tục so với tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt còn nhanh hơn, cũng may chính mình vẫn luôn ngăn nàng lại, cho nên hiện tại nàng mới tốt hơn rất nhiều.


"Đại khái là tức điên rồi đi, bất quá ngày lành của hắn cũng sắp hết rồi."


Liễu Khinh Ca trăm triệu không thể tưởng tượng được, nàng một kích, không chỉ bắn chìm Minh Thụ Ngạn, hiện tại đại khái Minh Dật Nhiên cũng không sống yên ổn được bao lâu, chỉ còn dư lại một mình Minh Kỳ Nhiên.


Lúc này Liễu Tiêu Nguyệt từ phòng bếp đi ra, ngồi trên sô pha, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.


"Làm chuyện xấu gì đó?"


"Liên hệ tổng biên tập xx."


Liễu Tiêu Nguyệt duỗi cái eo lười, giống như rốt cuộc đã làm xong chuyện hôm nay cần làm vạy.


"Gần đây truyền thông đều được Liễu gia cùng Minh gia nuôi đến béo phì."


Liễu Khinh Ca không khỏi cười khổ, mấy ngày này thật đúng là hỗn loạn, những phương tiện truyền thông đó đại khái kiếm được tiền đến nằm mộng cũng muốn cười tỉnh đi!


Lúc này, chuông cửa lại vang lên...


"Ta đi mở cửa."


Hoa Ngữ An đi mở cửa, cửa vừa mở ra, liền thấy Lạc Phỉ cùng Cố Phiên Vũ đứng ở cửa, Lạc Phỉ vẻ mặt nôn nóng, nàng thấy Hoa Ngữ An sau đó nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn về phía phòng khách... Bỗng nhiên nở một nụ cười có chút xấu hổ.


"Xem ra... Chúng ta lại có thể chơi mạt chược..."


--------------------------------------------------------------------------------------------


Nhà lớn của Minh gia, hiện giờ tuy rằng đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại là một mảnh tĩnh mịch.


Minh Dật Nhiên ở phòng khách uống rượu, cửa lớn nhà Minh gia bị đẩy ra, Minh Kỳ Nhiên sắc mặt lạnh lùng hướng Minh Dật Nhiên đi tới, Minh Dật Nhiên vừa quay đầu, liền bị Minh Kỳ Nhiên kéo lấy cổ áo, một quyền nặng nề đánh vào trên mặt, Minh Dật Nhiên cả người bay ra ngoài, đập vào trên tường, khóe miệng đều chảy ra máu.


"Ngươi làm gì! Ngươi điên rồi sao!"


Minh Dật Nhiên vốn đã có chút say, nhưng trên mặt bị đau kích thích làm rượu tỉnh vài phần.


"Ngươi dám phái người đụng vào Ngữ An?"


Con ngươi của Minh Kỳ Nhiên phi thường lãnh, chỉ vào Minh Dật Nhiên, giống như trong nháy mắt tiếp theo, hắn sẽ lại đánh Minh Dật Nhiên một quyền.


"Ta vì cái gì không thể đụng vào nàng, ta thậm chí muốn giết nàng!"


Minh Dật Nhiên muốn đứng lên, nhưng dưới chân mất lực, lại nặng nề ngã ngồi trên mặt đất.


"Hai vị thiếu gia, đừng làm ồn, phu nhân vừa mới ngủ..."


Lúc này a di ở Minh gia công tác đã lâu đi ra khuyên can, nhưng hoàn toàn vô dụng.


"Ngươi đối với Liễu Khinh Ca cùng Liễu Tiêu Nguyệt như thế nào cũng được, nhưng ngươi chạm vào Hoa Ngữ An một cái lông tơ, ta sẽ giết ngươi."


Minh Kỳ Nhiên nhíu chặt mày, sát ý trong mắt, là hàng thật giá thật.


"Nguyên lai ngươi thích Hoa Ngữ An... Ha ha ha ha ha!"


Minh Dật Nhiên đỡ vách tường, miễn cưỡng đứng lên, hai má đỏ bừng, còn mang theo ý cười trào phúng.


"Ngươi không phải cũng giống như ta sao?"


Minh Dật Nhiên bước chân tập tễnh đi lên vài bước, không ngừng dùng ngón trỏ chỉ vào ngực Minh Kỳ Nhiên, lại bị Minh Kỳ Nhiên một chưởng đánh bay.


"Đều nói thích người kia, lại đều ở thương tổn nàng... Ha hả ha ha ha ha ha ha!"


Minh Dật Nhiên cười, lại ngã ngồi trên mặt đất, Minh Kỳ Nhiên đồng tử co rút lại, lạnh lùng nói: "Không cần đem ta và ngươi nói nhập làm một."


"Vì cái gì không! Ngươi biết rõ đem tình yêu của bọn họ đặt lên mặt bàn, nàng sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng ngươi vẫn đem quyền quyết định giao cho ta, ngươi cùng ta giống nhau ích kỷ! Ích kỷ!"


"Câm mồm!"


Minh Kỳ Nhiên tiến lên kéo lấy cổ áo Minh Dật Nhiên, thời điểm lại muốn đánh thêm một quyền nữa, lại thấy khóe mắt của Minh Dật Nhiên chảy ra nước mắt, tay nâng lên giữa không trung nháy mắt đình trệ lại.


"Đánh a... Như thế nào không đánh..."


Minh Dật Nhiên nhìn về phía Minh Kỳ Nhiên, khóe miệng mang ý cười, lại mang theo vài phần chua xót...


"Ngươi cùng ta giống nhau... Vì chiếm hữu người kia... Không từ thủ đoạn, cho dù là thương tổn... Ngươi... Cùng ta giống nhau! Tàn nhẫn! Ích kỷ!"


Minh Kỳ Nhiên buông Minh Dật Nhiên ra, hít sâu mấy hơi thở, sau đó nói: "Ngươi lại dám đụng vào Hoa Ngữ An, ta nhất định sẽ giết ngươi..."


Nói xong, Minh Kỳ Nhiên rời khỏi nhà lớn của Minh gia, chỉ lưu lại Minh Dật Nhiên ngồi trên mặt đất ở phòng khách chật vật vừa khóc lại vừa cười...


---------------------------------------------------------------------------


Ở một nơi khác... Buổi sáng 8 giờ...


"Ta nói... Sao Minh gia lại nhiều chuyện như vậy? Chạm vào!"


Lạc Phỉ trong tay bưng trà, một bên nói, một bên đem tam vạn cấp chạm vào đánh ra ngoài.


"Thua không nổi."


Liễu Khinh Ca bởi vì tay bị thương cho nên không có chơi, mà chỉ ngồi ở bên cạnh Hoa Ngữ An, chỉ điểm cho Hoa Ngữ An.


"Không thể tưởng tượng được chúng ta thật sự đánh mạt chược suốt đêm ... A a..."


Liễu Tiêu Nguyệt ngáp một cái, cho nên nói người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, tuy rằng có chút mệt, nhưng mọi người vẫn chống đỡ tinh thần đánh mạt chược suốt cả đêm.


"Dù sao hôm nay không đi làm."


Lê Kiều Kiều bẹp bẹp miệng, giống như bài trên tay không được tốt...


Liễu Tiêu Nguyệt nhìn nhìn thời gian, mở di động ra, mở tin tức lên, thấy được đề tài thứ nhất cùng thứ hai trên bảng hot search...


Minh Dật Nhiên OOC xuất quỹ Liễu Khinh Ca muội muội


(OOC : là viết tắt của Out of character, nghĩa là ở bên ngoài nhân vật không xử sự như tính cách vốn có của họ)


Tra nam Minh Dật Nhiên ác nhân cáo trạng trước


"Ta thích những đề mục của đề tài này, tiền này tiêu đều đáng giá."


Liễu Tiêu Nguyệt nhấn vào xem, thấy được một ít ảnh chụp nàng cùng Minh Dật Nhiên đối thoại cùng chụp hình, đó đều là ảnh thật, hơn nữa thời gian là trước khi hắn cùng Liễu Khinh Ca chia tay.


"Như vậy đối với thanh danh của ngươi không tốt."


Liễu Khinh Ca cũng mở ra nhìn, nàng cũng không kiến nghị Liễu Tiêu Nguyệt làm loại chuyện này, rốt cuộc vô luận như thế nào, Minh Dật Nhiên đã thua, việc bỏ đá xuống giếng, còn tự tổn hại chính mình như vậy, Liễu Khinh Ca cũng không thích.


"Không ngại, dù sao thanh danh của ta từ trước đến nay cũng không có tốt."


Liễu Tiêu Nguyệt thật sự không để bụng chuyện này, thứ nhất nàng không dựa vào võng hữu fans kiếm cơm, thứ hai loại tin tức đường viền hoa này rất dễ dàng bị người ta quên đi, hơn nữa vai chính vẫn là Minh Dật Nhiên, không phải nàng.


"Đem một người dẫm xuống bùn đất, tỷ muội các ngươi thật đúng là đủ tàn nhẫn."


Cố Phiên Vũ cười khẽ, thủ đoạn của nàng cũng không kém, nếu đổi lại là nàng, sợ là cũng không nhường một tấc.


"Chúng ta tính thiện lương, nhưng ai bỉu bọn họ muốn mạng của chúng ta..."


Liễu Tiêu Nguyệt một tay cọ cọ hàm dưới, lộ ra một mạt ý cười quyến rũ, lại lộ ra nhè nhẹ hàn ý.


Nàng thực sự hận không thể làm Minh gia thân bại danh liệt, từ đây ở X thị không bao giờ xoay người được... Không, ở quốc nội cũng vĩnh viễn không xoay người được.


"Cũng đúng."


Cố Phiên Vũ nhún vai, tỏ vẻ đồng ý, đều là người có thủ đoạn tàn nhẫn, tự nhiên có thể minh bạch.


Lúc này, di động của Liễu Khinh Ca vang lên, Liễu Khinh Ca dùng ngón trỏ đặt lên trên môi, ý nói mọi người im lặng, mới tiếp nhận điện thoại.


"Uy?"


"Liễu Khinh Ca tiểu thư, ta là cục trưởng Hoàng cục cảnh sát X thị."


"Ngài hảo, Hoàng cục trưởng."


"Về những người tập kích ngươi, chúng ta đã thẩm vấn xong, có thể thỉnh ngài hiện tại tới cục cảnh sát một chuyến không?"


"Hảo, chút nữa gặp."


Liễu Khinh Ca treo điện thoại, thời điểm giương mắt, lại thấy tất cả mọi người đang chơi mạt chược đều dùng chung một ánh mắt nhìn về phía nàng.


"Điện thoại của cục cảnh sát, nói ta hiện tại qua đó."


"Đi thôi, cùng đi."


"Ân."


Sau đó, Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca đi cục cảnh sát, nhưng vài vị nữ nhân mê bài bạc trong nhà giống như cảm thấy chưa đã thèm, liền nói Liễu Khinh Ca để lại chìa khóa, chờ các nàng đánh đã ghiền, sẽ rời đi, nhân tiện giúp nàng khóa cửa.


Hoàng cục trưởng tự mình tiếp kiến Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An, thời điểm đi vào trong văn phòng, hoàng cục trưởng cười nói: "Ngài hảo Liễu tiểu thư, sớm như vậy liền quấy rầy ngươi thật là xin lỗi."


Liễu Khinh Ca vẫy vẫy tay, cười nói: "Không sao, không biết kết quả điều tra như thế nào?"


"Ân... Ngày hôm qua trải qua trắng đêm thẩm vấn, bọn họ là ngụy trang phần tử cực đoan, mà người sai sử bọn họ..."


Hoàng cục trưởng dừng một chút, có chút khó có thể mở miệng, rốt cuộc đều là người không thể đắc tội.


"Là đại thiếu gia Minh gia, Minh Dật Nhiên."


Liễu Khinh Ca khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, nói: "Còn thiếu chứng cứ gì sao?"


"Chứng cứ hiện tại đang được thu thập, chỉ cần bắt được giao dịch ký lục bọn họ cùng đại thiếu gia Minh gia, là được."


Liễu Khinh Ca gật gật đầu, thời điểm đang muốn mở miệng nói, Hoa Ngữ An lại mở miệng trước.


"Hoàng cục trưởng ngài hảo, không biết ngài còn nhớ rõ chuyện không lâu trước đây siêu xe của tổng giám hoạt động của Thiên Dực Liễu Tiêu Nguyệt bị đâm hay không?"


"Nhớ rõ."


Hoàng cục trưởng giống như túa ra mồ hôi lạnh, chỉ có thể cười lễ phép mà trả lời, còn Liễu Khinh Ca cũng ngồi ở một bên, giống như chờ xem diễn vậy.


"Hoàng cục trưởng cho rằng đây là tai nạn giao thông bình thường ngoài ý muốn, hay là có người có ý định làm ra?"


Hoa Ngữ An biết, nếu không có thương vọng về mạng người, vì để tránh phiền toái, bọn họ khẳng định sẽ coi như ngoài ý muốn mà xử lý.


"Cái kia..."


"Hoàng cục trưởng, việc ' ngoài ý muốn ' này, ta cảm thấy không đơn giản như vậy, nếu cục cảnh sát quyết định muốn coi là ' ngoài ý muốn ', ta đây liền bất đắc dĩ muốn áp dụng một ít thủ đoạn."


Liễu Khinh Ca đem hai chữ ' ngoài ý muốn ' nói ra rất âm dương quái khí, Hoàng cục trưởng ở cục cảnh sát lăn lộn nhiều năm, tự nhiên nghe được ra ý tại ngôn ngoại, tức khắc gật đầu nói.


"Hảo, chúng ta sẽ xuống tay điều tra."


"Vậy vạn sự nhờ ngài, Hoàng cục trưởng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi