ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

 Nhưng may mắn tìm được hai cái hồ lô khác, mà đều tương xứng với cái ban đầu kia. 

 - Bọn ngu xuẩn này chỉ là hái được hồ lô, không có rút linh đằng ra? 

 Khương Phàm lập tức cưỡi Long Cốt Cự Ngạc, một lần nữa điều tra Tổ Nguyên sơn. 

 Sau tám ngày, khi thế giới mới càng ngày càng loạn, rốt cuộc Khương Phàm cũng tại phát hiện Đại Đạo Linh Đằng trên một ngọn Tổ Nguyên sơn nguy nga. 

 Nhưng khi đến nơi này hắn mới hiểu được vì sao lúc ấy đám kia hoàng tộc không có cùng mang linh đằng đi, thì ra là ở trong Tổ Nguyên sơn. 

 Tại một chỗ sườn núi cao hơn ba ngàn mét có một vết nứt thô to, nói là vết nứt, nhưng càng giống hố sâu hơn, Đại Đạo Linh Đằng liền cắm rễ ở trong đó, mà còn là rất rất sâu, giống như đều chui vào nội bộ Tổ Nguyên sơn. 

 Chiều dài lộ ở bên ngoài chỉ ngắn ngủi có mấy chục mét, rõ ràng bị đám kia cường giả hoàng tộc tàn nhẫn kéo đứt, vỏ cây tróc ra, chảy xuôi chất lỏng sền sệt như máu, nhưng cuối cùng vẫn không có rút ra. 

 Có thể thấy được cắm rễ rất sâu! 

 Khương Phàm sẽ không bỏ qua đồ tốt như vậy, hắn cùng cự ngạc điên cuồng va chạm Tổ Nguyên sơn, muốn đụng ra vết nứt càng sâu, rút ra toàn bộ sợi đằng già. 

 Nhưng, Tổ Nguyên sơn cùng mênh mông bình chướng trên khung trời lại hòa làm một thể, mặc cho bọn hắn cố gắng như thế nào, đều không lay động được Tổ Nguyên sơn, càng không tìm tới rễ già của linh đằng. 

 - Ta thử một chút? 

 Đông Hoàng Như Ảnh nhanh nhẹn bước về phía trước. 

 - Cô chỉ là Bán Thánh, càng không lay động được. 

 - Nếu như ta có thể lấy ra, ngươi chia đạo ngấn hồ lô cho ta cùng muội muội một người một cái. 

 - Cô thử trước một chút xem. 

 Khương Phàm cũng không ôm hi vọng, Tổ Nguyên sơn dung hợp cùng pháp trận rất triệt để, cũng không phải năng lượng không gian có thể cưỡng ép di chuyển. 

 Nhưng... dưới ánh mắt trực nhìn của Khương Phàm cùng cự ngạc, thao tác nhu hòa của Đông Hoàng Như Ảnh mang ra lưu quang không gian, thấm vào trong cái khe trên ngọn núi, sợi đằng già cắm rễ mấy ngàn mét thật sâu, một chút xíu đã được kéo đi ra. 

 Thật giống như bôi trơn. 

 Hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi ra! 

 - Còn có thể làm như thế? 

 Khương Phàm lúng túng, làm sao lại không nghĩ tới chứ? 

 - Thành giao?? 

 Khuôn mặt Đông Hoàng Như Ảnh sau mạng che mặt khó có được toát ra mấy phần hoạt bát, 

 Tuy nhiên rất nhanh đã khôi phục bộ dáng thanh lãnh. 

 - Thành giao, thành giao. 

 Khương Phàm mừng rỡ nhận lấy sợi đằng già, nếu bảo bối này đã nằm dài trong Tổ Nguyên sơn, khẳng định cũng không biết tồn tại đã bao nhiêu năm, đưa về Thế giới Ngũ Hành của An Nhiên, tiếp tục tẩm bổ, lập tức có thể phong phú Thế giới Ngũ Hành, lại có thể kích phát tiềm lực linh đằng, kết xuất càng nhiều Đạo Văn Hồ Lô. 

 Ha ha, thoải mái, quá thoải mái! 

 Đầu tiên là Cửu Khiếu Thông Linh Thụ, sau đó là Thôn Thiên Yêu Hoa, bây giờ lại lấy được Đại Đạo Linh Đằng, An Nhiên thật có khả năng vui mừng ôm hắn hung hăng hôn mấy cái. 

 Nghĩ tới đây, Khương Phàm lại cười hắc hắc. 

 Đông Hoàng Như Yên ở bên cạnh nhìn đến nhíu chặt mày lên, gia hỏa này luôn cười ngây ngô cái gì, thế nào lại thấy có chút hèn mọn cơ chứ? 

 Trong hư không, , hai hài đồng trên lưng Lân Trùng Hư Không đang teo dõi Khương Phàm lại bắt đầu tranh luận. 

 - Chúng ta để lại một bộ phận bảo vật trên Tổ Nguyên sơn, là muốn kích thích tất cả hoàng tộc hoàng đạo tự giết lẫn nhau, không phải thật sự muốn để bọn hắn mang đi nơi. 

 Nam hài tà khí vô cùng bất mãn hành vi cướp bóc của Khương Phàm, bảo bối ở Tổ Nguyên sơn đều bị hắn càn quét mấy lần. 

 - Không phải chúng ta đã nói rồi sao, cho phép hắn mang đi mấy cái. 

 - Ta đồng ý chỉ có Cửu Khiếu Thông Linh Quả! 

 - Cho thêm mấy cái cũng không sao! 

 - Ai nói không sao, bảo bối nơi này đều là tồn tại trước khi đại lục trầm luân, đều là tuyệt thế Linh Bảo. 

 - Hắn càng mạnh, hấp dẫn lực chú ý càng lớn, nơi này càng an toàn. Bỏ ra chút ấy, vẫn đáng giá. Không nên tức giận, gần đây lại có mấy thế lực cấp hoàng đạo tiến đến, thế giới mới càng ngày càng náo nhiệt... 

 Yêu Đồng cười ha hả nhìn ra bên ngoài, không thèm để ý ánh mắt lạnh lẽo thấu xương kia của Giới Chủ chút nào. 

 - Nếu như ngày nào đó trong tương lai ta thật sự có thể lên trời chứng đạo, thế giới mới cư công chí vĩ. Khương Phàm cố ý hô to, không biết có phải cường giả ở thế giới mới đi theo hay không, cứ cho thấy thái độ trước lại nói. 

 Nếu không phải vậy, hắn thật sợ thế giới mới ngăn chặn hắn, bảo bối tới tay hắn đều vơ vét trở về. 

 - Thế giới mới thật khẳng khái nhỉ. 

 Đan Hoàng đều có chút không có ý tứ, dù sao nếu đổi lại là hắn, như bảo bối tương đương với chí bảo trấn tộc giống như thế này hắn thật sẽ không dễ dàng tặng cho người khác. 

 - Không rõ, thật không rõ. 

 Đông Hoàng Như Yên lắc đầu, vận khí của người này quá tốt rồi, cơ duyên một cái lại tiếp một cái, làm sao lại không có bị tỷ tỷ ảnh hưởng chứ? 

 - Uy, tiểu nha đầu, có hứng thú gia nhập với chúng ta hay không. 

 Đại Tặc đột nhiên tiến đến trước mặt Đông Hoàng Như Yên, như tên trộm, hỏi. 

 - Có ý gì? 

 Đông Hoàng Như Yên hơi nhíu mày lại, thoáng lui lại mấy bước, gia hỏa này không biết mình lớn bao nhiêu sao? 

 Luôn luôn đụng ở bên cạnh, nàng thật sợ gia hỏa dữ tợn này một ngụm nuốt mất nàng. 

 - Đoàn cướp bóc! Đoàn cướp bóc hoàng thất chúng ta thiếu nhân tài như ngươi! 

 Đại Tặc hưng phấn mà nhìn Như Yên, vừa mới nhìn thấy tỷ muội các nàng dùng lực lượng không gian lấy linh đằng ra, trong lúc bất chợt liền lóe lên linh quang, nếu như kéo Đông Hoàng Như Yên vào băng, đoàn cướp bóc khẳng định sẽ được tăng thực lực nhiều. 

 Đến lúc đó, hắn chủ công, Đại Vương chủ phòng, Tặc Điểu đánh lén, cầm thú áp trận, lại đến thêm Không Gian linh văn tùy thời chuẩn bị chạy trốn, ha ha, tuyệt!! 

 - Đi ra! 

 - Chớ ồn ào, chúng ta tiếp tục ăn cướp. 

 Khương Phàm đang muốn khởi hành rời khỏi, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đột nhiên bay lên không nhìn phương xa. 

 Khương Phàm bất chợt cảnh giác không có dấu hiệu nào không chỉ có hù dọa Như Yên, cũng khiến cho Yêu Đồng trong hư không chú ý của bọn hắn. 

 Khương Phàm cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm phương xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi