ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


- Vậy ta về trước đi, nói lời tạm biệt với các bằng hữu.

- Được rồi, đi thôi.

Khương Tuyền xoa xoa đầu Khương Phàm, cười nói:
- Tin tưởng ta, ngươi sẽ thích thánh địa.

Khương Phàm gật gật đầu, rời khỏi sân nhỏ.

Khương Tuyền nhìn bóng lưng Khương Phàm đang rời khỏi:
- Người, ta mang đi, Khương gia sau này còn phải nhờ vào Thiên Sư tông.

Phải phối hợp với người ta thật tốt.

- Có bọn người Yến Tranh Côn Bác giúp đỡ, Khương gia sẽ không xuống dốc.

Nhưng...!
- Nhưng cái gì?
- Muội phải cam đoan với ta, nhất định phải mang Khương Phàm về Vô Hồi thánh địa.

- Cái này còn cần cam đoan?
- Ta sợ hắn ở nửa đường chạy mất!
- Có ý gì?
- Tóm lại là muội nên lưu ý chút.

Khương Phàm trở lại sân nhỏ, bắt đầu tu luyện.

Đầu tiên là dùng thời gian nửa ngày thuần thục Thương Nhật Băng Quyền lấy được từ chỗ Song Đầu Cự Tích.

Sau đó bắt đầu nghiên cứu Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền quyền thức thứ tư —— Liệp Lang Quyền.

Thức đầu tiên - Mãnh Hổ Quyền, chú trọng tốc độ tiến công cùng uy lực bạo kích.

Thức thứ hai - Cự Tượng Quyền, chú trọng chính là thời khắc va chạm phóng thích ra cực hạn.


Thức thứ ba - Cự Mãng Bàn Thiên, chú trọng chính là tập kích cùng khống chế phá cục của kẻ địch.

Thức thứ tư Liệp Lang Quyền, thì giống như đàn sói giống vây công cùng đánh giết.

Một quyền này nhất định phải trong thời gian rất ngắn liên tiếp phóng thích, đánh ra ba đạo Hỏa Lang trở lên.

Số lượng Hỏa Lang càng nhiều thì tấn công càng mạnh.

Khương Phàm lấy ra rất nhiều dược liệu từ Dược sơn, bắt đầu luyện tập.

- Ngươi muốn đi Lang Gia quốc sao?
Linh hồn Đan Hoàng than nhẹ.

Không biết nên nói đứa nhỏ này chấp nhất hay tự cho là đúng.

Chuyện này với chuyện lôi đài luận võ hay là mạo hiểm trong rừng đều hoàn toàn không phải một chuyện.

Hắn cần đối mặt chính là người.

Người sống sờ sờ, những kẻ càng đáng sợ hơn.

Cần nhìn mặt mà nói chuyện, cần tùy ý ứng biến, cần một mình đối mặt đủ loại tình huống nguy hiểm.

Hắn chỉ mới mười ba tuổi mà thôi.

- Ta không làm cá chậu chim lồ ng, ta cần trưởng thành.

Điểm nguy hiểm ấy ta cũng không dám đối mặt, ta làm thế nào để có thể đi lên con đường Võ Đạo càng cao hơn được.

Ta, đã quyết định.

Khương Phàm khẽ nói, thái độ tuyệt đối.


Đại hội La Phù kết thúc, Dạ Thiên Lan trở về Thiên Sư tông.

- Thiên Cương tông còn chưa tới chuộc người? Vẫn rất bình thản.

Khương Hồng Võ đứng trong thiết lao nhìn vị Tam trưởng lão Thiên Cương tông trong thiết lao sắc mặt tái xanh.

- Ngươi tạm giam hắn mấy ngày rồi?
Dạ Thiên Lan dở khóc dở cười.

Một cái ghế liền bắt một vị trưởng lão.

Vị Khương vương này làm việc đúng là có khí phách.

Thiên Cương tông khẳng định sẽ không dùng tiền chuộc người, nhưng bọn hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp khiến cho Thiên Sư tông giao người.

Khương Hồng Võ nói:
- Chụp hắn không phải mục đích, ta muốn từ trong miệng của hắn nạy ra chút tin tức.

- Ngươi hoài nghi Thiên Cương tông đang quấy phá?
Sắc mặt Dạ Thiên Lan ngưng trọng lên.

Đại hội La Phù đưa ra quyết nghị, trước tiên điều tra nội ứng, chỉnh đốn La Phù, sau bàn lại phản kích đối với Tây Cương.

Bây giờ Thiên Sư tông là mục tiêu hoài nghi chủ yếu.


Thượng Thanh tông một lần nữa tuyển cử tông chủ mới, cũng nhắm vấn đề ngay bọn hắn.

Ngay cả việc hắn đưa Dạ An Nhiên đến Lang Gia quốc ba năm đều thành chứng cứ cho các tông chỉ trích hắn cấu kết Lang Gia.

- Chúng ta muốn điều tra cũng chỉ có thể ra tay từ Thiên Cương tông.

Khương Hồng Võ nói:
- Nếu như ngươi yên tâm, giao vị Tam trưởng này lão cho ta.

Dạ Thiên Lan lắc đầu:
- Nếu như chúng ta dùng hình tra tấn, Thiên Cương tông có thể chỉ trích chúng ta là nghiêm hình bức cung, các tông cũng sẽ không tán thành kết quả chúng ta thẩm vấn.

- Bất luận kết quả như thế nào, chúng ta cũng không công bố với bên ngoài, tự mình rõ ràng là được.

Nếu thật là Thiên Cương tông, chúng ta tìm chứng cứ.

Nếu như không phải Thiên Cương tông, chúng ta tìm kiếm mục tiêu khác.

Khương Hồng Võ có một trực giác, nội ứng rất có thể chính là Thiên Cương tông.

Nhưng...!hắn không nghĩ ra Thiên Cương tông lấy lực lượng ở đâu ra để khiêu khích quy tắc La Phù sơn mạch, khiêu khích Vô Hồi thánh địa.

- Giao cho ngươi.

Đừng giế t chết hắn.

Dạ Thiên Lan cuối cùng vẫn đồng ý.

- Thương Minh, chiếu cố hắn thật tốt.

Khương Hồng Võ phân phó với đội trưởng Huyết Ngục sau lưng.

Thương Minh đẩy cửa nhà lao ra, đi vào lồ ng giam.

- Đồ hỗn trướng! Ta là trưởng lão Thiên Cương tông, các ngươi coi ta là cái gì rồi? Coi như ta đã phá hủy các thứ, cũng không thể đưa ta tới trong cái lồ ng giam hôi thối này.

Gọi Dạ Thiên Lan tới cho ta! Lập tức! Lập tức!!
Tam trưởng lão rốt cuộc cũng thấy có người tiến vào, đứng dậy giận dữ mắng mỏ một trận.

Thương Minh xốc mặt nạ lên, lộ ra một gương mặt trắng bệch như tờ giấy, linh văn trên trán cực kỳ bắt mắt.

Là một cái răng nanh.


Răng nanh sắc nhọn, toàn thân như máu.

Phía dưới còn có văn ấn hình giọt máu, giống như là răng nanh đang rỉ máu.

- Ngươi là ai?
Trong lòng Tam trưởng lão run lên, cảm nhận được một đoạn khí lạnh không hiểu được, đây là linh văn gì?
Không chỉ là chưa thấy qua, càng là chưa từng nghe thấy.

- Linh văn, Huyết Lão Nha! Ta, có thể để hài cốt toàn thân ngươi, đứt gãy từng đốt xương.

Ta, có thể rút ra toàn bộ máu tươi trong thân thể ngươi, trong một giây trước sắp chết lại đưa trở về mạch máu lại.

Tiếng nói chuyện âm trầm quanh quẩn trong lồ ng giam mờ tối, không chỉ để Tam trưởng lão rùng mình một cái mà cũng làm cho khuôn mặt Dạ Thiên Lan quan sát bên ngoài cũng có chút động.

- Nói như vậy, rất cứng nhắc.

Ngươi không dễ hiểu được.

Chúng ta, một bên làm, một bên giảng, để hiểu rõ hơn.

Thương Minh đi tới chỗ Tam trưởng lão, làn da tái nhợt toàn thân nhanh chóng bò đầy huyết văn kinh khủng, bộ dáng trở nên dữ tợn như quỷ.

- Ngươi muốn làm gì! Cút ra ngoài cho ta! Ngươi đến cùng là muốn làm gì, ngươi… phụ mẫu nó… ngươi nói đi.

Ngươi...!Aaa….!!!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết quanh quẩn lồ ng giam để cho người ta rùng mình.

Dạ Thiên Lan ở bên ngoài hít một ngụm khí lạnh.

- Mẫu tử Bạch Trầm Hương còn đang lau bàn.

Ngươi, nếu không đi qua nhìn một chút?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi