ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

 

 Mà, Thiên Địa Đại Táng còn giống như tồn tại liên hệ kỳ diệu cùng Nhật Nguyệt Tinh Thần Đại Táng và Sơn Hà Đại Táng của hắn. 

 Thật giống như thời điểm trước đó gặp được Nhiếp Cạnh Thiên, trong đầu xuất hiện hình ảnh bầu trời dâng cao, địa tầng chìm xuống, Thiên Địa Hỗn Độn sơ khai. 

 Mà mai táng ba vị trí đầu trong Chư Thiên Lục Táng, thật ra là sơn hà đại biểu tầng dưới của thế giới, không gian đại biểu tầng trung của thế giới, nhật nguyệt tinh thần đại biểu thượng tầng của thế giới, là hoàn chỉnh hệ thống táng diệt triệt để của thế giới. 

 Nếu như chân chính dung hợp, táng diệt không chỉ là môi trường tự nhiên, thậm chí còn có thể là pháp tắc cùng trật tự! 

 - Thánh Hoàng Thiên phẩm? 

 Khương Phàm đột nhiên kinh hô, linh văn được hắn liên tục tẩm bổ lại phát sinh biến chất, từ Thánh Vương Thiên phẩm bước vào Thánh Hoàng Thiên phẩm, ngay cả cảnh giới kẹt tại đỉnh phong Thánh Linh cảnh, đồng thời chân chính chạm tới cảnh giới Thánh Vương. 

 Nếu chạm tới hàng rào cảnh giới, liền mang ý nghĩa hắn có thể bằng vào tài nguyên cưỡng ép chồng chất đột phá. 

 - Đại Tặc và Bạch Tai đâu? 

 Khương Phàm đang muốn chuẩn bị bế quan, đột nhiên phát hiện không thấy hai tên gia hỏa kia. 

 - Giới Chủ chỉ cứu được ngươi, những người khác không có gặp. 

 Đan Hoàng hất ra tạp niệm, mừng thay cho Khương Phàm. 

 Biến đổi từ Thánh Vương Thiên phẩm đến Thánh Hoàng Thiên phẩm xác thực thật quá khó khăn, bây giờ rốt cuộc Khương Phàm cũng lột xác thành công, đáng để vui mừng. 

 - Ta hôn mê bao lâu? 

 - Coi như là ba ngày. 

 - Lúc ấy bọn hắn hẳn là cũng bị thương, nếu như bị cường tộc khác ngăn chặn liền phiền toái. 

 Khương Phàm lập tức đứng dậy, tìm kiếm bọn người Đại Tặc khắp nơi. 

 Ngoài vạn dặm! 

 Long Cốt Cự Ngạc bị cột sắt tráng kiện xuyên qua thân thể, đính tại bên trên Tổ Nguyên sơn nguy nga. 

 Đầu lâu, cái đuôi, tứ chi cùng thân thể, toàn bộ bị cột sắt đánh xuyên qua. 

 Cột sắt đen kịt giá lạnh, phía trên khắc đầy đường vân giống như rãnh máu, mỗi cái đều dài đến trăm mét, sau khi xuyên qua Long Cốt Cự Ngạc, gần như không chỉ hấp thu long huyết, cũng đang phóng thích vằn đen quỷ bí, giống như nguyền rủa bò đầy toàn thân. 

 Côn sắt cắm mũi nhọn vào Tổ Nguyên sơn càng giống là hòa làm một thể cùng ngọn núi, mặc cho Long Cốt Cự Ngạc giãy dụa, đều không lay động được chút nào. 

 Một tên nam tử khô gầy đứng trên cột đá xuyên qua đầu cự ngạc, mở ra hai tay, nhắm hai mắt, cẩn thận nắm cột sắt trong tay. 

 Về phần Bạch Tai, cũng bị hắc thiết như thế này đóng trên Tổ Nguyên sơn, nhưng cột sắt chừng một mét, vằn đen quỷ dị lan tràn bên trong huyết nhục cùng hài cốt, giam cấm năng lượng chuyển động. 


 Hai nam nữ tử khoác áo bào đen đang vòng quanh Bạch Tai cẩn thận nghiên cứu linh văn cùng năng lượng đặc biệt của hắn, còn có chút hăng hái thảo luận. 

 Ầm ầm... 

 Lôi triều cuồng kích, mở ra đất trời mờ tối, đi tới phía trước Tổ Nguyên sơn. 

 Nhiếp Khuê Hùng từ trong lôi triều đi tới, sắc mặt âm trầm: 

 - Vẫn không có tìm được Khương Phàm. 

 - Chết rồi sao. 

 Nam tử khô gầy trấn áp cự ngạc thản nhiên mở miệng. 

 - Nhiếp lão, không phải ngài ngóng trông Khương Phàm chết sao? 

 - Không cần tìm, đều ba ngày, phải chết. Nếu như còn sống, chính hắn sẽ tìm tới. 

 Hai vị nam nữ kia thuận miệng nói, tiếp tục khống chế hắc thiết, trấn áp Bạch Tai. 

 Nhiếp Khuê Hùng nói: 

 - Có lẽ Khương Phàm đã chết rồi, cũng có thể là đã phế đi, bây giờ rất có thể chính là lúc đang suy yếu. Sớm tìm tới, sớm xử lý. 


 Nam tử khô gầy trấn áp cự ngạc khô cằn cười: 

 - Ngài tìm Khương Phàm hay là tìm Nhiếp Cạnh Thiên. Ngài lo lắng Nhiếp Cạnh Thiên rơi xuống trên tay Khương Phàm. 

 Nhiếp Khuê Hùng cau mày, quả thật có chút lo lắng, bởi vì hắn cũng không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. 

 Không gian đột nhiên liền sụp đổ phạm vi lớn, giống như toàn bộ thế giới đều muốn lâm vào hủy diệt, khí tức không cách nào nói rõ vào thời khắc ấy lại khiến cho hắn có cảm giác hồi hộp. 

 Hắn biết đây không phải là do Nhiếp Cạnh Thiên làm, nói cách khác rất có thể là Khương Phàm dẫn nổ năng lượng, hoặc là vũ khí nào đó. 

 Nhưng tình huống Khương Phàm lúc đó, có vẻ như không cần dẫn phát loại thế công tự sát này, không chỉ có nuốt Khương Phàm cùng Nhiếp Cạnh Thiên, mà ngay cả cự ngạc cùng thuộc cấp đều từ bỏ. 

 Cho nên, đến bây giờ, hắn đều không nghĩ ra rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. 

 Lúc này, Nhiếp Linh Đại từ đi từ hướng khác gấp gáp trở về, lắc đầu đối với Nhiếp Khuê Hùng: 

 - Không tìm được bóng dáng Khương Phàm. 

 - Chờ đi. Nếu như Khương Phàm còn sống, tất nhiên sẽ tìm kiếm con cự ngạc này. 

 Lão nhân gầy còm đến từ hoàng đạo Nam Bộ của Bắc Thái đại lục, Thiên Hoang Thần Cung. 

 Bởi vì không bị quản chế tại Bắc Thái Đế tộc, cho nên bọn họ có mối quan hệ thân mật với Cửu Cực Thần Điện. 

 - Khống chế lại cự ngạc, tuyệt đối không được để nó thoát khỏi. 

 Nhiếp Khuê Hùng âm trầm sắc mặt đi đến trước mặt cự ngạc, gắt gao nắm chặt nắm đấm, hận không thể một quyền đánh nát con cự yêu này. 

 - Sở Vũ là chết, hay là phế đi? 

 Lão nhân gầy còm là nhân vật cấp lão tổ của Thiên Hoang Thần Cung, tên là Ân Sát. 

 - Tốt nhất là chết rồi. Đường đường là Thánh Vương, lại không kiềm chế nổi một con cá sấu. 

 Nhiếp Khuê Hùng hồi tưởng lại tình huống lúc đó, càng muốn chụp toàn bộ tội danh đến Sở Vũ trên thân. 


 - Linh văn loại hài cốt, thiên hạ hiếm thấy, có thể tu luyện tới Thánh Linh cảnh, giống như đều không có nghe nói qua. Khương Phàm từ đâu tìm được một bảo bối như thế này. 

 Một phụ nhân hơi mập đứng ở trước mặt Bạch Tai, dùng lưỡi dao tùy ý giải phẩu da thịt, xem xét hài cốt đang nhúc nhích ở bên trong. 

 Đừng nhìn bộ dáng nàng bình thường, nàng lại là phó cung chủ đương đại của Thiên Hoang Thần Hoàng, tại Bắc Thái Nam Bộ nàng đều có hung danh hiển hách, càng là truyền nhân trực hệ của vị lão tổ Ân Sát này, Ân Nguyệt Minh. 

 Nhiếp Linh Đại nhìn Bạch Tai đang hôn mê, thần tình nghiêm túc. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi