ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

- Đại thống lĩnh, xin ngài hãy ra tay, bắt lấy Khương Phàm!

Các cường giả thần giáo nhao nhao quỳ xuống, cao giọng thỉnh nguyện, cường thế bức bách.

Bọn hắn nghiêm túc, thậm chí hiện ra mấy phần dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Hồ Thánh Vương.

Một khi Thiên Hồ Thánh Vương đảo hướng đến Khương Phàm thì đó chính là khoảnh khắc 'Sụp đổ' của Vạn Đạo hoàng thành, bọn hắn càng sẽ lâm vào nguy cơ.

Vận mệnh của hoàng thành, vận mệnh của bọn hắn, giờ khắc này toàn bộ đều đặt ở trên tay Thiên Hồ Thánh Vương.

Thiên Hồ Thánh Vương dùng sức nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại.

Nàng kính trọng lão tổ, cũng đội ơn lão tổ, nàng càng muốn tuân thủ truyền thừa của Hướng gia, nhưng... Nàng rất rõ ràng, Giáo Tôn chết rồi, thần giáo đã phế đi. Coi như có thể mượn nhờ Đế tộc, bảo trụ địa vị, cũng chỉ là nhất thời mà thôi, cuối cùng vẫn sẽ bị từ từ thôn phệ, trở thành phụ thuộc của Đế tộc.

Lấy thái độ của lão Hồ Vương, càng biết nắm lấy cơ hội, thúc đẩy toàn tộc thần phục tận trung với Đế tộc.

Kỳ thật, nàng có thể hiểu được tâm tình lão tổ, bởi vì đó là Đế tộc, người khác muốn thần phục còn không có tư cách, Hướng gia bọn hắn muốn linh văn có linh văn, muốn dung mạo có dung mạo, có thể phủ phục ở trước mặt Đế tộc, đã là vinh quang, càng có thể bảo đảm hưng thịnh vĩnh cửu.

Nhưng, Thiên Hồ Thánh Vương đã thật sự rất mâu thuẫn khuất nhục như vậy.

Huống chi, nếu như Hướng gia tìm nơi Đế tộc nương tựa, lễ vật dâng tặng chủ yếu chính là... Nàng!

- Tỷ tỷ...

Hướng Vãn Tình vừa muốn thuyết phục, lão Hồ Vương ở nơi đó đột nhiên quát lớn:

- Ngươi là nghiệt súc vong ân phụ nghĩa, đi chết đi cho ta!!

- Ngươi dám? Lão tử một thương đâm chết ngươi!

Khương Phàm đột nhiên quát lớn, ý thức xuyên suốt khí hải, Liệp Thần Thương đang cuồn cuộn ở sâu trong khí hải đột nhiên thức tỉnh, sát khí cuồn cuộn khắp toàn thân, lấy Khương Phàm làm đầu nguồn dẫn bạo trời đất.

Sát khí bạo động ngập trời như đại dương mênh mông, nhấc lên ngàn vạn con sóng lớn, muốn chôn vùi cả tòa hoàng thành.


Liệp Thần Thương không có thật xuất hiện, chỉ là bị Khương Phàm kích hoạt mà thôi, dù vậy, một hư ảnh to lớn vẫn ầm vang xuất hiện, tinh hồng như máu, giống như một con sông máu đang lao nhanh, phía trên ẩn hiện tàn hồn Thần Ma đang giãy dụa, phong mang tại đỉnh huyết thương càng là sắc bén đến thấu xương, giống như là có hàng tỷ tia lôi đình vờn quanh, muốn xuyên phá vùng trời này, chôn vùi cửu trọng thiên.

Toàn trường oanh động, quần hùng thần giáo tái nhợt sắc mặt, toàn thân run rẩy, linh hồn hồi hộp, sợ hãi tuyệt vọng nhìn qua chiến thương đột nhiên xuất hiện.

Ngay cả Long Cốt Cự Ngạc cũng đều hốt hoảng lui lại, không chịu nổi cái sát khí đáng sợ này.

Khương Phàm kiêu ngạo đứng ở trời cao, một tay chỉ lên trời, phảng phất tùy thời có thể khống chế Liệp Thần Thương oanh sát toàn trường.

Giờ khắc này, hắn, cứ như không phải là dân chúng, mà là Thương Thiên, vạn vật sinh tử, tất cả chỉ trong một cái suy nghĩ của hắn.

Bây giờ hắn xác thực khống chế không nổi Liệp Thần Thương, nhưng thời khắc tất yếu vẫn có thể hù dọa người khác.

Lão Hồ Vương vừa muốn ra tay, lại cưỡng bức dừng lại, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lắc lư, vẻ mặt khó nén vẻ sợ hãi.

Liệp Thần Thương?

Khương Phàm đã dung hợp Liệp Thần Thương?

Không phải các phương suy đoán Khương Phàm phải tới Thánh Hoàng mới có thể vận dụng sao?

- Ngươi đang phô trương thanh thế với ta?

Lão Hồ Vương nhanh chóng định thần, cửu vĩ tăng lên, động lên uy lực Thánh Vương kinh khủng, lung lay hoàng thành.

- Ngươi đi thử một chút? Đâm không chết ngươi, ta lập tức rời khỏi Vạn Đạo hoàng thành!

Hai mắt Khương Phàm chớp động lên ánh sáng tàn nhẫn, tràn ngập liệt diễm cùng giết chóc.

Lão Hồ Vương tức giận, nhưng không có lỗ mãng, nếu như là Thánh Linh khác, nàng không tin có thể khống chế Liệp Thần Thương, nhưng trước mặt là Phần Thiên Thần Hoàng chuyển thế, lại còn là linh văn Chu Tước Yêu Tổ khủng bố như vậy, bất cứ chuyện gì cũng có thể.

- Tỷ tỷ, đi theo muội đi.

Hướng Vãn Tình thừa cơ nắm chặt tay tỷ tỷ:

- Tỷ đây không phải phản bội, mà là tại thời kì đặc thù chưa biết tiền đồ sinh tử tồn vong của Hướng gia, tìm đến con đường ra thứ hai cho gia tộc.


- Lão tổ mang theo một bộ phận Hướng gia, lao tới Đế tộc, tìm kiếm nơi mà bọn họ muốn sinh sống, tỷ mang theo một bộ phận Hướng gia nguyện ý đi theo mình, tìm kiếm nơi khác sinh sống.

- Như thế này, mặc kệ tương lai sẽ là kết quả như thế nào, chí ít Thiên Hồ Hướng gia cũng đều có thể tồn tại được.

Rốt cuộc ánh mắt Thiên Hồ Thánh Vương cũng lắc lư.

Lão Hồ Vương nghe được giọng của Hướng Vãn Tình, cũng có chút sốt ruột:

- Ngươi là nghiệt súc không bằng tiện tỳ, Hướng gia không tới phiên ngươi đến khoa tay múa chân.

- Còn dám mắng một tiếng, ta đâm chết lão yêu bà ngươi!

Khương Phàm khống chế sát khí đầy trời, phảng phất đưa tới huyết hà giết chóc vô tận, treo chếch giữa trời và đất, sát khí cuồn cuộn.

- Khương Phàm! Tản Liệp Thần Thương của các ngươi ra!

Rốt cuộc Thiên Hồ Thánh Vương cũng tỏ thái độ, bầu không khí toàn trường bỗng nhiên an tĩnh, tất cả ánh mắt đều khẩn trương rơi xuống trên thân Thiên Hồ Thánh Vương.

Lão Hồ Vương xiết chặt trong lòng, nghiêm túc nhắc nhở:

- Nghĩ thông suốt lại mở miệng!

Các cường giả thần giáo nhao nhao hô to:

- Đại thống lĩnh, nghĩ lại cho kỹ!

Thiên Hồ Thánh Vương hất tay Hướng Vãn Tình ra, dưới ánh mắt khẩn trương soi mói của toàn thành, nàng đón nhận Khương Phàm:

- Ta có thể từ bỏ đóng giữ Vạn Đạo hoàng thành, nhưng ta có hai điều kiện.

Lão Hồ Vương lập tức quát tháo:

- Im miệng! Ai cho ngươi quyền từ bỏ Vạn Đạo hoàng thành? Ngươi chỉ là tộc nhân của ta, đệ tử của ta, tại Vạn Đạo hoàng thành này, đại thống lĩnh thật sự là ta!

Khương Phàm cau chặt lông mày, không chút khách khí nói:

- Ngươi có thể im lặng trước hay không? Bộ dáng, dáng dấp rất câu hồn, giọng nói thì thật là... mẫu thân nó, quá khó nghe, năm đó Bắc Thái Lão Tặc chính là nằm sấp trên người ngươi làm tới làm lui mười hai năm? Rốt cuộc hắn là thích thân thể ngươi, hay là thích giọng của ngươi đây!

- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi...

Lão Hồ Vương nhúc nhích đôi môi, lồng ngực cuồn cuộn, một luồng khí nóng hóa thành máu tươi phun ra ngoài, lảo đảo mấy bước, sắc mặt trắng bệch.

Toàn trường yên tĩnh, trên dưới Hướng gia, trên dưới thần giáo, vừa sợ lại vừa giận, miệng lưỡi hỗn đản này là thật độc, cũng dám gọi Đế Quân tôn quý là Lão Tặc?

Còn dám nhục nhã Đế Quân?

Khương Phàm thu hồi ánh mắt, ra hiệu Thiên Hồ Thánh Vương:

- Tiếp tục.

Thiên Hồ Thánh Vương bất mãn nhìn về phía muội muội, chuyện lão tổ hiến thân cho Đế Quân là ai nói cho Khương Phàm, lời gì cũng đều nói với bên ngoài?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi