ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

- Triệu Thời Việt tới? Không đúng, còn giống như có loại ba động thứ hai. Nơi này còn có Kim Thai khác

Khương Phàm kinh ngạc, lập tức kêu gọi Kiều Hinh đuổi theo.

- Kim Thai là phân thân của chàng sao, đều là một bộ dáng như chàng sao?

Kiều Hinh hứng thú, bọn người Dương Vương thật lợi hại, vậy mà lại có thể nghĩ đến phương pháp luân hồi như thế này, thật đúng là thành công.

- Bộ dáng như nhau, nhưng cuộc sống khác nhau nên tính cách cũng khác nhau, còn có khác cả linh văn, khí chất ảnh hưởng, nhìn lại rất khác.

- Chàng là chủ thể, bọn hắn là phân thân, chàng có thể khống chế bọn hắn không?

- Không thể.

- Vậy làm sao bây giờ? Nếu như bọn hắn không thuận theo chàng thì sao?

- Gặp được một người thì quan sát một cái, có thể sử dụng thì dùng, không thể dùng liền từ bỏ. Tuy nhiên...

- Tuy nhiên cái gì?

- Mặc kệ Thương Huyền có mấy Kim Thai, có thể tín nhiệm có thể lợi dụng hẳn là không mấy người.

- Vì sao.?

- Bọn hắn đều là máu thịt tái sinh kiếp trước của ta, vấn đề tính tình sẽ có chút tương tự, cường thế bá đạo, không cam lòng đứng dưới người. Bọn hắn không chỉ có rất khó thần phục với ai, càng khó tiếp nhận hiện thực bọn hắn là phụ thuộc, là phế phẩm.


- Nếu như không phải Khương Diễm gặp được Vô Hối, lại được Vô Hối dạy bảo bồi dưỡng thì hắn cũng không thể nào đi theo ta.

Kiều Hinh nghe được Khương Phàm khen nhi tử, trong lòng vui mừng.

- Vô Hối... Khương Diễm... ừm... quan hệ giữa bọn họ nên nói thế nào? Bàn luận bối phận, ta gọi ngươi sư phụ, ngươi gọi ta phụ thân?

Khương Phàm dở khóc dở cười:

- Ta và Khương Diễm làm huynh đệ, hắn không phải ta, ta cũng không phải hắn.

- Huynh đệ với chàng? Hắn là ca ca chàng là đệ đệ? Đó chính là đại bá của Vô Hối sao? Ta gọi ngươi sư phụ, ngươi kêu ta là gia gia?

- Khụ khụ...

Khương Phàm bị Kiều Hinh hỏi mà sặc đến nói không ra lời, trước đó giống như không nghĩ tới tầng quan hệ này.

- Không đúng sao?

Kiều Hinh đi theo bên cạnh Khương Phàm, vừa chăm chú suy nghĩ:

- Khương Diễm gọi Vô Hối là sư phụ, Vô Hối gọi chàng là phụ thân, Khương Diễm liền phải gọi chàng là sư tổ. Chàng gọi Vô Hối là nhi tử, Vô Hối gọi Khương Diễm là đệ tử, chàng phải gọi Khương Diễm là đồ tôn. .

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

- Nhưng chàng nhất định phải gọi Khương Diễm là đại ca, cũng chính là chàng gọi chàng là cháu trai ca ca? Các ngươi thật loạn nha.

- Được rồi.

Khương Phàm tranh thủ thời gian dừng lại.

- Vậy không được, chúng ta là thần triều, quý tộc đầu tiên của Thương Huyền, bối phận phải hiểu rõ, truyền đi sẽ làm trò cười cho người khác.

Kiều Hinh nhăn lông mày xinh đẹp lại:

- Làm như thế nào để bàn đây?

- Bàn luận bối phận.

- Ngươi gọi ta sư phụ, ta gọi ngươi gia gia?

- Được rồi, không bàn nữa.

- Các ngươi thân mật như vậy, sao có thể không bàn được? Không phải vậy làm sao trùng kiến thần triều, đây chính là câu đố đầu tiên. Làm sao bây giờ?


- Chỉ có thể là bỏ đi quan hệ thầy trò giữa Vô Hối và Khương Diễm, bàn lại một lần nữa. Cũng không đúng, mất đi quan hệ đồ đệ, Khương Diễm liền triệt để thành đại của bá Vô Hối. Tức giận thật, tính như vậy, Dương Biện, Chu Thanh Thọ và những người kia, đều là thúc bá của Vô Hối nhà ta rồi?

Khương Phàm nghe được thì lắc đầu, lần theo cảm giác nhanh chóng xông về phía trước, kết quả rất nhanh đã nhận ra ba động huyết mạch mới.

- Trừ Triệu Thời Việt, lại còn có ba người khác? Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ quốc vận vạn ức đều mang theo Kim Thai khác sao?

Khương Phàm không chỉ cảm thấy có Kim Thai mới, còn có quốc vận cộng minh càng ngày càng mãnh liệt.

- Phía trước là nơi phong ấn ngọc tỉ truyền quốc? Thiên Hậu ở trong đó sao?

Kiều Hinh đột nhiên khẩn trương lên, mặc dù cách hơn ngàn năm, nhưng sự kính sợ đối với Thiên Hậu sớm đã thâm căn cố đế.

Bên ngoài hơn hai trăm dặm, khu vực quan trọng nhất Thượng Thương cổ thành.

Phóng tầm mắt nhìn tới, nơi này tất cả đều là những ngọn núi khổng lồ cổ lão, nguy nga bàng bạc, khí thế hùng hồn.

Sâu trong dãy núi, có năm ngọn núi cực kỳ cao ngất, thẳng vào tầng mây, bao la hùng vĩ, phía trên mọc đầy đại thụ cứng cáp, cũng treo thác nước lao nhanh.

Nơi này đang có số lượng lớn cường giả tụ tập, có một số phân tán ở trên năm ngọn núi cao, có một số chiếm cứ ở trên không.

Năm ngọn núi cao quay xung quanh một sơn cốc đổ sụp, xuất hiện một cái hố to, rộng chừng hai ba ngàn mét, cuồn cuộn mê vụ thần bí, tràn ngập khí tức làm cho người ta hồi hộp.

- Trong sương mù lơ lửng một cái quan tài đá, trên mặt quan tài đá có một người ngồi đó trông như một thây khô lão nhân.

- Thực lực thây khô rất mạnh, có thể miểu sát tất cả cường giả xông vào.

- Đoán chừng, thây khô là Niết Bàn cảnh tam trọng thiên. Có thể duy trì tam trọng thiên tại phong ấn Thượng Thương cổ thành, mang ý nghĩa thây khô còn có thực lực Thánh Linh cảnh cường đại.

- Hắn là người canh giữ vực sâu sao? Qua thời gian vô tận, lại còn có thể giữ vững thực lực Thánh cảnh, khi còn sống hắn sẽ khủng bố cỡ nào?

- Chẳng lẽ là một vị tiên tổ nào đó của Nhân tộc sao?


Rất nhiều cường giả tụ tập ở năm ngọn núi cao, sau khi nghe được lời đồn vực sâu thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Có ít người không tin, nhất định phải xông vào, đảo mắt liền có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Tuy nhiên, so với vực sâu phía dưới, bầu trời còn có một cảnh đẹp, hấp dẫn rất nhiều người chú ý.

Một nữ tử mỹ lệ bên trên chiếc chiến thuyền màu vàng óng, Đông Hoàng Như Ảnh!

Mỹ lệ ưu nhã, dáng người uyển chuyển, giống như là Tiên Ba nở rộ, để bầu trời đều đi theo tươi đẹp yêu kiều.

Trên núi cao, rất nhiều thanh niên tuấn kiệt đều ngửa mặt nhìn lên bầu trời, say mê mỹ cảnh quốc sắc thiên hương đang ở bên trong kia.

Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, huống chi một nữ tử phong thái vô song như thế này.

Chỉ là cờ xí đón gió phấp phới ở không trung, để bọn hắn không dám mạo phạm, ngay cả thưởng thức cũng không dám quá làm càn.

- Mê vụ trong vực sâu đúng là đang yếu bớt.

Đông Hoàng Như Ảnh mang theo mạng che mặt, lại khó nén dung nhan tuyệt mỹ, ngược lại còn tăng thêm một vòng phong tình mông lung.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt anh tư bừng bừng phấn chấn, phóng khoáng oai hùng:

- Càng ngày càng yếu, chỉ là rất yếu, không rõ ràng.

- Mười ngày, chỉ nhìn ra điểm ấy? Ai nha nha... Thật nhàm chán. Chúng ta còn phải đợi xuống dưới sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi