ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Hư không bạo động, hàng tỷ thanh kiếm quang kêu khẽ, số lượng khổng lồ bộc phát thanh thế kinh thiên động địa, bọn chúng bạo động toàn diện, gào thét xoay tròn, ánh sáng kinh khủng phát huy uy lực đến cực hạn, có thể chém giết phóng thích, càng có thể đánh nát hư không, xua tan vòng xoáy xung quanh.

Một kích này quá cường hãn, cường hãn đến mức đều khiến chúng sinh hồi hộp, hủy trời diệt đất!

Ánh sáng phá toái hư không, kiếm khí giăng ở khắp nơi, bọn chúng như là không thể ngăn cản, núi cản núi lở, người khi người vong.

Càng kinh khủng hơn chính là, đây vẫn chỉ là bắt đầu.

Bùi Chiêu Diệu giống như là mặt trời chân chính, toàn thân tiếp tục bắn ra cường quang, cuồn cuộn giữa trời cao, liên miên bất tuyệt, như là muốn triệt để chôn vùi hư không, kéo hắc ám vào ánh sáng.

Mười một tòa mộ bia rung chuyển hư không hắc ám, dẫn phát bạo động, giống như biển động sôi trào, vô tình chấn vỡ tất cả ánh sáng, càng nhấc lên vòng xoáy không gian vô tận, kéo lấy ánh sáng chôn vùi vào hắc ám.

- Thiên địa vạn pháp, không gian là vua, thời gian là tôn! Hắc ám trước mắt, ánh sáng nhượng bộ!

Đông Hoàng Toại huy động hai tay như đao, bỗng nhiên chém về phía trước một chém, hư không vô tận oanh minh, sát khí kinh người cuồn cuộn mà lên.

Một loại khí tức ẩn nấp ở trong bóng tối, gần như lướt qua hư không, cắt đứt không gian, cắt đứt thiên vũ, khí tức quỷ bí để chúng sinh kinh hãi.

Đây là hư không chém, một kích của Thánh Vương, ngang qua không biết bao nhiêu dặm.

Hư không là lưỡi đao, chém chết hết thảy mọi thứ ngăn trở, đây là võ pháp Thần Tôn tự mình cải tiến, đại phồn như giản, phản phác quy chân, luyện đến cực hạn có thể trảm chém Âm Dương, phá thời gian!

Phốc phốc!!

Máu tươi phun ra, cánh tay phải đã bị đứt gãy.

Bùi Chiêu Diệu bị trọng thương!

- Đông Hoàng Toại, ngươi dám đả thương ta??

Bùi Chiêu Diệu vừa sợ vừa giận.

- Thương ngươi? Ta là tới giết ngươi!

Đông Hoàng Toại hét lớn, nhấc lên lưỡi dao không gian vô tận, cắt đứt hư không, che mất Bùi Chiêu Diệu.


Đồng thời thao túng mười một tòa mộ bia, tiếp tục áp chế Bùi Chiêu Diệu.

- Lùi cho ta!

Bùi Chiêu Diệu điên cuồng phóng thích lên Quang Mang thánh thuật, lấy ánh sáng là châm, đánh xuyên đất trời, ánh sáng đâu đâu cũng có, đánh xuyên đều thuận lợi.

Nhưng, ở trong hư không mênh mông này, Đông Hoàng Toại giống như là Chúa Tể, hoàn toàn áp chế được Bùi Chiêu Diệu, mười một tòa mộ bia gánh chịu lấy mười một vị giáo chủ Không Gian cường hãn uy thế, kéo dài áp chế, không gian mênh mông giam cầm lại bị đẩy lên mấy trăm mét.

- Đại Đạo Chi Hoa, Chiếu Phá Sơn Hà!

Bùi Chiêu Diệu giận dữ, hắn chính là điện chủ của Quang Mang Thần Điện, chủ nhân Chí Tôn của các hoàng đạo, há có thể bị vây ở chỗ này.

Hắn lại lần nữa thi triển cấm thuật thần điện, lấy linh hồn làm nguyên, lấy huyết nhục là cửa, trong chốc lát tách ra ánh sáng vô tận, như là một đóa tuyệt thế Tiên Ba ầm vang nở rộ, lớn như mặt trời, sáng chói không gì sánh được, thần thánh không gì sánh được, nương theo tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, chấn động hư không.


Giờ khắc này, hư không vô tận đều không phải giá lạnh, không tại tĩnh mịch, mà là lộng lẫy lên, trở nên tươi đẹp mà sáng chói.

Uy thế kinh khủng, chân chính xuyên thấu qua hư không, truyền đến bên ngoài, ngay cả bọn người Đông Hoàng Hoa Thanh đều cảm nhận được linh hồn hồi hộp.

- Huyền Diệu, Vạn Trọng Môn!!

Đông Hoàng Toại vậy mà lại thao túng mười một tòa mộ bia diễn biến ra võ pháp hoàn toàn, mỗi tòa mộ bia đều dẫn dắt vòng xoáy cuồng bạo xung quanh, kịch liệt vặn vẹo, điên cuồng gia tăng, tạo thành vạn cánh cửa lớn, núi cao vạn trượng.

Trước mặt mỗi tòa bia đá, đều là như vậy!!

Ầm ầm!!

Ánh sáng lao nhanh hoành hành dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt liền đánh tan cánh cửa không gian, nhưng, đây là vạn cánh cửa lớn, giao hòa cùng hư không vô tận.

Một kích toàn lực của Bùi Chiêu Diệu không những không thể đánh xuyên qua vùng hư không này, mà ngay cả mộ bia đều không có soi sáng.

- Tại hư không của ta, ngươi còn muốn trốn? Bùi Chiêu Diệu, ngươi phải trả giá thật lớn vì sự mạo phạm của ngươi!

Đông Hoàng Toại lên tiếng quát lớn, mười một tòa bia đá mãnh liệt hoành hành, về phía trước cưỡng ép tiến lên, giam cầm năng lượng gấp đôi tăng vọt.

- A!!!


Bùi Chiêu Diệu tiếp tục bộc phát, diễn biến mười vạn tám ngàn thanh lợi kiếm ánh sáng, cắt đứt hư không, chống lại hết thảy mọi thứ, nhưng vẫn ép không được mộ bia tiếp tục phong cấm.


Hắn từ gào thét biến thành gầm thét, cuối cùng lại biến thành rên rỉ.

Khi mười một tòa bia đá dẫn dắt vòng xoáy ầm vang khép kín, Bùi Chiêu Diệu đã bị gắt gao giam cầm tại trong lồng giam hắc ám.

Hắn lại tức giận gào thét, bộc phát năng lượng, nhưng đều bị hắc ám lồng giam vô tình hấp thu.

Khi cường giả của Xích Thiên Thần Triều, Tru Thiên Thần Điện chạy tới nơi này, đám người Đông Hoàng Hoa Thanh đang bóp lấy Bùi Quân và các cường giả Quang Mang Thần Điện, gắt gao đặt ở trên mặt đất.

Đông Hoàng Toại phóng ra từ trong hư không, hư vô mênh mông vẫn bạo động như đại dương ở sau lưng, trong tay thì tiếp tục áp chế ngưng tụ mộ bia, giống như một tòa lồng giam hắc ám đẹp đẽ, lơ lửng ở trên tay.

- Các ngươi đây là thế nào? Đông Hoàng giáo chủ, không nên vọng động, trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó.

Tru Thiên Thần Điện trấn thủ Thánh, Linh Loan Cách vội vàng bước về phía trước.

- Đông Hoàng giáo chủ, các ngươi có biết mình bắt ai không? Các ngươi biết hậu quả khi mạo phạm Quang Mang Thần Điện sao? Có chừng có mực, đừng lại hồ nháo.

Trấn thủ của Xích Thiên Thần Triều là Hắc Thiên Vương.

Đông Hoàng Toại không hề hiểu ý tứ, toàn lực nắm bia đá trong tay, giam cầm Bùi Chiêu Diệu đang điên cuồng giãy dụa ở bên trong.

Đông Hoàng Hoa Thanh đè Bùi Quân lại, giơ tay chém đầu xuống.

- Các ngươi...

Bọn người Loan Cách kinh sợ lui hai bước, khó có thể tin được mà nhìn một màn máu tanh này, đây là điên rồi sao?

Đông Hoàng Hoa Thanh hất chiến khu không đầu Bùi Quân ra, mặt mũi tràn đầy khí tức sát phạt:

- Ngươi biết đang xảy ra chuyện gì, trở về thông báo Thần Tôn các ngươi, đây chính là cái giá khi mạo phạm chúng ta!

- Cửu Thiên Thần Giáo tuy không còn Thần Tôn, cũng không tiếp nhận bất cứ sự lăng nhục gì! Cửu Thiên Thần Tôn vì Thương Huyền mà chết, càng không cho phép các ngươi khinh nhờn! Mời Thần Tôn các ngươi đến Thiên Khải chiến trường nhặt xác cho Bùi Chiêu Diệu!

- Dừng tay!! Có chuyện gì thì từ từ nói, chúng ta có thể xin lỗi, chúng ta có thể bồi thường!

Linh hồn của chiến khu không đầu, Bùi Quân gào lên.

- Muộn rồi!!

Đông Hoàng Toại lạnh nhạt một câu, khống chế mộ bia phóng tới di tích tế đàn.

- Trèo lên Thiên Khải!

Đông Hoàng Hoa Thanh cầm đầu Bùi Quân trong tay, cao giọng quát lớn, mang theo đám người lao tới di tích tế đàn.

- Không được! Đông Hoàng giáo chủ, các ngươi hãy tỉnh táo!

Ngàn vạn lần phải tỉnh táo! Thần Tôn sẽ đích thân tới Thiên Khải, cho các ngươi một câu trả lời chắc chắn hài lòng, hãy tỉnh táo đi!

Linh hồn Bùi Quân điên cuồng gào thét, chiến khu không đầu nhanh chóng rời khỏi, lao tới Quang Mang Thần Điện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi