ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Lan Nặc bỗng nhiên gọi Khương Phàm lại, ánh mắt lắc lư, nước mắt trượt xuống, dùng sức kéo căng thân thể mềm mại bên trong áo bào.

- Làm cái gì cũng đều được?

Khương Phàm đứng vững lại.

- Chỉ cần ngươi giải trừ khế ước cho ta, ngươi muốn làm cái gì cũng đều được, từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta thanh toán xong.

Giọng Lan Nặc có chút phát run.

Ánh mắt Khương Phàm quét mấy lần trên thân thể cao gầy thướt tha của Lan Nặc, nhếch miệng lên bôi đường cong, đi tới trước mặt của nàng:

- Nhìn không ra, Lan Nặc cô nương lại có phách lực như thế.

- Ngươi đồng ý?

Cơ thể mềm mại của Lan Nặc căng cứng, ánh mắt lắc lư, nhất định phải giải trừ khế ước trước khi rời khỏi Thượng Thương cổ thành.

Khương Phàm đưa tay ôm lấy cái cằm Lan Nặc, đụng đến phía trước.

Lan Nặc vô ý thức ngửa ra sau, nhưng dưới ánh mắt bén nhọn nhìn gần của Khương Phàm, chịu đựng khuất nhục từ từ tới gần phía trước.

Cơ thể nàng căng cứng, hô hấp lộn xộn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nước mắt tràn mi.

Thời điểm khóe miệng hai người đụng vào nhau, Khương Phàm đột nhiên nắm vuốt cái cằm đẹp đẽ tinh tế tỉ mỉ của nàng, đẩy qua bên cạnh:

- Sao ngươi lại lại xuất hiện loại ý nghĩ này? Ta hẳn không có để lại cho ngươi ấn tượng xấu xa như vậy chứ. Ngươi là muốn thừa dịp ta buông lỏng cảnh giác, lại khống chế ta?


Lan Nặc tức giận tránh thoát một bàn tay to lớn:

- Ta chỉ cần giải trừ khế ước!

Khương Phàm cười lạnh:

- Ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không chịu bàn bạc. Bây giờ, đã muộn rồi. Nữ nô như ngươi, ta chắc chắn phải có được.

- Ngươi sẽ không sống để mà đi ra khỏi Thượng Thương cổ thành được, không cần thiết phải lôi kéo ta chôn cùng. Ngươi giải trừ khế ước của ta, thả bọn người Lan Nguyệt, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, ta cũng có thể giúp ngươi bắt lấy Khoái Kiệt.

- Ta nói một lần cuối, muốn cứu người, theo yêu cầu của ta mà làm việc, không muốn cứu, cáo từ.

Khương Phàm quay người rời khỏi.

Lan Nặc lại lần nữa la lên, nhưng Khương Phàm không tiếp tục dừng lại, nàng chỉ có thể đuổi theo:

- Ta giúp ngươi giết người, ngươi xác định có thể thả bọn họ?

- Nhìn biểu hiện của ngươi.

- Ngươi muốn ta làm thế nào?

- Ta sẽ bắn ra một tiễn, đánh lén Khoái Kiệt, ngươi chuẩn bị Hư Thiên Kính kỹ càng, tại lúc ta tập kích trước tiên liền quăng hắn về phía không trung, nghênh đón mũi tên của ta.

- Ngươi dùng tên đánh lén?

Lan Nặc im lặng.

- Ngươi cứ việc phối hợp.

- Ta không có cách nào phối hợp. Ngươi cách rất xa mà thả một mũi tên xong rồi chạy, ta đứng ở phía trước sẽ bị phát hiện. Ngươi muốn đi chặn đánh bọn hắn, hay là muốn bán ta đi?

- Ngươi sẽ không chạy?

- Ta có thể chạy được sao?

- Đó là ngươi vô năng.

- Ngươi...

Sau khi bọn người Khoái Kiệt rời khỏi mộ của Thái Võ Nhân Hoàng, bọn hắn liền nhanh chóng rút lui về hướng tây.

Bọn hắn dùng ba mảnh di cốt Nhân Hoàng, chiêu mộ Huyền Nguyệt hoàng triều làm bạn, để tránh bị ngăn cản đánh lén.

Vì để tránh cho nhận can thiệp, Khoái Kiệt còn âm thầm liên hệ đến ba vị cường giả tán tu am hiểu tốc độ, hứa hẹn với bọn hắn, mời bọn hắn chạy tới cửa thành Tây Bộ, bí mật thông báo Vạn Đạo Thần Giáo. Để Vạn Đạo Thần Giáo sắp xếp người đến đón dẫn, hoặc là thừa dịp các tộc bên ngoài còn không rõ tình huống, điều Thánh Nhân vào tới.

- Giữ vững tinh thần, nghiêm phòng người khác đánh lén.

Khoái Kiệt khống chế huyết kiếm, xẹt qua bầu trời, con mắt như ưng hiện ra huyết quang, liếc nhìn dãy núi, nhìn về phương xa.


Các trưởng lão Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều phân tán ở xung quanh, hình thành hai tầng vòng vây, bảo vệ Khoái Kiệt.

Bọn hắn tập trung toàn bộ tinh thần, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Ở bên ngoài hơn hai mươi dặm, có một ngọn núi cao nguy nga, giống như cự thú đứng thẳng người lên, hùng vĩ hiểm trở, phía trên mọc đầy cây già cứng cáp, tựa như lông tóc tráng kiện.

Lan Nặc sớm đã chạy tới nơi này, vạch phá hai tay, dùng sức nắm chặt Hư Thiên Kính, để máu tươi thấm vào mặt kính.

Hư Thiên Kính mang theo máu tươi, nở rộ lên tia sáng rực quỷ dị, cái bóng mông lung hiện lên khung trời cùng dãy núi mênh mông.

Máu tươi nuôi nấng càng nhiều, kính tượng càng là rõ ràng, cảnh tượng thiên địa được đặt vào càng rộng lớn hơn.

Lan Nặc nhắm mắt lại, ý thức dung nhập Hư Thiên Kính, giống như đặt mình vào trong dòng sông tươi mát.

Bên trên là khung trời, bên dưới là dãy núi.

Hết thảy mọi thứ ở nơi này, đều do nàng khống chế.

Có thể di chuyển dãy núi, quy hoạch con sông; có thể điều khiển không gian, hủy thiên đất trời.

Chỉ thị của nàng, tựa như là ý chí của trời.

Khi Khoái Kiệt cùng các đội ngũ xuất hiện ở bên trong kính tượng, cũng nhanh chóng rõ ràng, hình ảnh bắt đầu run run.

Lấy cảnh giới bây giờ của nàng, còn điều khiển nhiều cường giả ở trên không kia, dù sao cũng đều là bị áp súc chút cảnh giới.

Lan Nặc đau đớn, khống chế kính tượng dần dần xóa đi hình ảnh những người kia, chỉ để lại một mình Khoái Kiệt.

- Dừng lại!! Chú ý phía trước!

Khoái Kiệt đột nhiên hô to.

Hắn là Huyết Hà linh văn, có thể cướp đoạt huyết khí vạn vật, càng có thể kích phát tiềm lực huyết dịch to lớn của bản thân.


Tại lúc bị tinh chuẩn khóa chặt, trong chớp mắt, máu tươi toàn thân vô cùng chấn động, để hắn lập tức giật mình.

- Phía trước giống như có điểm sáng!

Số lượng lớn trưởng lão chú ý tới đỉnh núi bên ngoài hai mươi dặm, nơi đó giống như có gì đó sáng rực đang lấp lóe.

Bọn hắn nhao nhao điều động linh lực, hội tụ ở hai con mắt, muốn thấy rõ ràng tình huống nơi đó.

Giờ khắc này, Khương Phàm lại xuất hiện ở trên một núi càng xa, hắn đứng tại đỉnh núi, tóc ngắn tung bay, vẻ mặt kiên nghị, nắm chặt Thương Sinh Cung, cảm ngộ Thương Sinh Tạo Hóa.

Ong ong ong...

Quốc vận cuồn cuộn, thao thao bất tuyệt, tạo hóa vô biên, cuộn trào mãnh liệt.

Hai loại năng lượng vô hình vô chất, lại giống như thủy triều trùng điệp, rót vào thân thể Khương Phàm, hội tụ đến trên Thương Sinh Cung.

Oanh!!

Thương Sinh Cung run rẩy kịch liệt, phát ra ánh sáng vạn trượng, từng luồng từng luồng gợn sóng mạnh mẽ hội tụ, hình thành trường tiễn chói mắt trên Thương Sinh Cung.

- Đó là cái gì?

Khoái Kiệt bọn người liên tiếp ngẩng đầu, nhìn dãy núi xa xôi, một mảnh cường quang hừng hực bộc phát giống như nở rộ.

Quả nhiên có mai phục!

Bọn người Điêu Lãnh Nguyệt khẩn trương đề phòng, nhưng bất luận là bên ngoài năm mươi dặm hay là hai mươi dặm, khoảng cách đều quá xa, không thể nào trực tiếp giết tới, vũ khí càng không khả năng đột nhiên đánh tới, bọn hắn đều theo bản năng mà quan sát xung quanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi