ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Bây giờ cục diện Thương Huyền vừa vi diệu càng khẩn trương, các hoàng tộc thần hồn nát thần tính, ngay cả hoàng đạo đều đề phòng cao độ, đều là đang kiêng kị với nam tử trước mắt này.

Nhưng, những điều này đều không liên quan với Chí Tôn Kim Thành bọn hắn.

Bọn hắn sớm đã rơi xuống hoàng tộc, không có tư cách, cũng không muốn lại xen vào nội chiến.

Bây giờ chuyện bọn hắn cần phải làm là mượn nhờ lực ảnh hưởng của Hứa Như Lai, trùng kiến Chí Tôn Kim Thành, từ từ phát triển, tích súc năng lượng, sau đó ngồi xem trận phong bạo Thương Huyền này.

Khương Phàm đánh giá Hứa Đức Diệu, kỳ quái hỏi một câu:

- Các ngươi bị hoàng đạo đồ thành, nội tình vạn năm bị vơ vét không còn gì, mấy ngàn tộc nhân bị ngộ hại, chẳng lẽ không muốn báo thù?

- Ngươi hẳn là hỏi, chúng ta còn có thể báo thù hay không!

- Báo thù chưa hẳn nhất định phải dùng sức mạnh của chính mình, còn có thể tìm minh hữu.

- Chúng ta muốn báo thù, nhưng ta không muốn diệt vong.

Hứa Đức Diệu nghiêm khắc, ngữ khí thậm chí có chút mâu thuẫn, để Khương Phàm có chút ngoài ý muốn.

Theo lý thuyết gia hỏa này có thể liều mạng nguy hiểm diệt tộc, bảo trụ xá lợi Phật Đà, hẳn là nhân vật có huyết tính can đảm buông tay đánh cược một lần, bây giờ làm sao lại đột nhiên sợ rồi?

Đại vương, Đại Tặc trao đổi ánh mắt, đều bĩu môi. Khương Phàm trước khi đến còn khoác lác cùng bọn hắn, nói vài phút sẽ ăn được mâm này đồ ăn, bây giờ nha, hắc hắc, nhìn tư thế này hẳn là sẽ phải uống nước lạnh rồi.

Khương Phàm tiếc nuối lắc đầu:

- Tiếp theo chiến trường Thương Huyền không nhìn thấy Thất Phẩm Bảo Liên, thật sự là tiếc nuối.

Tộc đệ của Hứa Đức Diệu là Hứa Đức Dung tiến về phía trước một bước, thanh âm ù ù:

- Nếu như không có chuyện gì khác, ngươi có thể rời khỏi.

- Chớ khẩn trương, ta không phải đến kết minh với các ngươi, Hôm nay ta tới là... Cầu thân!

- Cầu thân? Hứa Đan sao?

Người của Hứa gia nhất thời giận dữ, có người thậm chí trong mắt còn chứa sát ý, nắm đấm đều như muốn phát ra tiếng.

Bầu không khí trong điện đều trở nên ngột ngạt.

Đây là biểu tình gì?

Khương Phàm nói thầm trong lòng, không đến mức đó chứ.

- Ta muốn đến cưới hỏi đàng hoàng, nở mày nở mặt cưới Hứa Đan về Sí Thiên giới, nhưng nhìn thái độ của các ngươi... Giống như không thực tế. Như vậy đi, ta sẽ cho Chí Tôn Kim Thành sính lễ cao nhất, thánh cốt, bảo cốt Thánh Vương, cái gì cần có đều có! Các ngươi, len lén giao Hứa Đan cho chúng ta. Hai bên gia chủ chạm mặt đơn giản, làm chứng. Chuyện này ngươi biết ta biết, không công khai với bên ngoài. Như thế nào?

- Nằm mơ!!

Hứa Đức Diệu quả quyết từ chối.

- Mơ tưởng!

Hứa Đức Dung và các tộc nhân Hứa gia giận dữ giận dữ mắng mỏ.

- Sí Thiên giới chúng ta không phải mãnh thú hồng thủy, không cần sợ thành như vậy. Tóm lại Hứa Đan cũng phải sẽ là xuất giá, Sí Thiên giới chúng ta cũng coi là đại hộ nhân gia giàu có, sẽ không ủy khuất nàng.

- Khương Phàm, nếu như ngươi không có chuyện gì khác, còn xin rời khỏi cho.

- Ta đi ra một chuyến không dễ dàng, hôm nay nhất định phải mang Hứa Đan đi. Nếu như các ngươi đồng ý, chúng ta liền cưới nàng đi, nếu như không đồng ý, chúng ta chỉ có thể...

- Ngươi muốn như thế nào?

- Cướp.

- Ngươi dám!! Khương Phàm, mặc dù chúng ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng cũng không để cho ngươi khiến chúng ta nhục nhã được!

- Rất tốt! Liền giữ vững thái độ này!!

Khương Phàm cười đứng dậy, thánh khu thẳng tắp tản mát ra sóng nhiệt nóng hổi, vặn vẹo lên không gian, thiêu nướng cung điện.

- Ngươi muốn làm gì?

Bọn người Hứa Đức Diệu cảnh giác lui lại.

- Chúng ta dứt khoát đánh một trận, đều chảy chút máu, như thế này truyền đi chính là ta đang cướp người, các ngươi bị ép thả người, sau đó không ai gây phiền phức cho các ngươi.

Toàn thân Khương Phàm dẫn bạo sóng nhiệt trong nháy mắt, rung chuyển không gian nhấc lên sóng cả, đối diện đánh bay Hứa Đức Diệu và các tộc nhân Hứa gia.


- Khương Phàm, nơi này còn chưa tới phiên ngươi đến làm càn.

Hứa Đức Diệu thả người dâng lên, toàn thân nở rộ ánh sáng, giống như mặt trời rơi xuống đỉnh Kim Thành, để các tộc nhân ở xung quanh đều mở mắt không ra.

Một đóa to hoa sen vàng lớn nở rộ dưới người hắn, oanh minh mãnh liệt, nhấc lên kim quang giống như biển động nghênh kích Khương Phàm.

Dân chúng các tầng tại Kim Thành nhao nhao nhìn lên tầng cao nhất.

- Rất tốt, chính là tư thế này. Hứa thành chủ, đắc tội.

Khương Phàm đạp tan mặt đất, phóng lên tận trời, phất tay một kích, liệt diễm tuôn ra, hóa thành hình dáng Chu Tước, tiếng gáy to kinh hồn, giương cánh chỉ lên trời, đánh về phía Hứa Đức Diệu.

- Đến thật?

Đám người Hứa gia bỗng nhiên biến sắc.

Cái này... mẫu thân nó là nhắc tới trước?

Đi lên liền xử nhạc phụ? Thổ phỉ đều không có như thế!

- Khương Phàm, ngươi khinh người quá đáng! Nhân Giới Sát Quyền!

Hứa Đức Diệu vung lên một cánh tay, mãnh liệt đánh một kích, Thất Phẩm Bảo Liên gào thét xoay tròn, giơ lên cường quang ngập trời.

Trong chốc lát, cường quang lao nhanh giống như ngàn quân hoành không, lại như vạn dân gầm thét, một cái kinh khủng nắm đấm vàng mang theo sát niệm dân chúng, cuồn cuộn giữa trời cao, đánh về phía Liệt Diễm Chu Tước.

Nương theo tiếng oanh minh kịch liệt, Chu Tước vỡ nát, kim quyền chôn vùi, đồng quy vu tận.

- Không tệ lắm, không hổ là linh văn hoàng tộc.

Khương Phàm phất tay, liệt diễm bao phủ khung trời, giống như biển lửa mênh mông trải rộng ra hơn mười dặm, trực tiếp che mất không trung của Chí Tôn Kim Thành.

Bên như có bức tranh vạn cầm, có Phượng Hoàng lăng tiêu, uy hiếp tám phương, có Thiên Bằng kích thiên, hồi hộp dân chúng, có chim loan vén núi, thánh uy cuồn cuộn, càng có Khổng Tước giương cánh, bá tuyệt một phương.

Nhiều loại mãnh cầm đang dục hỏa mà sinh trong liệt diễm, toàn bộ chỉ lên trời gáy to, cung phụng tuyệt thế Chu Tước trên đỉnh bức tranh.

- Chu Tước Phục Thiên Thuật?

Sắc mặt Hứa Đức Diệu kịch biến, quả quyết thôi động Thất Phẩm Bảo Liên, thôn nạp uy lực pháp trận tại đỉnh Kim Thành, phóng thích kim quang vô thượng.

Đài sen gào thét xoay tròn, một thanh kiếm lớn thành hình trong cường quang vô tận, treo cao giữa khung trời, ánh sáng vô biên, phảng phất bội kiếm Thương Thiên, muốn thẩm phán chúng sinh, chém chết yêu ma.

- Huyền Thiên Kiếm! Chém!

Hứa Đức Diệu hét lớn như sấm, khống chế cự kiếm treo trên bầu trời bạo kích mãnh liệt, to như cự phong, mũi kiếm đâm rách không gian, lao thẳng đến bức tranh liệt diễm trên bầu trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi