ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

 

 Hắn nhất định phải giết chết Khương Phàm, còn nhất định phải chấm dứt tư thái mà giết chết Khương Phàm! 

 Cho nên... Hạo Diệp thể hiện đột nhiên dữ tợn, hai tay mở rộng về phía sau, phía trên đường vân đen trắng giống như là xà mãng đang nhúc nhích, quấn quanh dây dưa cùng hai cánh. 

 Trong đau đớn tiếng kêu thảm thiết của hắn, hai tay triệt để dung hợp cùng hai cánh, khí thế lại lần nữa tăng vọt, hai cánh Âm Dương như là đã có được sinh mạng. 

 Đây là cấm thuật hiến tế, tương đương với tế hiến chính mình cho Âm Dương Dực. 

 Bộ thân thể này chính là tế phẩm, giao phó sinh mệnh lực cho Âm Dương Dực, thức tỉnh ý thức. 

 Loại cấm thuật này cực kỳ cường đại, có thể triệt để thể hiện ra uy lực cực hạn của Âm Dương Dực, nhưng tương tự chính là phải trả ra cái giá to lớn, đó chính là sau đó là tiếp tục suy yếu cực độ, và tiêu hao thọ nguyên không cách nào cứu vãn được. 

 Nếu như tính bình thường, tế hiến trong một phút đồng hồ, sau đó sẽ suy yếu nguyên một năm, tuổi thọ càng sẽ suy giảm một năm. 

 Đương nhiên, cái giá lớn như thế, cũng nhất định là bộc phát cực hạn của Âm Dương Dực. 

 Hạo Diệp mặc kệ, hắn vẫn một mực chém giết, một mực phóng thích, hắn muốn ở trước mặt hoàng đạo các phương hiện ra thực lực chân chính của Thái Cổ Thần Miếu, chuyện sau đó, Hoàng Kim Thiên Phủ hẳn là sẽ bảo hộ hắn. 

 Ầm ầm!! 

 Khí tức Âm Dương như một vòng xoáy quét sạch, bao phủ chiến trường, vùng không gian này nhanh chóng hỗn loạn. 

 Vạn Đạo trên thế gian, đều có thể quy về Âm Dương. 

 Vạn linh chúng sinh, cũng có thể quy về Âm Dương. 

 Âm Dương nhị khí tương đương với có được uy lực rèn đúc trật tự, thai nghén vạn vật, có năng lượng làm sụp đổ trật tự, hủy diệt vạn vật. Cho nên... chiến trường trong vòng phạm vi mấy trăm dặm đã triệt để hỗn loạn. 

 Không gian đang sụp đổ, thế giới đang rối loạn, linh lực sinh mệnh của số lượng lớn cường giả đều giống như bị chịu ảnh hưởng, vô hình nhận lấy trọng thương. 

 Tất cả Thánh Linh, Thánh Vương không thể không liên tục lùi lại. 

 Âm Dương Dực lao lên, giống như là Thần Linh có được sinh mệnh, nắm giữ quy tắc thiên địa, hoắc loạn trật tự, giam cầm càn khôn. 

 Quá mạnh, mạnh đến khủng bố, mạnh đến tuyệt vọng. 

 Đây chính là truyền thừa cực hạn của Thần Miếu! 

 Mà lão tổ Thần Miếu Thánh Hoàng cảnh, khống chế chính là Thái Âm Thái Dương, thật có thể kêu gào Thần Linh. 

 Một màn này, không chỉ để tất cả hoàng tộc hoàng đạo rung động, ngay cả Mạnh Bình của Âm Dương Kiếm Phái trong Thiên Kiếm Thần Tông đều cảm thấy bội phục sâu sắc, diễn dịch như thế này nàng thật theo không kịp, không hổ là truyền thừa của chủ nhân hoàng đạo. 

 Khương Phàm lập tức dừng ở không trung, tỉnh lại ngọc tỉ truyền quốc, lấy quốc vận gia cố thân thể, ngạnh kháng ba động khủng bố nghịch loạn càn khôn này. 

 Quốc vận khuấy động mê quang vô hình, có hàng vạn con dân cầu nguyện, có vương hầu tế trời, có thành trì vòng quanh, có hoàng thành trấn áp. 

 Lấy Vạn Thế Thần Triều vô tận quốc vận, trở kháng Âm Dương nhị khí. 

 - Giết! 

 Hạo Diệp phát ra tiếng gào thét khàn khàn, ý thức có chút hoảng hốt, uể oải suy sụp. 

 Đây chính là kết quả tế hiến, bây giờ hắn càng giống như là con rối của Âm Dương Dực. 

 Oanh minh bạo hưởng, Âm Dương Dực đuổi giết Khương Phàm, hư không sụp đổ, đại địa rạn nứt, ngọn núi nát tan, loạn thạch băng vân, loại cảnh tượng kia quá kinh khủng! 

 Âm Dương Dực tạo nên ba động quỷ dị, xâm nhập mấy trăm dặm, để đông đảo Thánh Linh đều lọt vào trùng kích, thần hồn đau đớn không chịu nổi. 

 - Các hoàng đạo Thương Huyền quả nhiên không có kẻ yếu! Quá kinh khủng! 

 Tử Ngữ Yên của Thái Sơ tổ sơn không thể không tránh ở sau lưng lão phật Thánh Vương, tắm rửa phật quang, triệt tiêu Âm Dương nhị khí trùng kích. 

 Dù vậy, vẫn cảm nhận được từng đợt hồi hộp. 

 Hứa Như Lai bên cạnh lão phật cũng nói: 


 - Thương Huyền không đế, lại uy lẫm Thiên Khải, không chỉ là dựa vào thân phận tổ địa. Cho nên thời điểm kiếp trước Khương Phàm thống ngự Thương Huyền, còn muốn xưng đế, đánh thức tất cả Đế Quân, liên thủ thao túng ‘cuộc chiến bách tộc’ rung động cổ kim. 

 Oanh! 

 Khương Phàm và Hạo Diệp giết tới cùng một chỗ, không gian lay động, vết nứt lan tràn, đại địa lắc lư, phá thành mảnh nhỏ. 

 Tốc độ và thế công của bọn họ đều cao hơn, mạnh hơn trước đó, chém giết thảm liệt, trùng kích cuồng bạo. 

 Âm Dương Dực giống như hóa thân khác của Hạo Diệp, lại còn có thể diễn biến võ pháp. 

 Khương Phàm cũng không yếu thế chút nào, tay trái kích phát uy lực thần viêm, tay phải dẫn dắt đại địa tai biến. 

 Chỉ trong mấy hơi ngắn ngủi, mấy trăm hiệp đã đi qua. 

 Âm Dương Dực đột nhiên khép kín, Âm Dương giao hòa, bộc phát ra ba động hóa giải tất cả các thế công của Khương Phàm, ngay sau đó hai cánh lại hóa đao, ba động khủng bố trong chốc lát đã khuấy động đất trời, thấm vào linh hồn, sinh tử vạn vật, trật tự pháp tắc đều sụp đổ tại thời khắc này, hắn tựa như là một sợi sát ý tiêu tan ở giữa không gian, không nhìn đến bất cứ thứ gì, nhưng lại cùng hết thảy chung dung. 

 Trong chớp mắt, Âm Dương Dực Đao bổ về phía Khương Phàm. 

 Đây là đao quang chặt đứt luân hồi, xé rách sinh tử, một khi bị đánh trúng, chắc chắn sẽ phải chết, căn bản là không có Niết Bàn cơ hội. 

 Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, ý thức của Khương Phàm đã cộng minh cùng Thông Thiên Tháp, tháp thể tăng vọt ánh sáng, nháy mắt tăng vọt đến trăm mét, ngạnh kháng Âm Dương Dực Đao. 

 Ầm ầm... 

 Âm Dương Dực Đao cuồng kích với Thông Thiên Tháp, như là Thiên Đao lay trụ trời, tiếng vang vô cùng trầm muộn trong phút chốc đã quanh quẩn đến khắp nơi, phạm vi thanh âm ba động cơ hồ đã kinh động đến vạn dặm sơn hà. 

 Ngay sau đó, năng lượng bạo động kinh khủng tuôn ra hơn năm trăm dặm, không còn bất kỳ một người nào dừng lại. 

 Âm Dương Dực Đao bị cưỡng ép chấn mở, Thông Thiên Tháp cũng ầm vang đi xa. 

 Khương Phàm bị Thông Thiên Tháp đè ép mà tháo chạy, ngực đổ sụp, máu tươi tuông ra như bão táp. 

 Nhưng... 


 Ầm ầm! 

 Âm Dương nhị khí ngạnh kháng với sơn hà đại tai. 

 Đất trời lay động, không gian sụp đổ, trật tự pháp tắc đều đang vặn vẹo, bạo tạc kinh khủng ngay sau đó lại điên cuồng tàn phá bừa bãi, cuồn cuộn khắp dãy núi, như là muốn chôn vùi hết thảy mọi thứ ở xung quanh. 

 Đây chính là trận chém giết chân chính của Thánh Vương, động một tí là trăm dặm hoang vu, ngàn dặm hoắc loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi