ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Khương Phàm lấy ra một cái hộp gấm bị phong ấn, bên trong có giam cấm ba khối Hỗn Độn Tinh Thạch, đều là mời Hỗn Độn Cự Long tự mình ngưng kết trước khi chuẩn bị đi.

Ngu Chính Uyên ngạc nhiên đứng dậy, kích động tiếp nhận hộp gấm.

- Vậy cứ như vậy, ngày mùng một tháng mười một gặp lại.

- Chờ một chút, ngươi cứ thế mà đi?

- Ngài còn muốn cái gì?

- Ta không cần, ta nói là ngươi còn cần gì không?

- Có ý gì?

- Giữa chúng ta kết minh, chỉ là ước định trên miệng?

Ngu Chính Uyên kỳ quái, lấy tính cách của Khương Phàm hẳn là sẽ cưỡng ép mang đi chút tộc nhân, áp làm con tin, để phòng chuyện chẳng may.

- Ta tin tưởng phẩm hạnh của huyết mạch Hỗn Độn!

Khương Phàm cười nhạt, mang theo các huynh đệ rời khỏi phòng.

Ngu Chính Uyên cau mày một cái, Hỗn Độn Tử Phủ xác thực trọng tình trọng tín, nhưng trên loại chuyện này có thể tuỳ tiện tin tưởng sao?

Hay là nói...

Ngu Chính Uyên bỗng nhiên đã hiểu Khương Phàm có ý gì.

Khương Phàm không chỉ tin tưởng huyết mạch Hỗn Độn, mà không sợ Hỗn Độn Tử Phủ phản bội, nếu không đêm hôm ấy Sí Thiên giới sẽ đã cùng một chỗ chôn vùi với bọn hắn, sau đó bôn tập Hỗn Độn đại thành, đồ sát mấy triệu dân chúng nơi này!

Yến hội trên tầng cao nhất trên, Tiêu Lăng Nguyệt nhìn Ngu Thiên Khải cùng Ngu Kình Thương không yên lòng đứng đấy, âm thầm cảm thấy kỳ quái.

Hai huynh đệ này là thế nào?

Hoàng đệ nói nhìn thấy bọn hắn đi chào hỏi bằng hữu, sau đó liền thành như thế này rồi?

Còn có Ngu Thanh Dao cùng Ngu Khuynh Thành, cũng đều là dáng vẻ miễn cưỡng vui cười.

Phía dưới rốt cuộc là ai?

Lại nói chuyện gì với bọn hắn?

Nét mặt của bọn hắn không giống như đang xoắn xuýt cái gì, càng giống là... Sợ hãi!!!

Sợ hãi?

Ai có thể để Hỗn Độn Tử Phủ cao ngạo sợ hãi!!

Tiêu Lăng Nguyệt hiếu kỳ càng cảnh giác, nàng đến ký kết liên minh, là muốn lôi kéo bọn siêu cấp chiến binh Hỗn Độn Tử Phủ này nghênh chiến Sí Thiên giới, trước mắt đã thấy sắp ép được bọn hắn làm quyết định, tuyệt đối không thể lại để xảy ra ngoài ý muốn.

Thừa dịp tất cả mọi người không có chú ý, Tiêu Lăng Nguyệt đã nhỏ giọng phân phó thị nữ của mình, kiếm cớ đi xuống xem một chút.

Thị nữ lĩnh mệnh, đi tới tầng dưới trong góc, bưng thịt rượu, yên lặng giám thị lấy gian phòng kia.

Khi Khương Phàm cùng Ngu Chính Uyên nói xong đẩy cửa phòng ra, thị nữ lập tức đứng dậy, từ chỗ ngoặt đi ra, bưng thịt rượu cúi đầu đi tới.

Hai bên gặp thoáng qua dưới tình huống này!

Bọn người Khương Phàm làm bộ không có chú ý tới thị nữ, nhưng khóe miệng lại có chút câu lên một đường cong.

Hoàn mỹ, vừa đúng.

Thị nữ lặng lẽ cúi đầu, nhìn như rất cung kính, cũng không có nhìn bất cứ kẻ nào.

Nhưng, bên trong khay linh quả lai có một viên Ký Ức Tinh Thạch, ghi chép thời khắc bọn hắn đi qua.

Ngu Chính Uyên ngồi một một mình ở trong phòng một hồi, sau đó cũng đứng dậy rời khỏi, muốn trở về thương lượng chuyện này cùng các lão tổ.

Dù sao việc này cũng liên quan đến vận mệnh toàn tộc, cuối cùng đã định vẫn phải nhìn lão tổ tông.

Tại thời điểm hắn rời phòng, thị nữ lại lần nữa làm bộ nâng thịt rượu đi qua, dùng Ký Ức Tinh Thạch ghi chép lại, sau đó trở lại tầng cao nhất.

Đêm khuya!

Sau khi yến hội tại tầng cao nhất kết thúc, Tiêu Lăng Nguyệt đã trở lại chỗ ở, không kịp chờ đợi tra xét hình ảnh bên trong tinh cầu ký ức.

- Những người này là ai? Vì sao đều mặc áo choàng?

Người ở bên trong đều mặc áo đen, còn khoát thêm áo choàng, bộ mặt hình dáng đều rất mơ hồ, nhìn không rõ ràng lắm.

Tiểu hoàng tử Tiêu Hồng Sinh nhìn kỹ lại nhìn, cũng không nhận ra ai.

Nhưng, khi đoạn hình ảnh thứ hai xẹt qua, bọn hắn đều kinh ngạc nhận ra nam tử khôi ngô kia.

Thân thể năm mét cao lớn khôi ngô hùng tráng, Ký Ức Tinh Thạch vừa vặn có thể chiếu ra rõ ràng hình dáng từ phía dưới.

Không phải người khác, rõ ràng là tộc trưởng đương đại của Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Chính Uyên!!

Tiêu Lăng Nguyệt, Tiêu Hồng Sinh, còn có các tộc lão hoàng thất khiếp sợ trao đổi ánh mắt.


Người nào lại cần Ngu Chính Uyên tự mình tiếp đãi??

Bọn hắn đường đường là tộc nhân hoàng thất, trước sau bái phỏng vài chục lần đều không thể nhìn thấy Ngu Chính Uyên.

Vậy mà đám người này có thể liên tiếp được Ngu Thiên Khải, Ngu Chính Uyên tiếp kiến, lại còn chủ động hạ thấp thân phận đến tửu lâu bái phỏng!

Bọn hắn vội vàng tiếp cận ký ức tinh cầu, lặp đi lặp lại tra xét bộ dáng đám người kia.

- Chờ một chút! Các ngươi nhìn!!

Tiêu Lăng Nguyệt đột nhiên chỉ vào một nam tử.

- Xem đi? Đệ nhận ra không??

Tiêu Hồng Sinh đang muốn định mắt nhìn kỹ, hình ảnh đã lướt qua.

Chờ hình ảnh trong Ký Ức Tinh Thạch lấp lóe một lần nữa, tất cả mọi người tập trung vào nam tử Tiêu Lăng Nguyệt chỉ vào.

Tiêu Hồng Sinh nhíu mày:

- Không biết.

Tiêu Lăng Nguyệt kêu lên đầy sợ hãi:

- Triệu Thế Hùng! Không sai!! Hắn là Triệu Thế Hùng của Bá Thiên Chiến quốc, Sí Thiên giới!

- Triệu Thế Hùng? Ngươi xác định?

Các tộc lão bỗng nhiên biến sắc, lập tức một lần nữa loay hoay phóng thích hình ảnh trong Ký Ức Tinh Thạch.

Tiêu Lăng Nguyệt lại nhìn một lần nữa:

- Chính là Triệu Thế Hùng, sẽ không nhìn lầm. Năm đó ta đến Sí Thiên giới đòi lại Lạc Lê muội muội đã gặp qua hắn!

Không khí trong phòng thoáng kiềm chế, tất cả mọi người cảm nhận được bất an.

Tại sao Triệu Thế Hùng lại ở chỗ này?

Còn trêu đến phụ tử Ngu Thiên Khải tự mình tiếp đãi?

Tiêu Hồng Sinh hồi tưởng lại vẻ mặt kinh ngạc của Ngu Thiên Khải lúc ấy tại đầu bậc thang, lại nhìn tình cảnh trong tấm hình, sắc mặt lại biến đổi:

- Ngu Thiên Khải cùng Triệu Thế Hùng rất quen thuộc sao? Lúc ấy rõ ràng là Ngu Kình Thương chỉ nhìn một chút liền nhận ra được, sau đó đi qua bái phỏng. Hay là nói, không phải hắn nhận ra Triệu Thế Hùng, mà là người khác. Các ngươi lại nhìn Triệu Thế Hùng, hắn không phải đi ở trước nhất, cũng không phải bị người khác bảo vệ, mà là...

Bọn hắn nhìn lại Ký Ức Tinh Thạch, lưu ý đến nam tử phía trước nhất kia.

Oai hùng thẳng tắp, dáng dấp hiên ngang, trong tầm mắt cụp xuống rõ ràng có kim quang lấp lóe, mà toàn thân lại tràn ngập khí thế rất mạnh, ảnh hưởng đến không gian xung quanh, để hình ảnh của tinh cầu ký ức có chút mơ hồ.

Tiêu Lăng Nguyệt nói:

- Triệu Thế Hùng không đáng để Ngu Chính Uyên tự mình tiếp đãi, càng không đáng để tâm tình hắn bị ảnh hưởng lâu như vậy!

Ngu Chính Uyên không có tiếp đãi tại Hỗn Độn Tử Phủ, mà chủ động đi ra gặp mặt, đầu tiên là hắn tôn trọng người này, cần tự mình bái phỏng, thứ hai là người này cho Ngu Chính Uyên cảm giác nguy hiểm rất mạnh, hắn không dám tiếp đãi trong Tử Phủ.

Tộc lão hoàng thất tự định giá một lát, ngữ khí trầm trọng nói:

- Các ngươi nói, có phải là Khương Phàm đích thân đến hay không?
Tiêu Lăng Nguyệt hít vào khí lạnh:
- Khương Phàm? Hắn thật muốn quay về Thương Huyền sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi