ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

- Chủ nhân thật sự?? Nó còn có thể khống chế tất cả Yêu Chủ? Ngươi xác định sao?

Phó Hành Không và đám người xác thực đã bị kinh đến, ba mươi tám tòa cự nhạc?

Hơn bốn mươi Thánh Linh?

Đây là đội hình thực lực khủng bố gì!

Còn có chủ nhân Giới Nguyên càng đáng sợ?

Thánh Vương sao, hay là Thánh Hoàng!

Chẳng phải là di tích này có hai ba thực lực hoàng đạo sao!

Khương Phàm nghiêm túc nói:

- Ta không cần thiết nói chuyện giật gân ở vấn đề này, nơi này xác thực có Giới Nguyên sơn, khống chế Yêu Chủ, khống chế toàn bộ di tích thế giới!

Vẻ mặt Phó Hành Không trở nên nghiêm trọng:

- Khống chế như thế nào?


- Nếu so sánh toàn bộ thế giới như một pháp trận, ba mươi tám ngọn Tổ Nguyên sơn là bên ngoài trận tâm, Giới Nguyên sơn chính là trận tâm, vậy thì mang ý nghĩa Giới Nguyên có thể thông qua pháp trận, khống chế toàn bộ thế giới, bao gồm cả cương vực ở các nơi, cũng bao gồm cả bình chướng trên khung trời.

- Các ngươi hẳn còn nhớ tình cảnh ban đầu tiến đến, bình chướng cũng không phải là do các ngươi đánh tan, mà là tự động tản ra. Đó phải là chủ nhân Giới Nguyên đã buông ra! Bởi vì... chủ nhân Giới Nguyên cần huyết nhục tế hiến!

- Nói rõ ràng!!

- Giới Nguyên chủ nhân cách mỗi trăm năm, cũng sẽ phải cần ba mươi tám Yêu Chủ tế hiến tộc nhân thuần huyết cho hắn. Nói cách khác, ngọn Giới Nguyên sơn kia cần máu tươi nuôi nấng.

- Thánh Bằng đảo và Hải Thần đảo đột nhiên phát hiện nơi này đã kích thích Thần Dụ Chi Hải, cũng kích thích vị chủ nhân Giới Nguyên này. Bên ngoài muốn càn quét nơi này, nơi này thì tham lam bên ngoài. Ta có một cảm giác, bây giờ thế giới mới tựa như là một tấm lưới lớn đang vung ra, tất cả mọi người tiến đến đều là cá!

- Thấy tốt thì lấy, còn có thể thoát thân. Một khi lưới lớn bị nắm chặt, cũng chỉ có thể biến thành một cái thớt gỗ thịt cá, mặc người ta chém giết.

Vẻ mặt của Phó Hành Không và đám người dần dần nghiêm trọng hơn, nếu thật sự là như thế, vậy cái bảo địa thần bí nhìn sinh cơ bừng bừng này chính là một Tuyệt Địa Tử Vong!

Bây giờ cường tộc các phương và Hải thú đang không ngừng liên tục xông tới, số lượng có trên mấy trăm ngàn, thậm chí còn có thể càng nhiều hơn.

Một khi thế giới mới bị phong bế, Giới Chủ lại có thực lực Thánh Vương Thánh Hoàng, còn có thể khống chế không gian toàn bộ di tích, kết quả kia... Thật sự không thể chịu nổi!

Khương Phàm lại nói:

- Chủ nhân Giới Nguyên bây giờ đang ngồi nhìn mặc kệ, mặc cho các ngươi đồ sát cướp bóc, là đang kích thích các ngươi tham lam, cũng là làm cho người bên ngoài nhìn. Nó tổn thất càng lớn, thế lực xông vào càng điên cuồng, tin tức truyền đi càng mê người, cũng sẽ có càng nhiều người tràn vào nơi này.

- Mặc dù bây giờ chủ nhân Giới Nguyên còn không đến mức đóng lại bình chướng, nhưng ai cũng khó xác định nó sẽ thu lưới ở ngày nào. Cho nên, tốt nhất các ngươi là thấy tốt thì lấy, dù gì cũng phải tùy thời làm tốt chuẩn bị rút lui.

Phó Hành Không chậm rãi gật đầu:

- Lục công tử nhắc nhở, chúng ta sẽ lưu ý.

- Chúc các ngươi may mắn, chúng ta cáo từ trước.

Khương Phàm chắp tay hành lễ, cáo biệt đi xa.

Phó Hành Không cau mày, càng nghĩ càng cảm giác nguy hiểm.

Bây giờ tất cả mọi người đều bị lợi ích to lớn làm đầu óc choáng váng, cũng đều không rõ ràng tình huống thật sự của thế giới mới, mặc dù sớm muộn cũng sẽ phát hiện nguy hiểm, nhưng thật sự đến một khắc này, cái gọi là chủ nhân Giới Nguyên đều đã có thể muốn thu lưới.

Đây là muốn một mẻ hốt gọn Thần Dụ Chi Hải sao??


Thật ác độc mà!!

- Thánh Vương Thiên phẩm.

Phó Khải Minh bỗng nhiên khẽ nói.

- Dương Biện? Viễn Cổ kình hồn, Thánh Vương Thiên phẩm, vào cái ngày thật sự bước đến Thánh Vương cảnh giới đó, tuyệt đối có thể trở thành tồn tại đỉnh phong nhất Thần Dụ Chi Hải.

- Ta nói là Lục Du. Thánh Vương Thiên phẩm.

Phó Khải Minh nhìn qua phương hướng bọn người Khương Phàm đi xa, vẻ mặt phức tạp.

- Lục Du là Thánh Vương Thiên phẩm? Làm sao ngài... xác định?

Phó Hành Không và đám người chợt lộ kinh sợ.

- Ta không xác định, nhưng ta có thể nhìn ra được hắn đang áp chế linh văn. Cố gắng áp chế, lại còn là khí tức Thánh Linh Thiên phẩm. Hắn cũng không phải Hắc Động linh văn, trong kinh mạch của hắn chảy xuôi chính là hỏa diễm. Hắn cũng không phải đứng ở vị trí thứ hai, mà là lãnh tụ thật sự của đội ngũ.

Phó Khải Minh chậm rãi lắc đầu:

- Ta có một loại hoài nghi, không phải Dương Biện triệu tập những người này, mà là Lục Du triệu tập Dương Biện!

- Tán tu của Thần Dụ Chi Hải không thể nào sinh ra Thánh Vương Thiên phẩm!

Phó Hành Không nghiêm túc lên, chẳng lẽ không phải tán tu?

Vậy hắn là ai!


Ai có thể cho lực lượng Dương Biện báo thù, ai có thể để cho Dương Biện đi theo?

- Ngươi muốn làm thế nào?

Bằng Vương chở Dương Thiên Khuyết rời khỏi trăm dặm liền ngừng.

Dương Thiên Hữu không chỉ có ý nghĩa trọng đại đối với Hải Thần đảo, mà đối với Thánh Bằng đảo cũng quan trọng giống như vậy.

Bởi vì thứ mạnh nhất để Hải Thần đảo ỷ vào khiêu chiến hoàng đạo, chính là Dương Thiên Hữu!

Chỉ cần Dương Thiên Hữu chân chính bước lên cảnh giới Thánh Vương liền có thể đánh đâu thắng đó tại Thiên Khải chiến trường, lại phối hợp với Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo, hoàn toàn có thể giết ra một con đạo đường máu vấn đỉnh hoàng đạo.

Nhưng không có Dương Thiên Hữu, Hải Thần đảo sẽ không có lực lượng để khiêu chiến Thiên Khải chiến trường, Thánh Bằng đảo bọn hắn càng không nhất định lại bồi tiếp chịu chết.

- Ta nhất định sẽ mang Thiên Hữu trở về!

Dương Thiên Khuyết âm trầm sắc mặt, dùng sức nắm chặt nắm đấm.

Trước đó ôm lấy lòng tin đối với Dương Thiên Hữu, sau khi đạt được Hải Hoàng Tam Xoa Kích lại càng có lòng tin, phối hợp Viễn Cổ kình hồn cùng Thiên Mệnh Chiến Giới, tương lai sau khi Dương Thiên Hữu sẽ bước lên cảnh giới Thánh Vương, thậm chí có thể khiêu chiến Thánh Hoàng, hi vọng trở lại hoàng đạo của Hải Thần đảo bọn hắn sẽ đạt từ bảy phần trở lên.

Thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, Dương Thiên Hữu lại rơi xuống trên tay Dương Biện quá tuỳ tiện, đây quả thực là hoang đường!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi