ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Tốc độ Khương Phàm càng lúc càng nhanh, xuyên qua nhiều thành khu, rời khỏi Chiến quốc, thẳng đến hoang dã.

- Ta cũng muốn nhìn xem các ngươi muốn làm gì.

Nam tử thần bí bỏ vào trong miệng một cái ngọc châu, sau khi ngậm lấy thì nhanh chóng đuổi theo.

Tốc độ của Khương Phàm và Lý Dần càng lúc càng nhanh, tung hoành ngang dọc ở trong vùng hoang dã.

Nam tử thần bí dán chặt lấy cỏ khô trên hoang dã, ẩn nấp thân ảnh, không ngừng thay đổi vị trí, cũng duy trì khoảng cách cùng hai người Khương Phàm.

Khương Phàm xuyên qua trăm dặm hoang dã, xông vào rừng rậm tươi tốt.

- Ngươi đi đến trước, điều chỉnh trạng thái, ăn chút đan dược chờ đấy.

Khương Phàm thu Lý Dần vào thanh đồng tiểu tháp, đứng ở bình tĩnh hồ nước bên cạnh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Sau lưng hồ bạc hiện ra gợn sóng thản nhiên, cây rừng xung quanh tươi tốt nồng đậm.

Tiếng thú rống chim gáy ngẫu nhiên, tăng thêm sự yên tĩnh của bóng đêm.

Nửa giờ sau.

Khương Phàm nói:

- Nếu đều đã theo tới rồi, cũng đừng trốn nữa.

Xa xa trên sườn núi, người thần bí yên lặng đứng đấy, không có lên tiếng, cũng không có hành động gì.

Sau khi Khương Phàm dừng lại, hắn vẫn đang cẩn thận từng li từng tí rút ngắn khoảng cách, thế nhưng loại cảm giác kỳ diệu đó cũng không có xuất hiện nữa.


Hắn đứng tại chỗ cao, xuyên qua khe hở rải rác trên chạc cây, nhìn Khương Phàm đơn độc đứng ở bên hồ.

Người kia biến đã mất.

Cảm giác cũng đã biến mất.

Nói cách khác, cái hắn gọi là cảm giác quen thuộc đó, rất có thể có liên quan cùng người bên cạnh Khương Phàm kia.

Nhưng, đi đâu rồi?

Xung quanh căn bản không có người!

Nam tử rất muốn xuất hiện, để biết xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao có thể gây nên loại cảm giác không cách nào khống chế kia, nhưng đó là Khương Phàm.

Hắn phụng mệnh tới, chính là điều tra Khương Phàm liên quan cùng Niết Bàn Thạch, nhất định phải giữ bí mật.

Làm sao bây giờ?

Hắn trời sinh tính quả cảm tỉnh táo, nhưng bây giờ lại không quyết định chắc chắn được.

- Hắn tên Lý Dần!

- Ngươi đây? Cũng họ Lý sao.

Giọng Khương Phàm quanh quẩn trong rừng rậm đang an tĩnh, ý thức đang cùng rừng rậm sinh ra cảm ứng, tra xét rõ ràng vị trí mục tiêu.

Người thần bí khẽ nhíu mày, ẩn núp sâu hơn.

Khương Phàm xác định được vị trí mục tiêu, cách hắn khoảng mười dặm, ở trên sườn núi phía xa, hắn đưa độc nhãn hướng tới nơi đó.

- Ta hiểu rõ ngươi! So với chính ngươi còn hiểu hơn! Ngươi đối với những ký ức đã từng của ngươi hoàn toàn không biết gì cả!

- Linh văn của ngươi có hoàn toàn tương tự cùng người thu dưỡng ngươi. Hôm nay ngươi cảm nhận được cảm giác quen thuộc kỳ diệu tại thành khu thứ ba, giống như là được triệu hoán.

Giọng Khương Phàm quanh quẩn trong rừng cây, không nhanh không chậm, nhưng từng chữ đều rõ ràng.

Gương mặt người thần bí có phản ứng, cách khe hở lá cây, chăm chú nhìn thân ảnh bên hồ.

Sao hắn biết tất cả mọi chuyện?

Hắn rõ ràng đều không có nhìn thấy qua ta, càng không biết ta là ai!

Khương Phàm tiếp tục nói:

- Ngươi muốn biết thân thế của mình sao? Ngươi muốn biết bí mật chính linh văn của mình sao? Ra đi!!

- Nơi này không có người khác, hẳn là ngươi cũng đã điều tra. Ta mang theo ngươi tới nơi này, chính là muốn gặp mặt, quen biết một chút.

Người thần bí vẫn thờ ơ.

Những bí mật này xác thực khiến hắn luôn rối ren, nhưng đây là Khương Phàm, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Khương Phàm âm thầm cảnh giác, người này định lực thật mạnh.

Đều dính đến bí mật thân phận của mình, lại còn có thể nhịn được. Là sống tính đa nghi, hay là có nguyên nhân khác?


- Ta đã nhìn thấy ngươi. Là chính ngươi đi tới, hay là ta mang ngươi từ trên sườn núi xuống?

Khương Phàm cùng đại địa sinh ra cộng minh, tùy thời chuẩn bị động thủ.

Mặc kệ như thế nào, hôm nay đều phải xác định thân phận của hắn.

Người thần bí cũng cảnh giác, hắn biết ta đang ở chỗ này?

Rõ ràng đã vô cùng cẩn thận, làm sao hắn phát hiện được?

Nếu đều phát hiện, vậy thì gặp mặt?

Dù sao bản thân cũng đã thay đổi dung mạo, thân hình rồi.

Lòng hiếu kỳ của nam tử thần bí vẫn vượt trên tính cảnh giác, hắn ngậm lấy ngọc châu đi xuống núi đá, giẫm lên lá khô thật dày, đi tới Khương Phàm.

Ngọc châu là viên vũ khí không gian, có thể tại ở thời điểm nguy hiểm, hoặc là chỗ không thể ẩn nấp, có thể cắn nát ngọc thạch, cưỡng ép vặn vẹo không gian, xa nhất có thể di chuyển hơn năm trăm mét.

Đối với hắn loại sát thủ này mà nói, di chuyển hơn năm trăm mét, đủ để thay đổi bất kỳ cục diện nguy hiểm nào, sau đó chạy thoát.

Nam tử không có tới quá gần, đứng ở bên ngoài mấy trăm mét, cách đại thụ tráng kiện, thăm dò Khương Phàm.

- Ngươi đã biết những gì?

- Ngươi họ Lý. Ngươi tên gì?

Khương Phàm muốn nhìn rõ bộ dáng của đối phương, thế nhưng hắn chỉ lộ ra nửa người nửa bên mặt.

Người này đều đã trải qua thứ gì?

Tính cảnh giác thật mạnh!

Không giống như là công tử thế lực nào đó, giống như là... Sát thủ.

Chờ chút!

Sát thủ?


Trong lòng Khương Phàm khẽ động!

Bây giờ hắn đối với cái từ này vô cùng mẫn cảm.

- Ta đã từng họ Lý, sau này đã sửa lại.

Nam tử thần bí ẩn giấu nửa thân thể, vô cùng cảnh giác.

- Ta dẫn ngươi qua đây, là muốn làm giải thích rõ, ngươi thậm chí ngay cả cái mặt cũng không nguyện ý gặp, đây chính là thành ý của ngươi?

- Ngươi nói trước những gì ngươi đã biết.

- Có phải ngươi quen phách lối hay không? Tất cả mọi người đến dựa vào ngươi? Chờ ta làm rõ toàn bộ mọi chuyện, ngươi lại nhìn tâm tình xem rồi quyết định có lộ mặt hay không? Ngươi là quá đề cao bản thân, hay là quá không coi người khác là gì.

- Là ngươi dẫn ta tới. Nếu như không muốn nói, cáo từ.

Nam tử vẫn cảm giác quá mạo hiểm, không nên trực tiếp tiếp xúc cùng Khương Phàm.

- Chờ một chút! Ngươi sửa họ Thiệu rồi?

Khương Phàm thử nghiệm quát lên.

Chỉ cần xác định không phải Nhân Gian Ngục, những thứ khác đều dễ xử lý.

Nhưng...

Thân ảnh đang rời khỏi lập tức dừng lại, bỗng nhiên quay người đối mặt với Khương Phàm.

Sao hắn lại biết tất cả mọi chuyện?

Đôi mắt Khương Phàm ngưng lại, gắt gao tập trung vào thân ảnh hoàn toàn lộ ra kia.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi