ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Một nữ tử dung mạo kinh thế, quốc sắc thiên hương, da thịt trắng sáng, mắt ngọc mày ngài, có vẻ đẹp điên đảo chúng sinh, đẹp đến mức làm cho người ta nín thở, đẹp đến mức để cho người ta hoảng hốt, nhưng con mắt của nàng lại sắc bén như đao, phảng phất có thể đâm thủng linh hồn, để cho người ta không sinh ra bất cứ ý nghĩ khinh nhờn nào.

Nàng và Hướng Vãn Tình giống nhau như đúc, nhưng khí chất của Hướng Vãn Tình là vũ mị, khí chất của nàng thì là lãnh ngạo.

- Đại thống lĩnh!

Hướng gia cùng các cường giả thần giáo nhao nhao hành lễ, lập tức muốn lên án Hướng Vãn Tình cùng Khương Phàm.

- Tất cả lui ra, ta đến xử lý.

Thiên Hồ Thánh Vương ở trên cao nhìn xuống nhìn Hướng Vãn Tình, mắt dọc có chút ngưng tụ, hai đầu lông mày tụ lên mấy phần tức giận.

- Đại thống lĩnh, hắn là Khương Phàm, hẳn là bắt lấy!

Hướng Hiên Hoàng cao giọng xin chỉ thị, Khương Phàm, chết tiệt, đó chính là Khương Phàm, quả thực là tự chui đầu vào lưới.

- Ta nói, ta đến xử lý!

- Thế nhưng...

- Lui ra!!

Sau khi Hướng gia cùng các cường giả thần giáo do dự lui vài chục bước, vốn định dừng lại tiếp tục giằng co, lại bị khí thế uy nghiêm của Thiên Hồ Thánh Vương bức bách là liên tiếp lui ra khỏi căn cứ.

- Thông báo lão tổ!

Hướng Hiên Hoàng lập tức phân phó ở hai bên.

- Thông báo Tô Thần thống lĩnh!

Các trấn thủ thần giáo phân phó đệ tử tiến đến thông báo thống lĩnh thần giáo.

Thiên Hồ Thánh Vương rơi xuống trước mặt Hướng Vãn Tình, ngữ khí nghiêm khắc:


- Lúc đầu ta đã ước định với muội như thế nào, nếu như sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn có thể sống, chạy được bao xa thì chạy bấy xa, vĩnh viễn đừng lại về thần giáo, đừng lại về Thiên Khải!

Hướng Vãn Tình hạ giọng nói:

- Tỷ tỷ, Giáo Tôn đã chết!

- Muội nói bậy bạ gì đó!

- Giáo Tôn chết rồi, chết trong tay Sí Thiên giới, chỉ có một mình Sở Vũ còn sống. Tin tức hẳn là vẫn chưa hoàn toàn truyền đến Thiên Khải, muội mạo hiểm tới là muốn thông báo với tỷ, sớm làm quyết định.

Ánh mắt Thiên Hồ Thánh Vương hơi rung nhẹ, chuyển hướng đến Khương Phàm:

- Ngươi giết Giáo Tôn?

- Giáo Tôn các cô chết rồi, Vạn Đạo Thần Giáo đã vong. Chờ tin tức truyền đến Thiên Khải, sau khi các phương tìm được chứng minh, tất nhiên sẽ thành khởi xướng tấn công mạnh đến Vạn Đạo hoàng. Coi như các cô lại kiên trì, cũng khó thoát khỏi kết quả diệt vong. Trừ phi Bắc Thái Đế tộc nhúng tay, cưỡng ép tiếp dẫn các cô rời khỏi, nhưng từ đó về sau, các cô chỉ có thể sống nhờ Đế tộc, trở thành phụ thuộc của bọn hắn. Hôm nay ta mạo hiểm tới đây là bởi vì Vãn Tình mời. Nếu như cô nguyện ý đi, ta mang cô đi, nếu như cô muốn ở lại, ta tôn trọng quyết định của cô.


Khương Phàm biểu đạt thái độ gọn gàng mà linh hoạt.

Hướng Vãn Tình gắt gao bắt lấy cánh tay Thiên Hồ Thánh Vương, khẩn cầu:

- Tỷ tỷ, đi theo muội đi! Một khi các phương biết được tin Giáo Tôn đã chết, khẳng định không hề cố kỵ mà khởi xướng vây công, bầu không khí trong thành sẽ trở nên tuyệt vọng, kháng không được quá lâu. Tỷ không cần thiết chôn cùng thần giáo, tỷ cũng càng hẳn là nên cân nhắc tồn vong của Hướng gia.

Thiên Hồ Thánh Vương vẫn nhìn chằm chằm Khương Phàm, nhìn đến nghiêm khắc lạnh nhạt, hô hấp lại rõ ràng bắt đầu lộn xộn.

Vạn Đạo Giáo Tôn chết rồi?

Không có chiến tử tại Thiên Khải, mà là chết tại hạ giới?

Vạn Đạo Thần Giáo... Xong??

Thế lực cấp hoàng đạo này hùng cứ Thương Huyền Tây Bắc trên vạn năm, cứ sụp đổ một cách không thể tưởng tượng nổi như vậy?

Cứ việc nói là thân muội muội của nàng, nhưng nàng vẫn không dám tin tưởng Giáo Tôn ở trong nội tâm nàng có thể so với Thần Linh sẽ chết, hoàng đạo mà nàng vì đó đều bỏ ra hết thảy sẽ kết thúc.

- Tỷ tỷ, muội thề mỗi câu muội nói đều là thật. Vạn Đạo hoàng thành nguy cơ sớm tối, Hướng gia càng đứng trước sinh tử tồn vong. Tỷ là đại thống lĩnh hoàng thành, hẳn là nên sớm tuyên cáo, để người của thần giáo nhanh chóng đào vong, đến Đế tộc tị nạn. Tỷ là tộc trưởng Hướng gia, cũng hẳn là nên cân nhắc cho tương lai Hướng gia, nhanh chóng rút lui.


Hướng Vãn Tình nhìn đến đôi mắt tỷ tỷ, thấp giọng khuyên can.

Thiên Hồ Thánh Vương thật lâu mới chuyển ánh mắt khỏi Khương Phàm, nhưng đột nhiên xuất hiện trùng kích thực sự quá lớn, cho dù là nàng đã thống lĩnh hoàng thành trên trăm năm, trải qua vô số biến cố, nhưng thật sự vẫn khó mà tiếp nhận được tin dữ rằng Giáo Tôn đã chết.

Hoàng thành nguy cơ sớm tối?

Hướng gia sinh tử tồn vong?

Đây thật đúng là không phải nói chuyện giật gân, nếu như tất cả hoàng đạo biết Vạn Đạo Thần Giáo không có Thánh Hoàng Giáo Tôn khống chế thiên lôi, khẳng định sẽ điên cuồng vây bắt, quyết không bỏ qua hủy diệt hoàng thành.

Vạn Đạo hoàng thành không giống Cửu Thiên hoàng thành nơi đó có Thánh Hoàng Không Gian tọa trấn, còn có thần cốt cố thủ pháp trận, nơi này nói hủy diệt liền thật có thể hủy diệt!

Một khi hoàng thành bị công phá, hết thảy mọi thứ trong hoàng thành cũng khó mà trốn khỏi vận rủi.

Hướng Vãn Tình thúc giục nói:

- Tỷ tỷ, người của thần giáo có thể chạy trốn tới Đế tộc tị nạn, nhưng Hướng gia chúng ta không được, nhất là tỷ. Đến nơi đó, rất có thể Hướng gia sẽ biến thành đồ chơi, tỷ càng có thể có thể lần nữa tế hiến cho Đế Quân. Muội không hy vọng xa vời tỷ sẽ mang theo toàn tộc rời khỏi, nhưng muội hi vọng tỷ có thể đi theo muội.

Thiên Hồ Thánh Vương đột nhiên hất tay của nàng ra, nghiêm túc nói:

- Muội rời khỏi nơi này trước!

- Tỷ tỷ!

- Chuyện ta đã biết. Muội rời khỏi nơi này trước, chính ta xử lý!

- Tỷ tỷ, muội muốn ở lại bồi tiếp tỷ. Cho muội cơ hội giới thiệu tình huống Sí Thiên giới với Hướng gia, để Khương Phàm ra mặt cam đoan sẽ cho Hướng gia đầy đủ tôn trọng, muội nghĩ hẳn là sẽ có rất nhiều tộc nhân nguyện ý cùng tỷ rời khỏi.

- Ta nói, chính ta xử lý. Ngươi rời khỏi, lập tức!

- Tỷ tỷ!!

- Cút ra khỏi hoàng thành cho ta! Ngươi nghe không hiểu?

- Tỷ tỷ...

- Biến ra ngoài!

Thiên Hồ Thánh Vương đột nhiên bắt lấy cánh tay Hướng Vãn Tình, thô lỗ kéo ra bên ngoài, cũng khiển trách Khương Phàm:

- Mang nàng đi, nhanh!!

Khương Phàm không rõ tình huống, nhưng rõ ràng chú ý tới sự lo lắng trong ánh mắt Thiên Hồ Thánh Vương.

- Các ngươi đi nhanh cho ta, đi ra bên ngoài chờ tin tức của ta.

Nhanh...

- Tỷ tỷ!

- Biến ra ngoài!!

Thiên Hồ Thánh Vương quát tháo thúc giục, nhưng vẫn đã chậm, sâu trong cung điện đã truyền đến tiếng thét ra lệnh uy nghiêm:

- Phong bế toàn thành! Ngăn Khương Phàm lại cho ta!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi