ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

251: Ác Độc


- Kiên nhẫn đợi chút đi.

Qua đêm nay, nếu như gia tộc quyết định hợp tác cùng Thiên Hoa hội, ngươi trong đêm rời khỏi, ta cũng coi như ngươi chưa từng tới.

Nếu như gia tộc cự tuyệt Thiên Hoa hội, ta có thể an bài ngươi gặp mặt Nhị tỷ ta.

Ngươi có thể thuyết phục nàng, nàng có thể tiến cử ngươi cho phụ thân.

Khương Phàm vừa ngồi xuống bỗng nhiên chú ý tới trên trán vị Tam công tử này không có thắt lưng gấm, cũng không có thấy linh văn.

Nạp Lan Thanh Cảnh cười nhạt nói:
- Ta không có linh văn, là một kẻ phế nhân, để cho ngươi chê cười rồi.

- Bị thương sao?
- Tiên Thiên Vô Linh.

- Thật có lỗi, ta đã mạo muội.

- Ta đã quen rồi.

Nạp Lan Thanh Cảnh không ngần ngại chút nào.

Linh hồn Đan Hoàng lại lần nữa nhắc nhở Khương Phàm:
- Cẩn thận! Hắn có gì đó quái lạ!

Sâu trong đình viện, Nạp Lan Thanh Lạc và Vi Thừa Hồng gặp mặt tan rã trong không vui.

Nàng có lòng muốn đến nói chuyện một chút, Vi Thừa Hồng lại cà lơ phất phơ, không chỉ có không có thành ý, còn hay trêu chọc nàng.

Nàng không tiếp tục chờ được nữa.

- Trong nước này...!Có độc...!

Nạp Lan Thanh Lạc đang muốn đứng dậy rời khỏi, chợt cảm giác đầu váng mắt hoa.

- Nước này bình thường mà, làm sao có thể có độc.

Vi Thừa Hồng vểnh chân lên bắt chéo, nghiêng mình dựa vào bên cạnh bàn, vuốt vuốt chén nước trong tay.

- Ta...!Đau đầu quá...!
Nạp Lan Thanh Lạc đưa tay đỡ lấy ghế bên cạnh, mệt mỏi ngồi liệt xuống dưới.

- Chóng mặt thì nghỉ ngơi một lát.

Đến đây, ta đỡ Thanh Lạc muội muội.

Vi Thừa Hồng chống thân thể lên, cười cười đi đến bên cạnh Nạp Lan Thanh Lạc.

- Đi ra!!
- Đại ca, dìu ta trở về...!
Nạp Lan Thanh Lạc nhìn đại ca Nạp Lan Thanh Xuyên bên cạnh.

- Bên trong Thiên phòng có giường, ngươi nghỉ ngơi ở đây đi.

Nạp Lan Thanh Xuyên thờ ơ, trên mặt không còn mỉm cười như vừa rồi nưa mà trở nên vô cùng lạnh nhạt.

- Đại ca...!Huynh...!
Nạp Lan Thanh Lạc ý thức càng ngày càng nặng, thân thể không đưa ra được nửa điểm sức lực, giống như xung quanh cũng đều ngồi không yên.

- Thuốc này thật có tác dụng.

Vi Thừa Hồng hít một hơi thật sâu, xong mở lời.

- Có thuốc giải thật là tốt, không có ảnh hưởng.

- Độc...!Hạ độc...!
Nạp Lan Thanh Lạc cố gắng hết sức, muốn đi tới chỗ đại ca.

Vi Thừa Hồng lại bắt lấy cánh tay mảnh khảnh ngọc ngà của nàng, cười tà ác:
- Thanh Lạc muội muội mệt mỏi, để ca ca dìu ngươi đi nghỉ ngơi.

Nạp Lan Thanh Xuyên lạnh lùng nhìn một màn này:
- Kết thúc nhanh lên.

- Nhanh lên? Quá xem thường ta.

Ta tối thiểu có thể chiến đấu một giờ.

Không!! Bộ dáng thế này, ta có thể tới hai canh giờ.

Vi Thừa Hồng chặn ngang ôm lấy Nạp Lan Thanh Lạc, cười lớn đi đến sau tấm bình phong trong thiên phòng:
- Ở bên ngoài bảo vệ tốt cho ta.

- Đại ca...!Ngươi đang làm gì...!Ngăn cản hắn...!
Ý thức Nạp Lan Thanh Lạc đang dần hôn mê nhưng vẫn đã hiểu đang xảy ra chuyện gì, khóe mắt nàng chảy xuống hai hàng lệ, mệt mỏi khẻ rên lên.

- Đại ca đây là vì tốt cho ngươi.

Ngươi sớm muộn cũng phải lập gia đình, Vi công tử không chỉ xứng với ngươi, còn có thể mang đến cho Nạp Lan gia chúng ta cơ hội mới.

Ngươi bây giờ sẽ oán hận ta, nhưng tương lai, ngươi sẽ cảm tạ ta.

Đừng nói nữa! Nhịn một chút liền qua thôi.

Hôm nay là lần đầu tiên của các ngươi, sau khi thành thân thì sẽ còn có vô số lần.

Nạp Lan Thanh Xuyên đứng dậy, đi đến bên ngoài gian phòng, thay bọn hắn canh chừng.

- Đã nghe chưa? Tương lai, còn có vô số lần.

Ha ha...!
Vi Thừa Hồng ném Nạp Lan Thanh Lạc tới trên giường, không kịp chờ đợi tháo bỏ y phục đã cười lớn một tiếng, nhảy tới trên giường.

- Thả ta ra...!Súc sinh...!Đừng đụng vào ta...!
Nạp Lan Thanh Lạc chảy xuống nước mắt tuyệt vọng, nhưng ngoại trừ hư nhược r3n rỉ thì toàn thân cũng không có nửa điểm sức lực.

Nàng làm thế nào cũng không nghĩ đến, ca ca ruột thịt của mình vậy mà lại có thể làm ra chuyện ác độc như vậy.

Sinh ra ở gia tộc như thế này thì không có nửa điểm thân tình sao?
- Tới đi, tiểu bảo bối...!
Vi Thừa Hồng nắm lấy y phục Nạp Lan Thanh Lạc liền muốn xé mở, một con mèo con màu tím lại đột nhiên nhảy tới trên giường, nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên khuôn mặt Nạp Lan Thanh Lạc.

- Mất hứng, cút ngay!
Vi Thừa Hồng đưa tay đánh về phía mèo con, mèo con lại linh xảo tránh khỏi, chui vào dưới thân thể của hắn.

- Tiểu tử...!
Vi Thừa Hồng lại rút tay đi qua, nhưng, mèo con trước đó một giây còn nhu thuận đáng yêu lại đột nhiên đại biến, hình thể đã nhanh chóng tăng gấp mười lần trước đó, hất Vi Thừa Hồng lên.

Miệng nó đầy răng nanh, hung ác dữ tợn, một móng vuốt móc hướng về phía dưới của hắn.

Phốc phốc!!
Máu tươi vẩy ra, có vật rơi xuống đất!
- A!!!
Vi Thừa Hồng ngã xuống đất, ôm phía dưới kêu lên đầy thê lương thảm thiết.

Mèo con nhảy lên cửa sổ, quay đầu nhìn Nạp Lan Thanh Lạc, sau đó biến mất ở trong bóng đêm.

- Tam đệ?
Nạp Lan Thanh Lạc thì thào một câu, sau đó ý thức hoàn toàn lâm vào hôn mê.

- Vi công tử?

Nạp Lan Thanh Xuyên vọt tới trong phòng, thấy cảnh này không khỏi sợ hãi.

- A!! A a a...!
Vi Thừa Hồng ôm phía dưới, lăn lộn khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Trong màn đêm, Nạp Lan gia vô cùng náo nhiệt.

Nạp Lan Sóc vội vàng kết thúc hội nghị gia tộc, mang theo các trưởng lão chạy tới xảy ra chuyện.

Cũng chính là đình viện của Nạp Lan Thanh Xuyên.

Vi Thiên Quân nhận được tin tức, cũng đuổi tới trước tiên.

- Mèo!! Là một con mèo!!
Sắc mặt Vi Thừa Long tái nhợt nằm ở trên giường, giống như là mất hồn, vẻ mặt hốt hoảng vô cùng.

Không có?
Đồ của ta không còn nữa?
Đời ta làm sao có thể sống nữa!!
- Ở đâu ra con mèo?
Sắc mặt Nạp Lan Sóc khó coi, hung hăng trợn mắt nhìn Nạp Lan Thanh Xuyên.

- Ta không có nuôi mèo, trong gia tộc cũng chưa từng thấy qua con mèo nào.

Sắc mặt Nạp Lan Thanh Xuyên âm trầm.

Lúc đầu dự định sẽ để gạo nấu thành cơm, muội muội trở ngại danh dự, không đồng ý cũng phải đồng ý, thế này phụ thân cũng không có lấy cớ do dự nữa.

Hai nhà kết minh nước chảy thành sông, mình cũng có thể được Thiên Hoa hội duy trì, khuyên phụ thân thoái vị, sau đó mình tiếp quản Tử Vi thương hội.

Thật không nghĩ đến, lại bị một con mèo không biết từ nơi nào xuất hiện làm hỏng đại sự..

252: Đường Lui Mới

- Nạp Lan gia chủ, cho ta một lời giải thích. Đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Vi Thiên Quân cũng ít nhiều biết bí mật nhỏ giữa Vi Thừa Hồng cùng Nạp Lan Thanh Xuyên, nhưng náo thành dạng này, hắn phải làm bộ không biết, cũng nhất định phải có cách xử lý.

- Ta nhất định sẽ tra rõ ràng sự thật! Cho Vi công tử một cái công đạo!

- Người đâu, trước tiên mang Thanh Lạc về nghỉ ngơi.

Mấy nữ thị vệ bước nhanh đi tới, ôm lấy Nạp Lan Thanh Lạc vẫn còn đang hôn mê rời khỏi nơi này.

- Vi hội trưởng xin chờ một chút, ta xử lý chuyện trong nhà một chút trước.

Nạp Lan Sóc rời khỏi phòng.

Nạp Lan Thanh Xuyên vừa đi theo ra, đối diện chính là một bàn tay thẳng tới mặt.

Nạp Lan Thanh Xuyên vội vàng không kịp chuẩn bị, bị quất ngã đến trên mặt đất, máu tươi tràn ra khóe miệng.

- Thứ mất mặt xấu hổ! Nàng là muội muội của ngươi!

Nạp Lan Sóc đè ép tiếng nói, giận dữ mắng mỏ Nạp Lan Thanh Xuyên.

- Phụ thân không làm được quyết định, ta thay người làm!

Nạp Lan Thanh Xuyên quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nhưng ngữ khí không có nửa điểm nhận lôĩ.

- Gia tộc này sớm muộn cũng là của ngươi, nhưng bây giờ còn chưa tới phiên ngươi tới làm chủ.

Nạp Lan Sóc rất phản cảm tính cách luôn luôn chủ trương tự tác này của Nạp Lan Thanh Xuyên. Thế nhưng, ai bảo gia tộc này chỉ có một người thừa kế.

Thanh Lạc mặc dù ưu tú, nhưng thân lại là nữ nhi.

Thanh Cảnh thì trực tiếp là một phế nhân không có linh văn.

- Vi Thừa Hồng phế đi thì Thanh Lạc càng hẳn phải gả cho hắn. Nếu không, Thiên Hoa hội tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nạp Lan Thanh Xuyên cúi đầu nói.

- Hắn đều phế đi, ngươi còn muốn nhét muội muội ngươi vào trong tay hắn?

- Dù sao muội muội cũng không nguyện ý bị hắn đụng vào, thế này cũng vừa vặn.

- Ngươi...


- Phụ thân, người thật quan tâm muội muội?

Nạp Lan Thanh Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt Nạp Lan Sóc, tiếp tục nói.

- Hoàng thất bây giờ còn không có biểu hiện ra cái gì, nhưng chúng ta đã ở vào thời kì sinh tử tồn vong. Người là tộc trưởng gia tộc đương đại, tất cả quyết định đều sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh toàn tộc. Chút tôn nghiêm, có thể tạm thời buông xuống. Chút kiên trì, cũng không có quan trọng như vậy. Chỉ cần người có thể dẫn đầu gia tộc, đi qua trận kiếp nạn này, thắng được tân sinh, người sẽ được hậu thế khắc ghi. Không ai để ý người lúc đó từ bỏ cái gì, bỏ ra cái gì. Nhưng nếu như ngươi làm quyết định sai lầm gì, hậu thế tử tôn đều sẽ nhớ kỹ là người làm hại gia tộc xuống dốc, làm hại bọn hắn gặp cực khổ. Liền bây giờ mà nói, cá nhân ta cảm giác, liên minh với Thiên Hoa hội là sự chọn lựa tốt nhất. Ta không để ý từ bỏ một muội muội, người cũng không nên quan tâm mà từ bỏ một đứa con gái.

Lời nói này sắc bén lại trực tiếp khiến cho Nạp Lan Sóc mang theo một trận phản cảm, nhưng gắt gao nhìn chằm chằm hắn một hồi lại nói không ra tới nửa điểm phản bác.

Đây chính là điều hắn lo lắng nhất.

Một bước đi nhầm, vạn kiếp bất phục!

Nếu như hắn cự tuyệt liên hợp, an phận thủ thường, một khi hoàng thất quyết định xuống tay với Nạp Lan gia, bọn hắn ngay cả chỗ phản kích đều không có, chỉ có thể mặc cho nó xâm lược.

Thế nhưng, lựa chọn hợp tác liền có thể bảo trụ gia tộc sao?

Thiên Hoa hội, lòng lang dạ thú!



Cho đến đêm khuya Nạp Lan Thanh Lạc mới tỉnh lại.

- Nhị tỷ, tỷ đã tỉnh.

Nạp Lan Thanh Cảnh ngồi trên xe lăn, vẫn là bộ dáng tùy ý lạnh nhạt kia, giống như mọi chuyện đều không liên quan đến bản thân.

Sắc mặt Nạp Lan Thanh Lạc tiều tụy, ánh mắt hoảng hốt.

Bình thường cường thế, uy nghiêm, còn có quật cường đều tại thời khắc này mà sụp đổ.

Từng giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, im ắng trượt xuống gương mặt.

- Nhị tỷ, có khách.

- Khách?

Nạp Lan Thanh Lạc yếu ớt quay đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thiếu niên lạ lẫm trong phòng.

- Đây là con của một vị cố nhân, tới bái phỏng ngươi.

- Vị cố nhân nào?

Nạp Lan Thanh Lạc rất suy yếu, cũng rất khó chịu, không muốn gặp người xa lạ, nhưng do đệ đệ tự mình giới thiệu, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Khương Phàm tự giới thiệu.


- Gia phụ, Khương Hồng Võ.

- Khương Hồng Võ...

Ý thức Nạp Lan Thanh Lạc hoảng hốt thoáng thanh tỉnh, con ngươi cũng hơi to lên.

- Nếu như cô nương không tiện, ta có thể ngày mai lại đến.

Khương Phàm âm thầm lắc đầu.

Phụ mẫu nó, là thân huynh trưởng làm sao lại có thể đem đẩy muội muội vào trong hố lửa như vậy. Thật đúng xem lợi ích thương hội gia tộc là trên hết. Khó trách thời điểm lần đầu tiên Vương gia nhắc đến Nạp Lan gia tộc muốn nói nhưng lại thôi. Lần thứ hai nhắc đến muốn cùng Nạp Lan gia hợp tác, Vương gia lại phản đối như vậy.

- Ngươi... Ngươi tại sao lại ở đây? Tự ngươi tới sao? Ngươi muốn làm gì? Có người nhìn thấy ngươi tới đây không?

Nạp Lan Thanh Lạc lau đi nước mắt, gian nan chống người lên, liên tiếp đặt câu hỏi.

- Ta tự mình tới, mang Ngọc Ngưng Giao trên mặt. Ta chỉ đến thỉnh giáo mấy vấn đề. Thanh Lạc cô nương nguyện ý dẫn ta tiến cho lệnh tôn, ta sẽ đi qua bái phỏng. Nếu như không nguyện ý, ta trước hừng đông sẽ rời khỏi, tuyệt đối không quấy rầy.

Khương Phàm đưa tay sđụng đụng chất keo trên mặt.

Nạp Lan Thanh Lạc nhìn Nạp Lan Thanh Cảnh, Nạp Lan Thanh Cảnh lại lẳng lặng nhìn qua khoảng không ngoài cửa sổ, giống như cũng không để ý.

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

Nạp Lan Thanh Lạc quan sát tỉ mỉ thiếu niên này.

Thánh Thú Khương Phàm!

Không chỉ là Khương gia qua đi hai trăm năm mới lần nữa xuất hiện thánh văn, càng là đệ nhất thiên tài đại tân sinh La Phù. Nhất là sau khi Tịch Dao, Hình Luyện biến mất, đại tân sinh của La Phù sơn mạch có thể chống lại Khương Phàm cũng chỉ có tên Cừu Nguyên Lương kia.

- Ta muốn xin hỏi thái độ của Nạp Lan gia tộc các ngươi. Là an ổn, ngồi đợi vận mệnh? Là liên hợp Thiên Hoa, chống lại hoàng thất? Hay là... Phản kích.

- Phản kích?

Nạp Lan Thanh Lạc không hiểu ý tứ của Khương Phàm, gia tộc bây giờ chỉ có hai con đường, một đầu là chờ đợi, một đầu là liên hợp, chưa từng nghĩ tới con đường thứ ba nào cả.

Khương Phàm trực tiếp nói:

- Toàn tộc rút khỏi Tây Cương, rút khỏi Lang Gia quốc. Nắm giữ vận mệnh ở trong tay của mình.

Nạp Lan Thanh Lạc nhìn mắt Khương Phàm thật sâu:

- Ngươi đến lôi kéo đồng minh cho Thiên Sư tông và Khương gia? Thật có lỗi, Nạp Lan gia chúng ta không giống với Khương gia các ngươi, chúng ta là thương hội, liên lụy quá nhiều, chỉ có thể đi về phía trước hoặc ở tại chỗ, không thể lui về phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi