ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Uất ức trong lòng chỉ có mình hắn rõ ràng nhất.

Khương Phàm vỗ vỗ cái mặt béo của Sở Khang, cười nói:

- Biểu hiện tốt một chút, chớ phụ lòng Bá Vương phủ coi trọng ngươi.

Sở Khang đưa tay đập vào tay Khương Phàm, thịt mỡ trên mặt đều bị tức giận mà run run:

- Đừng tưởng rằng trở thành trưởng lão liền có thể muốn làm gì thì làm. Nơi này là Thái Dương cung, thương hội lệ thuộc trực tiếp Bá Vương phủ, ngươi tốt nhất nên thu liễm một chút cho ta!

- U, ngươi đang uy hiếp ta?

- Ta đang cảnh cáo ngươi! Trưởng lão, chỉ là trưởng lão của Sí Thiên giới, nơi này, là Bá Vương chiến quốc.

- Ngươi cũng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, có tin một câu của ta liền có thể để cho ngươi ngay cả cánh cửa này đều không xem được hay không.

- Ha ha, ha ha! Lời nói của ta, ngươi nghe không hiểu? Nếu như ngươi ở thành khu thứ ba, còn có thể ỷ vào Hung Linh hầu phủ muốn làm gì thì làm, nhưng ở chỗ này, ngươi còn không có thực lực kia! . Truyện Linh Dị

- Mặc kệ tại sao ngươi tới nơi này, tốt nhất nên thu liễm một chút, chớ làm cho mình khó xử.

Sở Khang khinh thường bĩu môi.

- Đi gọi Sở Thương Minh tới.

- Sở Thương Minh là để cho ngươi tùy tiện kêu? Ngươi nên gọi một tiếng tiểu vương gia.

- Đi thông báo Sở Thương Minh, là ta có việc mời hắn tới.

- Ha ha, thật đề cao bản thân mà.


Khương Phàm ngăn ở trước cánh cửa rộng rãi khí phái, rước lấy vô số người vây xem.

Bọn thị vệ đều gom lại nơi này, chỉ là không ai nguyện ý bước lên trước gây phiền toái.

- Đi mời tiểu vương gia, liền nói trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới - Khương Phàm đang ở trước Thái Dương cung ngang nhiên gây sự.

Sở Khang cố ý hô to, khinh thường nhìn Khương Phàm.

Hắn cảm giác gần đây cảm xúc của tiểu vương gia rất khác thường, có khả năng chính là bị chuyện của Khương Phàm huyên náo. Hôm nay vừa vặn tranh thủ cơ hội cho tiểu vương gia hung hăng nhục nhã Khương Phàm.

Làm càn trước Thái Dương cung, quả thực là tự rước lấy nhục.

Đám người nghị luận ầm ĩ, đều chờ đợi xem náo nhiệt.

Khương Phàm, trưởng lão tam đẳng bây giờ của Sí Thiên giới, chạm tay đều có thể bỏng.

Sở Thương Minh, Tiểu Bá Vương của Bá Vương phủ.

Nếu thật là náo lên, khẳng định sẽ vô cùng đặc sắc.

Sau đó không lâu, Sở Thương Minh từ Bá Vương phủ chạy tới nơi này, chau mày, sắc mặt âm trầm.

- Tiểu vương gia...

Sở Khang đi nhanh qua, muốn báo cáo, kết quả đối diện chính là một bàn tay của Sở Thương Minh.

- Làm càn!! Dám ở trước Thái Dương cung ngăn cản trưởng lão tam đẳng Sí Thiên giới, ai cho ngươi lá gan đó!

Sở Thương Minh hận không thể chụp chết cái tên heo mập này!

Hắn thật vất vả với giữ được cái mạng, thề cũng không tiếp tục tiếp xúc cùng Khương Phàm, kết quả hỗn đản này lại kéo Khương Phàm tới trước mặt hắn.

Khi lấy được tin tức, hắn thậm chí còn hoài nghi Khương Phàm cố ý dùng Sở Khang dẫn hắn đi ra.

Khương Phàm đi đến đại điện:

- Tiểu vương gia, trong mắt Thái Dương cung giống như chỉ có tiếp đãi Bá Vương phủ, không có Sí Thiên giới nhỉ, ngay cả trưởng lão tam đẳng ta đây đều không được vào, có phải có chút quá mức hay không.

Sở Thương Minh vội vàng nói:

- Thái Dương cung cho tới bây giờ đều là của Sí Thiên giới, Bá Vương phủ chỉ là trông coi thay. Tên Sở Khang này vừa tới không có mấy tháng, không hiểu quy củ, ta thay mặt Bá Vương phủ, xin lỗi Khương trưởng lão. Như vậy đi, hôm nay Khương trưởng lão coi trọng cái gì, đều do Sở Thương Minh ta tính tiền.

Rất nhiều người kinh ngạc nhìn một màn này, trò hay mình mong đợi đâu?

Tiểu vương gia lại chủ động hạ thấp tư thái đối với Khương Phàm?

Đây chính là đãi ngộ ngay cả Triệu Thế Hùng đều không có.


Xem ra lời đồn là thật, Khương Phàm đã trực tiếp cùng Giới Chủ gây dựng mối quan hệ, ngay cả Bá Vương phủ đều phải tôn trọng.

Sở Khang càng không dám tin, tiểu vương gia xin lỗi Khương Phàm?

Tiểu vương gia là Bá Vương tương lai, Khương Phàm hắn có cao hơn nữa thì cũng chỉ là một tên trưởng lão!

Khương Phàm nói:

- Người như vậy ở lại Thái Dương cung, rất dễ dàng khiến cho người khác hiểu lầm. Như vậy đi, ta thay tiểu vương gia dạy dỗ mấy ngày? Dẫn hắn đi Sí Thiên giới, quen thuộc quy củ nơi đó.

- Tiểu vương gia!!

Sở Khang sợ hãi, khẩn cầu nhìn Sở Thương Minh, tuyệt đối không được, rơi xuống trong tay Khương Phàm, hắn khẳng định không có kết cục tốt.

Mà, nếu như hôm nay Sở Thương Minh tuỳ tiện từ bỏ hắn, tương lai coi như hắn sống thêm trở về, ngay cả con chó đều không làm được.

- Loại chuyện này cũng không cần phải phiền phức Khương trưởng lão, ta mang về tự mình quản giáo.

Sở Thương Minh theo bản năng muốn chống cự, cao ngạo nửa đời người, vẫn không quá thích ứng với việc cúi đầu trước người khác.

- Ta vừa vặn thiếu người hầu, vẫn là giao cho ta đi.

Khương Phàm đón ánh mắt Sở Thương Minh, trong đôi mắt mang theo cảnh cáo.

Nhớ kỹ tình cảnh bây giờ của Bá Vương phủ, nhớ kỹ ngươi còn thiếu ta một cái mạng.

Sở Thương Minh giãy dụa trong lòng, mặc dù vô cùng không cam lòng, nhưng vẫn từ bỏ:

- Vậy thì phiền phức Khương trưởng lão.

- Tiểu vương gia, không được...

Sở Khang tuyệt vọng.

Khương Phàm đưa một tay bóp lấy cái cổ to mọng của Sở Khang, dẫn vào hắc khí của thanh đồng tiểu tháp, che mất Sở Khang, cưỡng ép kéo vào tầng thứ ba.


Đại điện xa hoa rộng rãi thoáng an tĩnh.

Nơi này tất cả đều là đại biểu đại tộc của các phương, ánh mắt ác độc, lòng dạ thâm trầm, bọn hắn nhìn không chỉ là mặt ngoài, càng đang thưởng thức ý nghĩa phía sau.

Sở Thương Minh chủ động yếu thế, không thể nghi ngờ là truyền đạt một cái tin tức.

Bá Vương, thậm chí toàn bộ phe phái Bá Vương đều đang kiêng kị tân trưởng lão này.

Phần kiêng kị này cũng không chỉ là vì Khương Phàm hợp tác cùng phe phái Hung Linh Hầu, Khương Phàm khẳng định đã tìm tới chỗ dựa càng cường ngạnh hơn, ví dụ như Giới Chủ.

Khương Phàm là người của Giới Chủ, lại còn là rất thân cận.

Chỉ có như thế, mới có thể để cho Sở Thương Minh cao ngạo cúi thấp đầu.

- Vị này chính là Khương trưởng lão? Hân hạnh, hân hạnh.

Một thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái từ ngoài điện truyền đến.

Khương Phàm bình tĩnh, nhưng trong lòng lại kinh ngạc, nhanh như vậy đã dẫn ra rồi sao?

Hắn thiết kế trò hay vẫn còn chưa hoàn toàn buông ra mà.

Chẳng lẽ, đối phương đã sớm chuẩn bị gặp mặt hắn?

Sở Thương Minh nhìn thấy người ở bên ngoài đi tới, khôi phục bình thường thần thái:

- Mộ Dung huynh, rất lâu không đến Chiến quốc rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi