ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

 

 Hống hống hống... 

 Hám Hải Thú cuồng bạo giãy dụa, gào thét rung động cả Thiên Hải, nhưng bị gắt gao trấn áp ở bên trong luyện lô, bị liệt diễm nướng sống, bị hủy diệt tuyệt vọng. 

 Nam Cung Đấu Hồn muốn tới nghĩ cách cứu viện, lại bị Thiên Long kéo chặt lấy. 

 - Ha ha, Khương Phàm khống chế tốt hỏa hầu, không cần nướng già, thêm chút muối biển đớn giản, giữ nguyên vị là được! Mẫu thân nó, lão tử đều thèm muốn khóc! 

 Thiên Long hét lớn, dã man trùng kích, long khí cuồn cuộn trong Thiên Hải, phối hợp với huyết lân Thiên Long mạnh mẽ đâm tới, đè ép Nam Cung Đấu Hồn lùi lại. 

 Nam Cung Đấu Hồn rõ ràng đã dung hợp với chí bảo trấn tộc, nhưng lại hoàn toàn không phải đối thủ của con Thiên Long này. Bất luận là tử khí, sát khí, hay là ánh sáng tà ác âm hiểm các loại, đều khó mà thật sự tổn thương đến Thiên Long. 

 Thiên Long cuồn cuộn ánh sáng, ngược lại là diễn biến ra uy lực Hồng Mông, giam cầm thiêtrời đất, xua tan tất cả uy hiếp. 

 Bên ngoài chiến trường nơi này mấy trăm dặm, Bạch Tai tự mình khống chế Nam Cung Minh đang vùng vẫy giãy chết, thao túng ba bộ hài cốt Thiên Nhân, ác chiến với hai vị Thánh Linh Thái Uyên. 

 Thánh Linh Thái Uyên tức giận muốn điên, vốn là đã bị trọng thương, bây giờ lại còn bị uy hiếp. 

 Càng uất ức hơn chính là, tử khí âm sát mà bọn hắn kiêu ngạo nhất, đối với hài cốt đầu lâu cơ hồ đều vô hiệu! 

 Khương Phàm và Thủy Tổ phân thân bay múa bao quanh tuyệt thế luyện lô, hình thành cơn lốc liệt diễm, gắt gao giam cấm Hám Hải Thú ở bên trong. 

 Hám Hải Thú gào lên đau xót, chưa từng nghĩ đến vị vua biển cả được vạn thú kính úy tại Thần Khấp Chi Hải như mình đây lại bị thiêu chết trong hải dương, nhưng mặc cho nó giãy giụa như thế nào, đều khó mà tránh thoát ra ngoài. 

 - Quá hỗn đản! Khương Phàm là cố ý, hắn rõ ràng có thể giết chết Hám Hải Thú, nhưng chỉ đang tra tấn, đang khống chế. 

 - Khương Phàm đang kích thích Nam Cung Đấu Hồn phân thần, loạn trận cước của Nam Cung Đấu Hồn! 

 - Khương Phàm thật sự đáng sợ! Hắn lại có thể tuỳ tiện khống chế trận chiến đấu với cảnh giới Thánh Vương! Đó là Thánh Vương đấy! 

 - Hải thú cảnh giới Thánh Vương, lại là còn đang ở trong đại dương, rõ ràng là Yêu Vương lấy một địch hai, lại bị người ta tuỳ tiện chà đạp. 

 - Chu Tước đúng là Chu Tước, không hổ là Chí Tôn Yêu Tổ có thể lên trời chứng đạo! Vậy mà đám ngu xuẩn Thương Huyền kia lại bỏ mặc Khương Phàm phát triển đến cảnh giới như thế! 

 - Ta đột nhiên có dự cảm, không cần Khương Phàm xưng thần, chỉ cần bước lên Thánh Hoàng cảnh, Thương Huyền sẽ không còn thực lực nào trấn áp được hắn, bách tộc Thiên Khải đều tiếp nhận áp lực đến từ hắn. 

 Người vây xem rung động càng hồi hộp, cảnh giới Thánh Vương không thể nghi ngờ là cực hạn mà tất cả cường giả mơ ước, là chủ nhân hoàng đạo, là Chúa Tể hải dương. 

 Cảnh giới như vậy không cần tuỳ tiện ra tay, chỉ riêng khí thế cũng đã có thể chấn nhiếp cường địch, một khi khai chiến tất nhiên là khó bỏ khó phân, điên cuồng mà rung động, nhưng rõ ràng là Khương Phàm lại đang diễn dịch một trận khống chế tuyệt đối cho bọn hắn xem! 

 Suy nghĩ lại một chút về tình cảnh Khương Phàm săn giết Ân Sát, Nhiếp Khuê Hùng, bọn hắn càng là cảm nhận được Khương Phàm cường hãn và khủng bố. 

 Nếu như Khương Phàm tiến tới cảnh giới Thánh Hoàng, chẳng phải là có thể khiêu chiến Thần Linh? 

 Trách không được kiếp trước Khương Phàm dám lên trời chứng đạo! 

 Trách không được lúc trước cần bách tộc Thiên Khải liên hợp chinh phạt! 

 Rốt cuộc Nam Cung Đấu Hồn cũng ý thức được là mình đã làm quyết định sai lầm đến cỡ nào, mặc dù biết Khương Phàm rất mạnh, cũng nghe nói Thiên Long đặc biệt, nhưng trước khi không thật sự tiếp xúc, hắn vẫn luôn luôn cảm giác coi như mạnh thì cũng có thể mạnh tới đâu? 

 Dù sao hắn cũng đã vững chắc tại cảnh giới Thánh Vương hai trăm năm, Hám Hải Thú càng là cự thú của đại dương, mà Khương Phàm và Thiên Long cũng chỉ là tân tấn mà thôi. 

 Coi như bọn hắn thật sự không địch lại, toàn thân trở ra vẫn không có áp lực chút nào. 

 Nhưng... lần đầu tiên trong đời Nam Cung Đấu Hồn biết, thì ra giữa Thánh Vương và Thánh Vương lại còn có thể có chênh lệch kinh khủng như thế! 

 Đừng nói toàn thân trở ra, ngay cả mạng sống đều cũng chỉ là huyền niệm! 

 Nam Cung Đấu Hồn muốn cứu Hám Hải Thú ra. 

 Chỉ cần hai vị Thánh Vương bọn họ liên thủ, một kẻ thôi động Trấn Ngục Huyết Tháp, một kẻ pháp lệnh đại dương, hẳn là còn có thể có sức đánh một trận. 

 Nhưng, liên tiếp ba lần tránh thoát, đều bị Thiên Long nắm lấy cơ hội hung hăng đánh trọng thương. 

 - Ngươi chỉ là một con cá sấu, giả làm Thiên Long cái gì! 

 Nam Cung Đấu Hồn đánh tan Thiên Long lần thứ tư, làm bộ liền muốn đánh tới nơi xa, nghĩ cách cứu viện Hám Hải Thú. 

 Nhưng ngay lúc Thiên Long ngao ngao lấy muốn đuổi tới, một khắc này hắn lại đột nhiên quay người, điên cuồng thôi động Trấn Ngục Huyết Tháp trong thân thể, trong chốc lát trải rộng ra cảnh tượng quỷ dị như địa ngục. 

 Ba thanh huyết kiếm vô cùng yêu dị, tinh hồng như máu, mở ra khung trời, trảm phá sinh tử, đánh về phía Thiên Long đang muốn đuổi theo. 

 Cùng lúc đó, hắn tỉnh lại Quỷ Chủ bên trong Huyết Tháp, cùng thân thể khô gầy của hắn sinh ra nhìn giao hòa quỷ bí, như là hóa thân thành Quỷ Chủ, theo sát huyết kiếm đuổi giết Thiên Long. 

 Tập kích! 

 Tuyệt sát! 

 Hắn giống như con như rắn độc cuộn mình lên, đột nhiên phát khởi một kích trí mạng, ổn chuẩn mà hung ác, muốn nhất cử giết Thiên Long chết bất đắc kỳ tử. 

 Thương thương thương! 

 Huyết kiếm khuấy động sát cơ tử vong kinh khủng, cưỡng ép chấn mở Thiên Long, chặn đánh bảy mảnh huyết lân, đầu Thiên Long hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Nam Cung Đấu Hồn. 

 Nam Cung Đấu Hồn khô gầy như quỷ, dữ tợn đến đáng sợ. 

 Khi hắn còn ở trong bụng mẫu thân thì đã liền bị tử khí xâm nhập, có được thể chất đặc biệt, có thể sinh ra dung hợp đặc biệt cùng Quỷ Chủ bên trong Trấn Ngục Huyết Tháp. 


 Long văn trên trán Đại Tặc từ đầu đến cuối vẫn luôn đang vận sức chờ phát động, nương theo tiếng long ngâm mát lạnh, như là một con Thiên Long chân thực nhảy lên đi ra, khí tức bộc phát trong chốc lát để Thiên Hải hồi hộp, nó vỗ cánh thét dài, càn khôn nghịch chuyển, những tia sáng chiếu xa vạn trượng tất cả đều là ánh sáng Hồng Mông chói mắt, nương theo thanh âm đại đạo ù ù, trở thành duy nhất giữa thế gian. 

 Ánh sáng đi tới, thời gian đều giống như dừng lại, tất cả tựa hồ cũng chậm lại, gần như là đình trệ. 

 Thiên Long vỗ cánh bay đi, trực diện với Nam Cung Đấu Hồn. 

 Long uy cuồn cuộn, nghiêm nghị Thiên Hải, rung động càn khôn, cường quang chiếu thấu tử khí vô tận. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi