ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

- Một thế này, ngươi cùng ta.

Khương Phàm đón lấy liệt diễm đầy trời, xông về kim trảo con Chu Tước kia.

Hắn hóa thân thành Chu Tước, chấn vỡ vụn của móng vuốt mình, dùng máu tươi nhuộm dần kim trảo kia, bắt đầu cưỡng ép dung hợp.

Bọn người Kiều Vô Hối phân tán ở xung quanh, chứng kiến lấy thời khắc kích động.

Đạt được Liệp Thần Thương, không chỉ đạt được sát khí cường hãn, càng tránh khỏi việc Liệp Thần Thương rơi xuống trong tay hoàng đạo khác đến uy hiếp bọn hắn.

Bọn hắn đang mong đợi hình ảnh Khương Phàm có thể khống chế Liệp Thần Thương, đi săn Thiên Khải, đó tất nhiên sẽ là ác mộng của tất cả hoàng tộc!

Liệt diễm tuôn ra, thần viêm Phần Thiên Diệt Thế thật sự như Sơn Hồng bạo động, hình dáng Chu Tước vỗ cánh gáy to, khí tức bá liệt chấn động thâm không.

Lúc bắt đầu kim trảo cực kỳ kháng cự Khương Phàm dung hợp, nhưng sau khi sinh ra liên hệ cùng thần nhãn, xương cột sống của Khương Phàm thì sự chống cự đã từ từ biến mất, sau đó bắt đầu chủ động cùng xương cốt vỡ vụn của hắn giao hòa.

Thần huyết trên kim trảo cũng lan tràn đến toàn thân Khương Phàm, kích thích nhiệt huyết cuồn cuộn, toàn thân nóng hổi càng mang theo vài phần đau đớn, kim trảo giao hòa cùng xương cốt vỡ vụn của Khương Phàm, giống như dung luyện binh khí, dần dần tiếp tục, dần dần dung hợp.

Một hồi lâu sau... Theo Khương Phàm ý thức khống chế, kim trảo có chút động mấy lần, bỗng nhiên nắm chặt Liệp Thần Thương.

Liệp Thần Thương oanh minh kịch liệt, nhấc lên cuồng triều sát lục vô tận, khuấy động thâm không, khiến bọn người Kiều Vô Hối rung động.

Nương theo tiếng vang oanh oanh liệt liệt, móng vuốt nắm chặt Liệp Thần Thương rút ra khỏi phế tích, mang theo đá vụn đầy trời.

- Tốt!!

Kiều Vô Hối và đám người phấn chấn kích động, sát khí đầy trời cứ việc ăn mòn hư không, cứ việc khiến linh hồn bọn hắn hồi hộp, nhưng một màn này vẫn quá làm cho người ta kích động.

Keng!! Keng!! Keng!!

Theo xuyên kim liệt thạch tranh minh, chiến thương dài mười ngàn trượng tầng tầng ngưng tụ lại, cùng ý thức Khương Phàm dần dần sinh ra phản ứng vi diệu.

Khương Phàm có thể cảm nhận được Liệp Thần Thương tồn tại, cứ như thứ hắn nắm không phải binh khí, mà là Sát Lục Thần bạo ngược, là núi thây biển máu kinh khủng.

Nhưng... khi cảm nhận dần dần rõ ràng, một màn ngoài ý muốn xuất hiện.

Đầu tiên là Bát Hoang Chiến Trụ thức tỉnh, hiển hiện giữa huyết nhục hài cốt, sau khi nhúc nhích chảy xuôi lại ngưng kết thành áo giáp cứng cỏi.

Tử quang sáng chói cường thịnh, phảng phất tái hiện uy lực bất diệt năm đó.

Ngay sau đó, tàn đao oanh minh, rút ra khỏi khí hải, đao thể tăng vọt, nặng như núi lớn, ý lạnh um tùm, phảng phất có thể bổ ra đêm tối vô tận này, rung chuyển thâm không bạo loạn.

Sau đó chính là Phần Thiên Chiến Vực, Thiên Mệnh Chiến Giới, Thượng Cổ Thông Thiên Tháp.

Ngay cả Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ở sau lưng cũng bắt đầu lắc lư kịch liệt.

Bọn chúng nào chỉ là thức tỉnh, càng giống là tức giận, sôi trào lên mênh mông cường quang, khuấy động uy thế kinh khủng.

Oanh!!

Liệp Thần Thương đang áp súc lại đột nhiên tăng vọt, phát ra tiếng gầm thét giết chóc ngập trời, giống như ác thú Hoang Cổ đang thức tỉnh, binh khí thượng đẳng Phần Thiên Chiến Vực.

Kiều Vô Hối và đám người đều kinh hãi, thì ra trên người Khương Phàm lại mang theo nhiều vũ khí như vậy.

Nhưng, đây là thế nào?

Khương Phàm ngạc nhiên, với tư cách là chủ nhân, hắn biết rõ đang xảy ra chuyện gì.

Liệp Thần Thương lại đang xua đuổi những vũ khí này?

Đây là đang tranh thủ tình cảm?

Hay là nói, tiện hóa như các ngươi, không xứng đi cùng với ta?

Số lượng lớn vũ khí thức tỉnh, lại còn là triệt để thức tỉnh, không nhận Khương Phàm khống chế, tất cả đều thể hiện ra uy mãnh tuyệt thế.

Cứ như từng Thần Linh đang thức tỉnh trong đêm tối vô tận này.

Ngay cả long hồn bên trong Sí Thiên giới cùng Cửu Thiên Thần Tôn và các Thần Tôn khác đang rời khỏi cũng đều ngóng nhìn thâm không, xuyên qua hắc ám chú ý tới hình ảnh rung động ở nơi này.

Liệp Thần Thương tản mát ra sát khí ngập trời, mênh mông như đại dương đang bạo động, nhấc lên sóng lớn cao ngàn trượng, muốn chôn vùi cả vùng thiên địa này.


Mặt ngoài chiến khu chảy xuôi huyết thủy tinh hồng, tàn hồn Thần Ma ở bên trong đều đang bạo động, phong mang ở đỉnh chiến khu càng sắc bén thấu xương, giống như có hàng tỷ tia lôi đình vờn quanh, muốn xuyên phá vùng trời này, chôn vùi cửu trọng thiên.

Bọn người Kiều Vô Hối liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, linh hồn đều hồi hộp, đây hoàn toàn là phản ứng không bị khống chế, cứ như đây không phải là Liệp Thần Thương, mà là chưởng khống giả trật tự tử vong.

Sinh tử của bọn hắn đã không nhận bản thân khống chế nữa!

Tất cả đều là một cái ý niệm của Liệp Thần Thương!

Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được, hắn khống chế không nổi hung binh này.

Lúc này, Thiên Hoang Bá Đao chịu không được Liệp Thần Thương khiêu khích, trong lúc bất chợt đã phát động tử khí, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, chiếu sáng bóng tối vô tận, giống như là xé ra đại đạo trời cao, cuốn lên đao mang vạn trượng, bổ về phía Liệp Thần Thương.

Uy thế ngay thời khắc này mới thật sự là uy thế, để bọn người Kiều Vô Hối ở xung quanh cảm thấy sợ hãi.

- Dừng tay!!

Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên biến đổi, đang muốn cưỡng ép áp chế Thiên Hoang Bá Đao, vậy mà Liệp Thần Thương lại dẫn đầu khởi xướng tiến công, cuốn lên sát khí lạnh thấu xương, cuồn cuộn giữa thâm không, bạo kích trong chớp mắt lại xuất hiện tầng tầng đạo ngấn ở phía trước, phảng phất vỡ nát hư không, vỡ nát cửu trọng thiên, vỡ nát đại đạo pháp tắc, một kích đánh vào bên trên Thiên Hoang Bá Đao.

Dẫn bạo nổ rung trời, tiếng kim loại rung phảng phất truyền khắp Lục Hợp Bát Hoang, để bọn người Kiều Vô Hối suýt chút nữa thần hồn xuất khiếu.

Thiên Hoang Bá Đao vỡ vụn ngay tại chỗ, vết nứt trải rộng toàn thân nhìn thấy mà giật mình.

Khương Phàm bỗng nhiên biến sắc, nát?

Đây chính là Thiên Hoang Bá Đao mà Đan Hoàng nói tới, là Thần Binh đã từng rung động qua một thời!

Một kích liền vỡ nát?

Ầm ầm!

Thiên Hoang Bá Đao đột nhiên bộc phát ra ánh sáng càng hừng hực, càng cuồng bạo hơn, cứ như Cửu Thiên Ngân Hà rủ xuống, trút xuống đao quang chói mắt đầy trời, tái chiến Liệp Thần Thương.

Liệp Thần Thương ngạo nghễ nghênh kích, xoắn nát hư không, đâm rách vũ trụ, ngay cả hắc ám vừa tối vừa lạnh đều bị đánh xuyên, Tinh Hà đều muốn bị vỡ vụn, phong mang đương thời, vạn vật không thể ngăn cản.

Keng!!

Tiếng vang thứ hai nương theo đầy trời mảnh vỡ, Liệp Thần Thương vô tình băng diệt Thiên Hoang Bá Đao.

Khương Phàm có chút hoảng hốt, đây là binh khí một đường làm bạn với hắn đi tới ngày hôm nay, đây là vũ khí đưa cho hắn truyền thừa cấm kỵ, cứ biến mất như vậy?

- Ai... Lão bằng hữu, tội gì lại khổ như thế chứ?

Đan Hoàng nhẹ giọng thở dài bên trong ý thức hải.

- Ta đã chết, đao đã đứt, không cần sống tạm. Ta có thể để lại truyền thừa, đao có thể hủy ở dưới Liệp Thần Thương, là đủ.

Giọng của linh hồn trong Bá Đao thăm thẳm phiêu đãng, tiêu tán thành vô hình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi