ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Tại Hải Thần đảo, Dương gia cùng Lý gia từ đầu tới cuối vẫn duy trì lấy quyền lợi cùng địa vị bình đẳng, tài nguyên phân phối đều là bảo đảm Thánh Linh cùng Bán Thánh hai bên bằng nhau.

Chỉ là bởi vì ưu thế Cự Kình linh văn, thực lực tổng hợp của Dương gia đều hơi mạnh hơn chút. Cho đến thế hệ này, khi vì chuẩn bị Thiên Khải chiến trường, tài nguyên của Hải Thần đảo đã bắt đầu nghiêng toàn diện đến Dương gia, Dương gia muốn nắm lấy cơ hội, trở thành lãnh tụ hoàn toàn xứng đáng với Hải Thần đảo.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, bọn hắn lại hao tổn hai vị Thánh Linh hai vị Bán Thánh, còn đã mất đi Dương Thiên Hữu.

Đừng nói đăng lâm Thiên Khải chiến trường, địa vị của Dương gia bọn hắn tại Hải Thần đảo đều khó mà giữ được.

- Tộc trưởng! Tộc trưởng! Chúng ta tới tìm ngài!

- Thánh Tổ, ngài ở đâu!!

Người của Dương gia bi thương la lên vọng trong vũng bùn, phế tích, càng tìm càng lo lắng, càng tìm càng tuyệt vọng.

Chiến trường thảm liệt như vậy cực kỳ giống tự bạo.

Thánh Tổ tự bạo!

Xong!!

Chết!!

Đột nhiên, hải triều trong một cái hố sâu kịch liệt nhấc lên, xông ra một bóng người chật vật.

- Tộc trưởng??

- Mau tới đây! Tộc trưởng ở chỗ này!

- Tộc trưởng còn sống!

- Ở chỗ này, nhanh nhanh nhanh, ở chỗ này...


Cường giả của Hải Thần đảo và Thánh Bằng đảo nhao nhao tụ đi qua, ngạc nhiên nhìn Dương Thiên Khuyết tái nhợt sắc mặt.

Lại còn sống?

Kỳ tích!!

- Thánh Tổ đâu?

Dương Thiên Khuyết đã mất đi kình hồn và nội hải, gần như là tàn phế, đau đớn cùng suy yếu để hắn ngay cả đứng đều đứng không vững.

- Không tìm được.

Các tộc nhân nhao nhao lắc đầu.

- Tiếp tục tìm! Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Dương Thiên Khuyết mệt mỏi thét lên ra lệnh.

- Nhanh tản ra tìm.

Các tộc lão Dương gia tranh thủ thời gian phân phó ở hai bên.

Người của Dương gia kích động tản ra, nếu tộc trưởng còn sống, rất có thể Thánh Tổ cũng còn sống.

- Dương Biện đâu, đã tìm được chưa?

Dương Thiên Khuyết kịch liệt ho khan, máu tươi tràn ra khóe miệng.

- Chúng ta vừa nhận được tin tức liền chạy đến, không nhìn thấy Dương Biện.

Tộc lão Dương gia lắc đầu, cẩn thận tra xét tình huống của Dương Thiên Khuyết.

- Không cần tra xét, ta dẫn nổ kình hồn cùng nội hải.

- Cái gì??

- Ta chỉ có thể làm như vậy.

- Tộc trưởng… kia chẳng phải là ngài... Phế đi?

- Không không không, ý của ta là...

- Ta xác thực đã phế đi!

Bây giờ Dương Thiên Khuyết rất hối hận, cảm giác đau đớn mất đi kình hồn cùng nội hải còn xa so với mong muốn lúc ấy của hắn còn khốc liệt hơn.

Các Thánh Tổ Lý gia khẽ nhíu mày, không có nội hải cùng kình hồn, thật đúng là phế đi, sau này cảnh giới sẽ từng bước thoái hóa, tuổi thọ càng suy giảm nghiêm trọng.

Đây chính là tai hại của việc thức tỉnh kình hồn.

Thời điểm có được nó, nó có thể mang cho ngươi sinh mệnh lực cùng thực lực mênh mông, nhưng nếu như ngươi từ bỏ nó liền sẽ dần dần suy bại, chết dần trong đau đớn.


- Tộc trưởng, chúng ta về Hải Thần đảo đi.

Tộc lão Dương gia muốn nâng Dương Thiên Khuyết, lại bị hắn thô lỗ hất ra:

- Ta nhất định phải bắt được nghiệt súc kia!

Gia chủ Lý gia nói:

- Ngươi đi về nghỉ ngơi đi. Chúng ta phụ trách lùng bắt Dương Biện, coi như tìm khắp toàn bộ thế giới mới, cũng sẽ tìm tới hắn.

Thánh Tổ Thánh Bằng đảo nói:

- Ngươi cứu được Bằng Vương liền do Bằng Vương đưa ngươi trở về, Thánh Bằng đảo chúng ta sẽ ở lại phối hợp Hải Thần đảo lùng bắt Dương Biện.

Dương Thiên Khuyết còn muốn kiên trì, nhưng lại bị các tộc lão Dương gia khuyên can:

- Ngài ở lại nơi này cũng không giúp được một tay, trở về nghỉ ngơi đi, bên trong tổ địa còn sót lại kình hồn, nói không chừng sẽ nguyện ý cùng ngài dung hợp. Đừng lại kiên trì, Dương Thiên Hữu sống chết không rõ, ngài làm tộc trưởng không thể nào thật phế đi.

Dương Thiên Khuyết kịch liệt ho khan, vùng vẫy một lát, nói:

- Nhất định phải tìm tới Dương Biện, không được lưu tình, đánh giết cho ta, đừng để hắn có cơ hội lấy Thiên Hữu ra uy hiếp.

Hải Thần đảo tìm khắp toàn bộ khu phế tích, đều không có tìm tới bóng dáng Thánh Tổ.

Bằng Vương mang theo Dương Thiên Khuyết, còn có những tộc nhân Niết Bàn cảnh hướng xuống của Hải Thần đảo và Thánh Bằng đảo, cùng rời khỏi thế giới mới.

Thương Huyền đại lục!

Bởi vì tặc điểu hóa thân thành Chu Tước xông vào hải vực Bắc Phương, số lượng lớn chi đội tìm kiếm của các cường tộc đều kéo thành bầy rời khỏi.

Nhưng trước đó nhận được tin tức từ Thiên Đãng sơn kích thích, tất cả những đội tìm kiếm của hoàng tộc hoàng đạo cũng không bị hoàn toàn chỉ dẫn, mà là phân tán đến khu vực khác nhau, tiếp tục lùng bắt.

Bọn hắn giám sát thánh địa Nam Bộ, thậm chí thánh địa tổ sơn, bọn hắn tập trung vào Sí Thiên giới, cũng chú ý Nhân Gian Ngục.

Còn có rất nhiều ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Xích Thiên Thần Triều bị Khương Phàm tuyên chiến.

Hoàng đạo Tây Bắc, Vạn Đạo Thần Giáo!


Một nam tử oai hùng tuấn lãng đứng trên vách đá cao vút trong tầng mây, đưa mắt nhìn ngắm nhìn đại địa Tây Bắc bao la hùng vĩ.

Hai con ngươi của hắn sinh huy, xán lạn như tinh thần, vạt áo rộng mở, thoải mái lộ ra bộ ngực rộng rãi.

Da thịt màu đồng hiện ra như ẩn như hiện hào quang màu tử kim, tràn ngập khí tức đáng sợ để cho người ta hồi hộp.

Ở phía sau hắn, rõ ràng là giáo chủ, phó giáo chủ, trưởng lão, một bộ phận thống lĩnh cùng số lượng lớn thiên kiêu truyền nhân đời mới của Vạn Đạo Thần Giáo, mà... Toàn bộ đều cúi thấp đầu, vẻ mặt kính sợ.

Nam tử oai hùng chậm rãi câu khóe miệng:

- Còn có tin tức Khương Phàm hay không?

Giáo chủ Vạn Đạo Thần Giáo tự mình hỏi:

- Sau khi Khương Phàm tuyên chiến Xích Thiên Thần Triều liền biến mất một cách thần bí, tin tức duy nhất là hắn một đường lên phía bắc, tiến vào Cuồng Nộ Chi Hải ở Bắc Bộ.

- Ha ha, hóa thân Chu Tước tiến vào Bắc Hải. Hắn là sợ người khác không biết hắn là ai, hắn ở đâu sao?

- Chúng ta đều suy đoán đó là phương pháp nghi binh, cố ý hấp dẫn lực chú ý của các phương đi đến phương bắc, kỳ thật hắn hẳn là lặng lẽ trở về, mục tiêu chân chính là Xích Thiên Thần Triều. Nhưng, Xích Thiên Thần Triều đã đề phòng toàn diện, đến bây giờ còn không có bất cứ tin tức gì về Khương Phàm. Ta có một đề nghị cho giáo chủ???

- Đế Tử, mời!

- Không cần tìm Khương Phàm, tìm Thiên Hậu.

- Thiên Hậu? Nàng còn sống không?

- Khương Phàm bại lộ thân phận tại Niết Bàn cảnh, hơi có vẻ vội vàng, đúng là không khôn ngoan. Giải thích duy nhất là hắn không thể không bại lộ. Nhưng sau khi bại lộ không phải ẩn nấp chỉnh đốn, mà là đồ sát Cổ Hoa, tuyên chiến Xích Thiên, cao điệu lên phía bắc, rõ ràng là đang hấp dẫn lực chú ý. Chuyện bất đắc dĩ của hắn, là cái gì? Hắn lại là đang hấp dẫn lực chú ý cho ai?

- Thiên Hậu!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi