ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Nhưng, Liêu Thiên Hoa lại dũng mãnh cường thế, luân động côn sắt cuồng chiến với xiềng xích, đánh đến chấn động đất trời, hư không run rẩy, sát khí vô tận, vong hồn thê lương, dưới sự thôi thúc của mình, hắn hoàn toàn không sợ xiềng xích U Minh.

- Khốn!!

Thông Thiên Tháp tăng vọt quy mô, tầng thứ hai được toàn diện mở ra, gió lạnh rít gào, tuôn ra vô tận khí thức U Minh, giống như xuyên suốt U Minh, phóng xuất ra khí âm hàn kinh khủng.

Xiềng xích kịch liệt xen lẫn, nối liền trời với đất, hình thành thiên la địa võng, khốn trụ Liêu Thiên Hoa.

Liêu Thiên Hoa giật mình cảm thấy không ổn, lập tức muốn giết ra ngoài.

- Muộn rồi!

Khương Phàm phóng thích ra vạn sợi hỏa vũ, diễn biến ra Liệt Diễm Chu Tước, kịch liệt xen lẫn vào nhau, có quy tắc va chạm, mượn nhờ Thông Thiên Tháp giam cầm Liêu Thiên Hoa, vừa quay người đã diễn biến thành tuyệt thế luyện lô.

- Thu!

Ý thức Khương Phàm cùng Thông Thiên Tháp tương thông, hắn thét lên một tiếng ra lệnh, Thông Thiên Tháp đóng lại tầng thứ hai, thu hồi toàn bộ xiềng xích, phóng lên tận trời, trở lại cổ áo Khương Phàm.

Chu Tước Liệt Ngục toàn diện phóng thích.

Luyện lô hủy diệt trấn áp khung trời.

- A!!

Liêu Thiên Hoa đã đặt mình vào luyện lô, hắn đau đớn không chịu nổi, sát khí thảm liệt, vong hồn âm trầm, đều dưới liệt diễm bá đạo này mà tan biến.

Ngay cả côn sắt truyền thừa hai ngàn năm đều giống như muốn hòa tan.

- Ngươi khốn không được ta!

Liêu Thiên Hoa không cam lòng, hắn huy động côn sắt phóng lên tận trời, nhưng bên trong luyện lô lập tức xông ra hơn ngàn Liệt Diễm Chu Tước, tràn ngập đất trời bạo kích hắn, dữ dội đánh xuống hắn.

Cứ như vậy, chỉ sau mấy hơi ngắn ngủi, cục diện chiến trường đã hoàn toàn đảo hướng đến Khương Phàm.

Một phân thân cuồng kích Triệu Không Tịch, một phân thân luyện hóa Liêu Thiên Hoa, núi lớn cuồng bạo toàn diện trấn áp Chu Nguyên Cơ cùng Bành Bá.

Khương Phàm, lại một lần nữa nắm chiến trường ở trong tay!

Tất cả cường giả hoàng đạo thì lại lần nữa rung động trước sự cường hãn của Khương Phàm, dùng sức một mình nghênh chiến vây bắt, lại còn có thể một lần nữa lật bàn, loại thực lực này thật không phải thứ mà bọn hắn có thể so sánh.

Mà Bảo khí cùng võ pháp liên tiếp không dứt, càng làm cho người âm thầm tán dương, càng là hãi hùng khiếp vía.

Xích Thiên Thần Triều nơi đó cũng đều gấp, hận không thể tự mình giết qua, cưỡng ép thay đổi cục diện chiến trường.

- Xin mời lão tổ chịu chết!

Vô Thượng Vương đột nhiên về phía trước, hai đầu gối quỳ xuống, lên tiếng hô to.

Trên chiến trường hỗn loạn, Bành Bá, Chu Nguyên Cơ, Liêu Thiên Hoa đột nhiên biến đổi sắc mặt, bỗng nhiên nhìn về phía chiến trường trên không trung.

Khương Phàm nhíu mày, quả quyết nhấc Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lên.

- Vì chính danh cho vương phủ! Vì tận trung với thần triều!

Triệu Không Tịch đang bị áp chế tại chiến trường trên không trung dứt khoát kiên quyết, dẫn nổ chiến khu của mình.

Trong nháy mắt, cường quang chiếu thấu Cửu Thiên, để đất trời thất sắc, bạo tạc kinh khủng lập tức nở rộ, năng lượng cuồn cuộn, yêu khí hoành hành, từ xa nhìn lại, giống như là Côn Bằng lao ra biển, Chân Long bay lên không, nhưng thứ lập tức đến thì lại là bằng vũ nhuốm máu bay khắp trời, tiếng Chân Long huýt dài, lân phiến tan nát.

Tràng diện kinh khủng, bi thương, chấn kinh tất cả mọi người, thậm chí rất nhiều cường giả đều lạnh buốt tay chân.

Cường quang, năng lượng, cuồng phong lại tàn phá bừa bãi trăm dặm hố sâu, cuồng kích núi rừng xung quanh.

Toàn bộ Đại Sơn Thượng Cổ đều mất khống chế, nhấc lên bay ra bốn phương tám hướng, giống như là đại địa bị lật tung, núi cao đột ngột nhảy lên.

Bành Bá, Chu Nguyên Cơ chật vật tháo chạy.

Tuyệt thế luyện lô bị tách ra, Liêu Thiên Hoa ở bên trong thoát khốn, nhưng cũng bị năng lượng đánh tung bay.

Khương Phàm thì trốn vào Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, nhưng đỉnh lô giống như là một ngôi sao chổi cháy hừng hực, xẹt qua giữa không trung, đánh tới bên ngoài chiến trường.


Về phần Thủy Tổ phân thân của Khương Phàm, không chút huyền niệm mà lập tức bị chôn vùi.

Khương Phàm đau đớn lắc đầu ở trong Luyện Thiên Đỉnh, đầu hắn giống như nổ tung, trong ý thức đều là một mớ hỗn độn, nhưng hắn không có thời gian nghỉ ngơi, cố gắng chịu đựng đau nhức kịch liệt cưỡng ép leo ra.

Bán Thánh tự bạo, năng lượng quá mạnh, không chỉ có khiến cho hắn bị thương nặng, mà ba người khác cũng bị tác động đến, thương thế đều rất nghiêm trọng.

Mà, ba vị Bán Thánh kia khẳng định đã bị chọc giận, không thể để cho bọn hắn thở dốc, nhất định phải lập tức khởi động lại chiến đấu, mau chóng giải quyết hết một tên.

Nhưng điều Khương Phàm nghĩ, cũng chính là điều mà bọn người Chu Nguyên Cơ nghĩ!

Mặc dù đều bị thương nặng, nhưng sau khi nhấc lên hạ xuống mấy lần cũng đều không có bất cứ chần chờ gì, liên tiếp hành động, nhịn đau xuất kích.

Liêu Thiên Hoa cách Khương Phàm gần nhất, cơ thể hắn be bét máu thịt, khuôn mặt lại dữ tợn như quỷ, hắn gắt gao nắm chặt côn sắt, cuốn lên sát khí mênh mông kinh hồn nhiếp phách, đánh về phía Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

- Khương Phàm, đi ra nhận lấy cái chết!

Côn sắt lắc lư, mấy triệu vong hồn gào thét, mặc dù trước đó đã bị điên cuồng luyện hóa, nhưng dù sao cũng là sát khí truyền thừa hơn hai nghìn năm, tại thời khắc cuồng bạo vẫn bị Liêu Thiên Hoa dùng máu tươi kích phát ra chiến uy bành trướng.

Chỉ cần Khương Phàm xuất hiện, hắn đương nhiên phải dùng toàn lực ứng phó, áp chế Khương Phàm.

Bành!

Khương Phàm phá tan nắp đỉnh, cường thế xuất hiện, nhưng... trong tay hắn lại mang theo một cây trường cung.

Liêu Thiên Hoa ngưng tụ con ngươi, quả quyết muốn phóng sang bên cạnh.

Nhưng, không còn kịp rồi!

Thương Sinh Cung tỏa ra cường quang, phun trào khí tức tạo hóa, Sát Sinh Tiễn xán lạn như mặt trời, trong nháy mắt đã được phóng thích.

Mặc dù không có từ ngọc tỉ truyền quốc tiếp dẫn năng lượng, nhưng thời khắc này được toàn lực phóng thích vẫn mang theo uy lực tuyệt luân.

Thời gian ngưng kết, không gian nhường đường, Sát Sinh Tiễn phát xạ.

Bành!!

Liêu Thiên Hoa bị bắn nổ đầu, cơ thể còn đang phóng tới đã lập tức mất khống chế, máu tươi phun ra, đánh tới phế tích.

Nhưng, gần như là đồng thời, phía sau Khương Phàm lại phát ra ánh sáng chói mắt.

Tại lúc Khương Phàm đưa lưng về phía mấy chục dặm bên ngoài, Bành Bá mang theo cơ thể be bét máu thịt điên cuồng thiêu đốt huyết khí, thôi động Lôi Long chiến cung.

Lôi triều bạo động, giống như là Lôi Long thức tỉnh, phóng thích mênh mông long uy, lôi thế vô tận, mấy chục viên thú nguyên ở phía trên giống như là tập thể Lôi Thú khôi phục, phóng xuất ra lôi triều cực hạn.

Tại thời điểm Khương Phàm oanh sát Liêu Thiên Hoa, toàn bộ mười hai mũi lôi tiễn đã được phóng thích.

Dưới sự khống chế gần như tinh diệu của Bành Bá, mười hai mũi lôi tiễn được bắn ra cách thời gian khác nhau, một mũi lại một mũi liên tục tiếp nối nhau đã luyện thành một đầu dây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi