ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Khương Phàm nhẹ giọng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nghiệp chướng thật, rốt cuộc Thần Tôn là đang nghĩ như thế nào, đây là cố ý gây mâu thuẫn tại thần giáo nội bộ sao? Không sợ để lại cục diện rối rắm?

Hướng Vãn Tình nói:

- Lan Nặc dáng dấp quốc sắc thiên hương, lại còn là hi vọng của Lan gia, chàng chỉ cần cưới nàng liền có thể thắng được Lan gia kiên định ủng hộ, tại sao lại muốn từ chối?

- Ta rất mâu thuẫn loại giao dịch này, kiếp trước cũng vì thế mà chịu nhiều đau khổ, không muốn giẫm lên vết xe đổ.

- Nhưng chàng từ chối lại thương tổn tới Lan gia.

- Đây là do Thần Tôn náo ra tới phiền phức, để chính hắn nghĩ cách đi. Ai, ta khó tới được một lần, ngài ấy nhất định phải sốt ruột cho ta đến một chút như vậy.

- Cũng bởi vì chàng không thường đến, Thần Tôn mới có thể bắt cơ hội chàng tới mà làm.

- Chẳng lẽ người đã già, ý nghĩ thật sẽ thay đổi?

- Có ý gì?

- Kiếp trước sau khi ta kết minh cùng Xích Thiên, kỳ thật còn có bái phỏng qua Cửu Thiên Thần Giáo. Lúc đó chủ ta động đưa ra hợp tác, cũng muốn dùng thông gia duy trì. Nhưng lão đầu nhi từ chối rất trực tiếp. Hắn còn nói... ừm... Hắn thưởng thức thái độ cùng quyết tâm của ta chỉnh đốn Thương Huyền, nhưng chỉ nguyện ý tại thời khắc tất yếu phối hợp, mà không nguyện ý kết minh sâu, chớ nói chi là thông gia.

Khương Phàm lắc đầu, không hiểu rõ vì sao Cửu Thiên Thần Tôn lại đột nhiên muốn kiên trì thông gia, còn muốn có hài tử, còn nổi giận?

- Lúc ấy Thần Tôn đang ở vào thời kỳ đỉnh phong, tự tin có thể khống chế tương lai thần giáo, bồi dưỡng người thừa kế mới, Thương Huyền càng cần hơn một vị Thần Linh Không Gian như ngài ấy đến tọa trấn hơn, cho nên ngài ấy không cần mạo hiểm. Bây giờ ngài ấy đã già, càng ngày càng suy yếu, lại không thể bồi dưỡng được người thừa kế, đương nhiên sẽ càng ngày càng sốt ruột, cũng càng ngày càng lo lắng cho thần giáo mà mình tự tay tạo nên. Cho nên phải dùng phương thức đặc thù, ít nhất là phương thức mà ngài ấy cho là hữu hiệu mà chính xác, để lại cho thần giáo một phần bảo hộ.

Hướng Vãn Tình đột nhiên hơi xúc động, thời gian như đao, đối xử như nhau, mạnh như Thần Linh thì cũng vẫn sẽ bị vô tình thu hoạch.

Bất luận là anh hùng cái thế, hay là mạnh quan thiên hạ, ở trước mặt cái chết đều lộ ra sự bất lực như vậy.

Cái này chỉ sợ cũng là người càng mạnh càng muốn càng mạnh hơn, không chỉ là khát vọng đối với lực lượng, càng là sợ hãi đối với cái chết.

- Nàng tiếp tục giới thiệu tình huống Thiên Hồ Hướng gia thế hệ này đi.

Việc cấp bách vẫn là Khương Phàm phải giải quyết chuyện Vạn Đạo hoàng thành, nếu đồng ý với Vãn Tình, cũng đã quyết định mạo hiểm đăng lâm Thiên Khải, vậy tận lực làm đến tốt nhất.

Thạch điện tầng thứ chín.

Đại trưởng lão tiền nhiệm, Đông Hoàng Trấn Nguyên cung kính tiếp Thần Tôn đang bận rộn:

- Lan gia phản ứng rất kịch liệt, Thần Tôn, nếu không ngài lại bận tâm đến tâm tình của bọn họ?

- Cảm xúc của Lan gia, giao cho Đông Hoàng Càn.

Thần Tôn lãnh đạm đáp lại, tiếp tục xử lý quan tài đá.

- Loại chuyện này, sợ là hắn xử lý không tốt.

- Loại chuyện này, không cần ta xử lý.

Đông Hoàng Trấn Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, đúng vậy, thọ nguyên Thần Tôn đã gần, cần trù tính an bài tương lai thần giáo, thật không cần phải lại chiếu cố cảm xúc của ai nữa, bây giờ Lan gia náo cùng Thần Tôn càng là không đúng lúc.

Nhưng, loại chuyện thông gia này nói có nghiêm trọng hay không, nói nghiêm trọng thì thật đúng là rất nghiêm trọng.

Nếu như Thần Tôn chỉ là định ra thông gia, cũng không có gì.

Thần Tôn hết lần này tới lần khác lại trực tiếp liền sai khiến Đông Hoàng Như Ảnh, không cho bọn hắn bất cứ cơ hồi bàn bạc nào, Lan gia sẽ khó tránh khỏi bất mãn.

Dù sao đây cũng không chỉ là một trận kết hợp bình thường, mà là dính đến lợi ích cùng tương lai của toàn bộ phe phái.

Lan gia nào chỉ là bất mãn, mà là khẩn trương, là cảm giác nguy cơ cực lớn.

Đông Hoàng Trấn Nguyên cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Đông Hoàng Như Ảnh chỉ là người của Thiên Cung, rất khó đại biểu cho toàn bộ phe phái Đông Hoàng, Thần Tôn ngài lựa chọn Như Ảnh, là có đặc thù cân nhắc sao?

- Ta có lo nghĩ của ta, các ngươi cứ việc chấp hành, không cần hỏi nhiều. Lan gia, cũng chỉ có thể do Đông Hoàng Càn xử lý.

Thần Tôn ra hiệu hắn lui ra, tiếp tục hoàn thiện pháp trận cho quan tài đá.


Chỉ có thể là do Đông Hoàng Càn xử lý?

Đông Hoàng Trấn Nguyên yên lặng phẩm vị ý tứ trong lời nói của Thần Tôn.

Trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là... Thần Tôn quả thật cao minh.

Sau khi Đông Hoàng Trấn Nguyên cung kính hành lễ, lui ra khỏi thạch điện.

Năm vị lão nhân đang đứng ở bên ngoài đều là các trưởng lão thoái ẩn trăm năm hay thậm chí mấy trăm năm, cũng đều là người của phe phái Lan gia.

Bọn hắn mong đợi nhìn Đông Hoàng Trấn Nguyên.

Đông Hoàng Trấn Nguyên tiếc nuối lắc đầu:

- Thái độ của Thần Tôn rất kiên quyết, Đông Hoàng Như Ảnh là người duy nhất được chọn thông gia.

- Vậy Lan gia chúng ta...

- Đừng có gấp. Như Ảnh thông gia là muốn gả vào Sí Thiên giới, rời khỏi thần giáo, kể từ đó, nếu như Lan Nặc tiến vào cảnh giới Thánh Vương, chẳng phải sẽ tiếp quản thần giáo?

- Thần Tôn cố ý để Lan Nặc kế nhiệm giáo chủ?

Năm vị lão nhân đột nhiên chấn phấn.

- Đây chỉ là suy đoán của ta. Nếu như Như Ảnh ở lại thần giáo, chắc chắn sẽ cạnh tranh cùng Lan Nặc, bây giờ nàng rời khỏi, đời mới ai có thể tranh đến qua Lan Nặc? Cho nên...

Đông Hoàng Trấn Nguyên cho bọn hắn một cái ánh mắt chỉ có thể hiểu ý, không thể nói bằng lời.

Các lão nhân Lan gia trao đổi ánh mắt, sắc mặt thoáng hòa hoãn.

Nếu như Lan gia có thể làm giáo chủ, bọn hắn ngược lại có thể không còn so đo.

Đông Hoàng Trấn Nguyên tiếp tục nói:

- Thần Tôn tự mình điều Đông Hoàng Như Ảnh đi, hẳn là có thâm ý. Dù sao, bây giờ toàn bộ tâm tư của Thần Tôn đều là tương lai của thần giáo, mỗi một chuyện ngài đều có ý nghĩa quan trọng.

Sắc mặt các lão nhân Lan gia lại lần nữa hòa hoãn.

Chẳng lẽ thật sự là Thần Tôn đang cho Lan gia một cơ hội?

Dù sao đã hơn ngàn năm Lan gia không có tiếp quản qua vị trí giáo chủ.

- Hãy trấn an tốt cảm xúc, cũng đừng lại náo cùng Khương Phàm, cũng đừng oán trách Thần Tôn.

Đông Hoàng Trấn Nguyên không tiện nhiều lời, bởi vì đây là Thần Tôn để lại 'Ban ân' cho Đông Hoàng Càn, khi do Đông Hoàng Càn tự mình ứng phó, chỉ là không biết vị lão tổ Thánh Hoàng táo bạo kia có thể lĩnh hội tới điểm này hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi