ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

 

 - Các ngươi đều lui lại! 

 Khương Phàm áp chế móng vuốt Chu Tước muốn rời khỏi, ý thức trầm luân vào địa tầng, cộng minh cùng Đại Địa Mẫu Khí, chuẩn bị mở ra Sơn Hà Đại Táng. 

 - Ngàn vạn lần phải cẩn thận. 

 Đông Hoàng Như Ảnh quả quyết rút lui về phía sau, cuốn đi bọn Long Cốt Cự Ngạc. 

 Trứng rồng vẫn lẳng lặng lơ lửng ở nơi đó, sinh cơ yếu ớt, nhưng vảy rồng lại xung quanh hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, khuấy động long uy cuồn cuộn, diễn biến ra long khí kinh khủng. 

 Long khí, huyết khí xen lẫn, hóa thành tuyệt thế Đại Long, quay quanh bên trong tầng đất. 

 Hình thể của nó thật sự là quá to lớn, giống như dãy núi nguy nga có thể đè sập vùng không gian này. 

 Nó đang thức tỉnh ý thức, cái đầu rồng giống như núi lớn chậm rãi nhấc lên, nhìn hư ảnh Chu Tước bên trong liệt diễm ngập trời, cùng địa tầng khủng bố đang kịch liệt cuồn cuộn ở trước mặt. 

 Khương Phàm trầm luân vào địa tầng, cơ hồ hóa thân thành Đại Địa Mẫu Khí, khống chế sông núi mênh mông, cộng minh cùng tất cả uy lực tự nhiên trong địa tầng. 

 Nhưng... thời điểm Khương Phàm đang muốn thi triển Sơn Hà Đại Táng, hư ảnh Cự Long vậy mà phát ra thanh âm đứt quãng. 

 - Đại đạo diệt tình... Vô hạn luân độ... dân chúng tự thần... Vạn vật khó khăn... Thần khóc dân chúng... Chư Thiên tận thế... Hắn... Tới... Hắn... Lại tới... Vài lần luân hồi, vài lần quy hư... Ai có thể kết thúc số mệnh Hoang Cổ này... Ai có thể trọng lập Phong Bia Hồng Mông kia... Ai có thể triệu hoán... hàng trăm vạn đồ đằng đang ngủ say... Ai có thể tái diễn... Vạn cổ Phong Thần đại điển... Ai có thể ngăn cản... Hắn trở về... 

 Hư ảnh đầu rồng Cự Long kinh khủng chậm rãi bước về phía trước, huyết khí vô tận hội tụ trong đôi mắt, giống như hai mặt trăng máu ở khung trời màu vàng, mang cho Khương Phàm áp bách nặng nề: 

 - Lại một lần luân hồi, lại một trận Thần Ma đại táng, ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Ngươi chuẩn bị xong chưa! Hắn, muốn trở về! 

 Ầm ầm... 

 Huyết nguyệt sụp đổ, long khí cuồn cuộn, thao thao bất tuyệt tán loạn, một lần nữa về tới bên trong mười tám tấm vảy rồng. 

 Mười tám tấm vảy rồng giống như mười tám tòa long bia, tỏa ra ánh sáng sáng chói, khuấy động long khí hùng hồn, bọn chúng rời khỏi trứng rồng, lẳng lặng vờn quanh ở xung quanh, giống như là cấm vệ đang bảo vệ. 

 Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm, ý thức còn đang giao hòa cùng Đại Địa Mẫu Khí, nhưng hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, trong đầu quanh quẩn lặp đi lặp lại tiếng long ngâm Cự Long phát ra. 

 Đinh tai nhức óc, càng chấn động linh hồn. 

 Dân chúng tự thần? 

 Chư Thiên tận thế? 

 Hắn tới? Ai đến rồi! 

 Cái gì gọi là số mệnh Hoang Cổ? Cái gì gọi là Phong Bia Hồng Mông! 

 Cái gì gọi là hàng trăm vạn đồ đằng? Cái gì gọi là... Phong Thần đại điển! 

 Đan Hoàng lâm vào rung động vô tận, quả trứng rồng này khẳng định có liên quan cùng chỗ di tích táng thiên sâu trong thế giới mới kia. 

 Chủ nhân của trứng rồng, cũng chính là con Đại Long này, có thể là đã từng ngăn cản 'Người kia' tiên phong. 

 Nhưng vì sao không có vẫn lạc tại di tích táng thiên, mà là mai táng tại một nơi ngoài vạn dặm này. 

 Chẳng lẽ là lúc sắp chết, ngưng kết toàn bộ năng lượng, phóng xuất ra sự sống tinh nguyên? 

 Nhưng, những thứ này không quan trọng, quan trọng là những lời Cự Long nói kia. 

 Dân chúng tự thần là cái gì! 

 Hồng Mông Phong Bia, hàng trăm vạn đồ đằng, Phong Thần đại điển, lại là cái gì? 

 Đây là thứ mà thời điểm vụ tai nạn bộc phát từ thời đại ba vạn năm trước kia của bọn hắn hoàn toàn chưa từng xuất hiện! 

 Chẳng lẽ, tại thời đại Đại Long, hoàn thành bố trí cao cấp càng hùng vĩ hơn, nhìn trộm đến bí mật càng kinh khủng càng sâu hơn? 

 Hắn đã trở về? 

 Tại sao lại muốn dùng trở về! 

 Chẳng lẽ, hắn thuộc về thế giới này? 

 Vậy vì sao hắn... 

 - Sư phụ... 


 Khương Phàm khẽ gọi Đan Hoàng trong ý thức. 

 - Ta xác thực biết một số bí mật. Ta đồng ý với ngươi, sau khi ngươi thành thần đều sẽ nói cho ngươi biết. 

 Rốt cuộc Đan Hoàng cũng tỏ thái độ, nhưng vẫn đắm chìm trong lúc khiếp sợ, như là nhìn trộm đến bí mật càng kinh khủng hơn. 

 - Nhất định phải đợi đến ngày đó sao? 

 Khương Phàm khẽ nhíu mày, chỉ là một bí mật mà thôi, tại sao lại phải nhiều lần che giấu. 

 Hắn đều đã là Thánh Linh cảnh, còn chưa đủ tư cách sao? 

 - Kẻ địch thật sự ngươi phải đối mặt, chỉ sợ đến khi ngươi xưng đế đều khó mà chống lại được. 

 - Sư phụ, ngài là chăm chú? 

 Khương Phàm càng nhíu chặt mày hơn, xưng đế không thể nghi ngờ là theo đuổi chí cao cao nhất cả kiếp trước lẫn kiếp này của hắn, chỉ cần có thể lên trời chứng đạo, thành tựu đế vị liền có thể chấn nhiếp Đế Quân tám phương, kết thúc tất cả chiến đấu. 

 Đến lúc đó, mặc kệ các Đế Quân có nguyện ý hay không, đều nhất định phải thừa nhận địa vị của hắn, mặc kệ có nguyện ý hay không, cũng không thể lại nổi lên chiến tranh Đế cảnh. 

 Đến lúc đó, Thương Huyền đại lục xuống đến dân chúng lên tới hoàng đạo, đều phải tiếp nhận hắn thống ngự, quy thuận dưới trướng hắn. 

 - Ngươi rất khó hiểu, nhưng xác thực có tồn tại như thế này. 

 - Phía trên Đế cảnh, còn có cảnh giới cao hơn? 

 - Đây không phải cảnh giới, mà là... Ta đã từng tiếp xúc qua, nhưng ta nói không rõ ràng. Hài tử à, ta có một loại dự cảm, ngươi luân hồi cũng không phải chỉ là Thiên Hậu triệu hoán, mà là bản thân thế giới này cứu rỗi. 

 Đan Hoàng càng khẳng định, sau khi Khương Phàm thần hồn câu diệt luân hồi ẩn giấu đi bí mật càng sâu, Thiên Hậu ở trong bóng tối vô tận ngàn năm kêu gọi, không chỉ là gọi Khương Phàm luân hồi, mà càng là thứ càng kinh khủng. 

 Trước đó chỉ là suy đoán, bây giờ lại càng thêm vững tin. 

 Nếu không, làm sao Khương Phàm lại có thể tiếp xúc đến di niệm Long Thần lưu lại? 

 Lại vì sao phải biết Thần Ma tận thế đã từng có? 

 Cái này không hợp nhân quả! 

 Thậm chí Khương Phàm còn tấp nập đạt được một ít bảo vật truyền kỳ, bảo thụ truyền kỳ, thậm chí hắn ở chỗ này còn có được Cửu Khiếu Thông Linh Quả, đều giống như một ít chỉ dẫn cùng bố trí từ nơi sâu xa. 

 Vảy rồng đã tản ra, có thể tinh tường nhìn thấy bộ dáng chân thực của trứng rồng. 

 Giống như một quả trứng, nhưng cũng không phải một quả trứng, mượt mà sáng long lanh, tỏa ánh sáng ngũ sắc, nhưng mặt ngoài lại trải rộng vết nứt, giống như nhận lấy trọng kích. 

 Khương Phàm lấy lại tinh thần, không nghĩ nhiều nữa, cũng đi tới trước trứng rồng lơ lửng cẩn thận xem xét. 

 Trứng rồng mượt mà cực lớn, giống như Ngọc Sơn lơ lửng ở trước mặt, có rất nhiều vết nứt, giăng khắp ở nơi, nhưng vết nứt không sâu, tình huống không tính là nghiêm trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi