ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Liệt Diễm Điêu mãnh liệt vỗ cánh, tốc độ tăng lên hung hiểm tránh khỏi mãnh hổ, nó nghiêm nghị gáy to, hướng phía tầng mây vọt tới.

Nhưng...!khi Liệt Diễm Điêu phá tan tầng mây, trong chốc lát, một đạo Liệt Diễm Trường Thương gào thét mà tới, phía sau còn kéo lấy lửa cháy hừng hực.

Liệt Diễm Điêu phản ứng mau lẹ, lợi trảo như đao, tinh chuẩn đạp ở trên trường thương, quả thực là đã đè ép trường thương lộn vòng xuống phía dưới, nó chấn động hai cánh, đón lấy hỏa diễm đang đánh tới.

Khương Phàm thu liễm hỏa dực, từ trên không trung nhanh chóng lao xuống, đối diện thẳng hướng đến Liệt Diễm Điêu.

- Ngươi không phải đối thủ của nó, không thể ngạnh kháng được.

Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.

Tốc độ Khương Phàm lại càng lúc càng nhanh, thẳng đến Liệt Diễm Điêu.

Liệt Diễm Điêu kêu to, phá tan hỏa diễm phóng tới Khương Phàm.

Ngay khi hai bên đối diện va chạm vào nhau, trước một khắc, Khương Phàm giơ tay phải lên, từ sâu trong khí hải triệu ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

Ầm ầm!
Bầu trời run rẩy, tia sáng ngập trời.

Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh to như kim sơn, bị Khương Phàm kéo ra đánh tới Liệt Diễm Điêu.

Liệt Diễm Điêu bỗng nhiên co rụt con ngươi lại, muốn lần nữa né tránh nhưng đã đã không kịp.

Một tiếng vang lớn, huyết sắc bắn tung toé.

Trong nháy mắt, Liệt Diễm Điêu bị đụng nát nửa người.

- Ha ha, con đầu tiên!
Khương Phàm vung thanh đồng tiểu tháp ra, thu nó vào.


- Khương Phàm!
Trong đầu Khương Phàm truyền đến âm thanh nghiêm túc của Đan Hoàng.

- Đây là Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh! Đây là mệnh của Luyện Đan sư! Ngươi phải trân quý nó, bảo vệ nó!
Đan Hoàng rất bất mãn, quá dã man, sao có thể cầm đỉnh lô làm đầu chùy!
- Tình huống đặc thù!
- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.

Khương Phàm chấn động hỏa dực, xông về Yến Khinh Vũ nơi đó.

Bọn người Hoa Vị Lạc đã đợi lại đợi, ngay cả cái bóng đều không thấy xông tới.

- Ngươi đùa bỡn ta?
- Tiểu nha đầu thật biết tuyển người.

Còn gọi Khương Phàm? Khương Phàm tới, bản công tử cũng có thể để hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Bắt lại cho ta.

Hoa Vị Lạc bỗng nhiên phất tay, toàn bộ đệ tử bốn phía nhào tới.

Yến Khinh Vũ đột nhiên vung ra một bó cương châm lớn, cương châm dài, nhọn hai đầu.

Một giây sau, cuồng phong toàn thân nàng gào thét xoay tròn, cuốn lên toàn bộ cương châm mà bạo tạc.

- Aaa…!!
Các đệ tử bốn phía vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cương châm đánh xuyên qua thân thể.

Có kẻ bị xuyên ngực, có kẻ bị đâm xuyên cổ, cũng có kẻ bị đâm xuyên bả vai.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng sơn lâm.

Toàn bộ chật vật lui lại.

Ánh mắt Yến Khinh Vũ lạnh lẽo, rút kiếm đánh tới, kiếm thế như hồng, thẳng đến Hoa Vị Lạc.

- Có ý tứ!
Con ngươi Hoa Vị Lạc có chút ngưng tụ, đôi mắt thâm thúy nổi lên từng điểm tinh quang.

m thanh ông ông quanh ý thức của Yến Khinh Vũ, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, mặt đất sụt lún, một cỗ Hắc Ám Thâm Uyên không đáy xuất hiện ở dưới chân, cả người nàng mất khống chế muốn rơi xuống.

- Dám xem thường ta.

Ngươi xác thực không biết thân phận của ta.

Hoa Vị Lạc cười lạnh, một tay bóp lấy cổ Yến Khinh Vũ, nàng đang rơi vào trong ảo giác.

- Tiện nhân đáng chết, quá ác độc.

Vậy mà dám dùng ám khí.

Các đệ tử Xích Tiêu tông tức giận vây quanh.

Một tên đệ tử cường tráng vung dây leo lên, cuốn lấy Yến Khinh Vũ.

- Mang về Xích Tiêu tông.


Ta phải để nàng trong huyễn cảnh, hảo hảo hầu hạ ta.

Hai mắt Hoa Vị Lạc khôi phục sáng tỏ, quay người muốn rời khỏi.

Một ngọn lửa màu vàng óng từ trời vung tới, trùng điệp rơi vào trước mặt bọn hắn.

Ngọn lửa màu vàng óng nương theo cuồng phong quét sạch bốn phương tám hướng.

- Công tử coi chừng.

Các đệ tử Xích Tiêu tông bắt lấy Hoa Vị Lạc, bảo hộ đến sau lưng.

Nhưng không chờ bọn hắn phản kích, toàn bộ sắc mặt đều đại biến, đứng tại nơi đó.

- Khương Phàm?
Hoa Vị Lạc có chút ngưng mi, nhìn nam tử phía trước giang ra hỏa dực màu vàng.

Trước đó đã gặp qua trong đại hội La Phù
- Thả nàng ra.

Khương Phàm đưa tay phải hướng về phía trước nắm lại, liệt diễm mãnh liệt, kịch liệt xen lẫn, ngưng tụ thành một thanh trường thương màu vàng, khí thế cả người đều trở nên lăng lệ.

- Nàng là ai?
Hoa Vị Lạc khẽ nhíu mày, nữ tử này thật đúng là với có quan hệ Khương Phàm?
- Ta nói, thả nàng ra!
Hoa Vị Lạc đi đến phía trước, cười lạnh nói:
- Xích Tiêu tông cũng không sợ Thiên Sư tông các ngươi.

- Người Xích Tiêu?
Khương Phàm một lần nữa đánh giá hắn, khá quen.

Trong lòng Hoa Vị Lạc phiền muộn, gia hỏa này chẳng lẽ không biết ta?
- Ta là Hoa Vị Lạc, tỷ tỷ của ta là Hoa Vị Ương, ca ca ta, Hoa Vị Yêu!
- Tam tỷ đệ Hoa gia.

Khương Phàm có chút ấn tượng, trên đại hội La Phù, Dạ An Nhiên có giới thiệu qua.

- Biết chúng ta, liền...!
Hoa Vị Lạc vừa muốn mở miệng, Khương Phàm đột nhiên bạo kích, liệt diễm toàn thân mãnh liệt như muốn nổ tung, đánh tới bọn hắn.


Chúng đệ tử Xích Tiêu tông vội vàng không kịp chuẩn bị, bị liệt diễm mãnh liệt nổ tung bay.

Một người trong đó phản ứng cực nhanh, toàn thân mãnh liệt buông ra luồng không khí lạnh, kháng trụ liệt diễm, muốn nghênh kích Khương Phàm.

Khương Phàm lại phóng lên tận trời, lộn vòng thẳng xuống dưới, rơi xuống sau lưng Hoa Vị Lạc, hỏa thương sắc bén, bức thẳng phần gáy của hắn.

- Còn dám loạn động, ta lấy mạng của hắn!
- Ngươi dám?
Chúng đệ tử Xích Tiêu tông giận dữ mắng to.

- Thả người.

Ánh mắt Khương Phàm sáng như đuốc, nhiệt độ khuấy động toàn thân cao kinh người.

- Ha ha...!Chỉ là một nữ tử mà thôi, không cần thiết phải náo thành dạng này.

Mau thả nàng.

Hoa Vị Lạc rất thức thời đưa tay, hướng về đệ tử phía trước ra hiệu.

Đệ tử Xích Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Phàm một lát, sau đó khống chế dây leo đưa qua.

Yến Khinh Vũ hôn mê vô lực ngã vào trong ngực Khương Phàm.

- Nàng bị làm sao?
- Huyễn thuật.

- Lúc nào tỉnh?
- Rất nhanh.

Hoa Vị Lạc hướng về phía trước đi mau mấy bước, rời khỏi uy hiếp của hỏa thương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi