ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Chỉ cần một chút xíu, chính là cơ duyên tuyệt đối.

Dù sao, cũng đều là lão tổ tông cơ mà.

- Khương Phàm...

Bóng người lắc lư trong rừng rậm, hiện lên hình quạt lao vùn vụt tới, đối mặt với Khương Phàm.

Khương Phàm đứng ở bên trên di cốt Voi Ma-m út, nhìn đám người vây tới, ánh mắt có chút run lên:

- Xích Thiên Thần Triều?

- Khương Phàm, hân hạnh, ta là Đại hoàng tử của Xích Thiên Thần Triều.

Mái tóc đen của Đại hoàng tử suôn dài như thác nước, khí chất xuất chúng như Thiên Tử oai hùng phi phàm lâm thế, như có khí tức Bá Vương lưu chuyển.

Đặc biệt nhất chính là 'Tam đồng' trời sinh của hắn, phân biệt hiện ra ba loại màu sắc xanh, đỏ, đen.

Tam đồng lưu chuyển, tà ý nghiêm nghị, khiếp tâm hồn người.

Đây là dấu hiệu đặc biệt của Cửu Thiên Huyền Hỏa Chí Tôn linh văn của Xích Thiên Thần Triều.

Dựa theo quy củ tàn khốc của thần triều, chỉ người có trời sinh tam đồng chân chính, mới có thể được tôn là hoàng tử.

- Đại hoàng tử, Chu Thiên Chính.

Hướng Vãn Tình nhận ra nam tử trước mặt, đây là một trong mười ba người con của Xích Thiên Thần Triều, lại là người đầu tiên trời sinh tam đồng, dựa theo quy củ được định là Đại hoàng tử của Xích Thiên Thần Triều.


- Ta thấy ngươi có chút quen mắt.

Công chúa đứng bên cạnh Đại hoàng tử đánh giá Hướng Vãn Tình nghiêng nước nghiêng thành, nàng mang theo mạng che mặt, thấy không rõ chân dung, nhưng thông qua thân thể thon dài mỹ lệ cũng nhìn có thể suy đoán ra, đây là một vị giai nhân mỹ diệu.

- Chúng ta chưa gặp qua.

Hướng Vãn Tình lắc đầu.

- Chúng ta đi.

Khương Phàm không nguyện ý liên hệ cùng người của Xích Thiên Thần Triều, thu hồi di cốt Voi Ma-m út liền muốn rời khỏi.

- Dừng lại!

Các vương hầu tử đệ xung quanh Đại hoàng tử nhao nhao gầm thét, thật ngông cuồng, ngay cả Đại hoàng tử của bọn hắn mà cũng đều không để vào mắt.

- Muốn cướp đồ, trực tiếp động thủ, đừng nói nhảm, ta hầu hạ. Chuyện khác, không bàn nữa.

Khương Phàm thả người nhảy lên cây đi mất.

Đại hoàng tử ngăn lại muốn đuổi theo đám người, cất giọng nói:

- Ngươi là không muốn nói, hay là không dám bàn bạc, nếu như ngay cả dũng khí đối mặt cũng đều không có, ta rất thất vọng về ngươi.

Khương Phàm đứng ở trên chạc cây ngoài trăm thước, chậm rãi quay đầu:

- Ta nghe giống như trong lời nói của ngươi có hàm ý.

Đại hoàng tử nói:

- Ta may mắn làm bạn qua Thần Tôn ba năm, ngươi hẳn còn nhớ ngài.

Thần Tôn?

Đám người thần triều ngạc nhiên nhìn Đại hoàng tử, bọn họ cũng đều biết Đại hoàng tử đã từng được Thần Tôn chỉ đạo, đó là vinh quang vô thượng.

Nhưng, Khương Phàm còn nhớ rõ? Lời này là có ý gì?

Lại liên tưởng những lời Đại hoàng tử nói trước đó kia cũng không giải thích được, bọn hắn nhao nhao tiếp cận Khương Phàm, càng hiếu kỳ về thân phận Khương Phàm.

Khương Phàm đứng trên chạc cây trầm mặc một hồi, nhếch miệng cười một tiếng:

- Lão tặc, còn sống sao.

- Làm càn!!

Đám người thần triều bỗng nhiên biến sắc, cao giọng giận dữ mắng mỏ.

Con ngươi trong đôi mắt Đại hoàng tử chầm chậm xoay, nhìn chằm chằm Khương Phàm.


Xác định!

Thật sự là hắn!

Người đã từng là chủ nhân của Thương Huyền, Phần Thiên Thần Hoàng!

- Thân thể không việc gì, chỉ là thường xuyên nhắc tới ngươi.

Mặc dù Đại hoàng tử đoán được, cũng có chuẩn bị, nhưng thật sự là cho đến khi xác định được, một khắc này, tâm tình vẫn vô cùng phức tạp.

Những cố sự mà Thần Tôn nói qua lại một lần nữa xẹt qua trong đầu, rõ ràng hơn, càng cường liệt hơn, hình tượng nam tử trước mắt, vị tuyệt thế thiên kiêu kia càng dung hợp cùng Chiến Thần vô địch.

Khương Phàm cười lạnh:

- Để cho ta đoán xem, trong lời hắn nhắc tới chỉ sợ không thể thiếu hai chữ 'tai họa'.

Đại hoàng tử bình phục tâm tình, ánh mắt tam đồng lãnh tuấn tà ý:

- Ngài ấy biết ngươi sẽ trở về.

- Hắn không phải biết ta sẽ trở về, hắn là e ngại ta sẽ trở về. Ngươi có thể nói cho lão tặc ấy, ta đã trở về, hắn nên an tâm ngủ ngon giấc, chờ chết!

Trong lời nói của Khương Phàm mang theo sự tàn nhẫn để đám người thần triều lên cơn giận dữ, vậy mà hỗn đản này lại luôn mồm đang gây hấn với Thần Tôn chí cao vô thượng trong lòng bọn họ.

Nhưng, nghe chuyện Khương Phàm nói cùng hoàng tử, trong sự tức giận của bọn hắn càng có mấy phần sợ hãi, tên điên này rốt cuộc là ai??

Đại hoàng tử thờ ơ, nói:

- Nếu như ngươi đồng ý cùng ta đi gặp ngài ấy, ta có thể dùng danh nghĩa Xích Thiên Thần Triều bảo hộ ngươi rời khỏi Thượng Thương cổ thành.

Khương Phàm thật cười:

- Vị Đại hoàng tử này, ta không biết ngươi đã nghe lão tặc này nói cái cố sự gì, nhưng ta có thể chịu trách nhiệm để nói cho ngươi, nếu như ngươi thật sự công nhiên ta mang về như thế, chuyện gặp mặt đầu tiên, chính là tự tay hắn đập chết ngươi.


- Không nên quá làm càn! Bây giờ đã không phải là thời đại của ngươi, ngươi đã từng huy hoàng, tất sẽ trở thành gánh vác kiếp này của ngươi. Một đời trước, ngươi có thể hợp tung liên hoành, nghịch thế quật khởi, là bởi vì không ai có thể dự đoán được tiềm lực của ngươi. Nhưng một thế này, vào cái ngày thân phận của ngươi bại lộ đó, Cửu Châu Thập Tam Hải thiên hạ đều sẽ tiếp cận ngươi. Ngươi muốn lần nữa tới qua, tuyệt đối không thể. Mà ngươi phóng túng tại Thượng Thương cổ thành, ngày ngươi bại lộ nhất định cách đó không xa.

- Nếu bắt đầu săn giết các ngươi liền không có chuẩn bị giấu diếm nữa!

- Ngươi chuẩn bị bại lộ? Chỉ bằng thực lực bây giờ của ngươi?

- Chuyện của ta, còn chưa tới phiên ngươi đến xử lý. Trở về nói cho lão tặc đó biết, vào cái ngày hắn giết nữ tử ta huyết tế chiến kỳ đó, ta đã không hề còn có liên quan gì cùng Xích Thiên nữa rồi. Thù kiếp trước, không thể báo, kiếp này lại đến, lần này hoàn trả gấp mười!

Trên gương mặt lãnh tuấn của Khương Phàm hiện lên nét dữ tợn, mang theo Hướng Vãn Tình rời khỏi.

- Điện hạ, rốt cuộc hắn là ai?

Người của thần triều đều không thể bình tĩnh, kiếp trước gì, bại lộ gì, còn liên lụy đến Thần Tôn, rốt cuộc tên Khương Phàm này có lai lịch gì?

- Một người không nên trở về.

Đồng mâu trong mắt Đại hoàng tử chầm chậm xoay, nói:

- Các ngươi ở lại nơi này tiếp tục tìm kiếm bảo vật, ta phải rời khỏi.

- Ngài muốn đi đâu?

Công chúa đều gấp, liền không thể nói rõ ràng sao?

- Tấu bẩm Thần Tôn, hắn đã trở về. Mang theo thù hận ngày trước, trở về.

Đại hoàng tử từ chối để bọn hắn đi cùng, sau đó nhanh chóng rời khỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi