ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Diêm Lâu kinh ngạc, sao lại không thu được?
Chiếc nhẫn không gian này của mình cũng không phải Bảo khí Không gian bình thường, nó là được sư tôn thánh địa tự mình chế tạo.

Đúng vào lúc này, các đệ tử lại đột nhiên kinh hãi hô to.

Một thanh trường thương màu vàng đâm xuyên trời cao lao thẳng đến chỗ bọn hắn, phía sau kéo theo hỏa diễm mãnh liệt đang cháy hừng hực.

- Coi chừng, tránh đi!
Các đệ tử thánh địa lập tức chạy trốn.

Ầm ầm!!
Trường thương oanh kích mặt đất, hỏa diễm mãnh liệt nổ ầm ầm, ngay sau đó hỏa triều lại từ trên trời giáng xuống quét sạch cả sơn lâm.

Các đệ tử thánh địa mạo hiểm tránh khỏi, bình yên vô sự.

Nhưng ngay sau đó, cây trường thương thứ hai, thứ ba, thứ thư, thứ năm liên tiếp oanh kích xuống rừng rậm, cũng mang đến rất nhiều hỏa triều mãnh liệt.

Phạm vi mấy trăm mét hoàn toàn bị liệt diễm nuốt hết.

Nhiệt độ cực kỳ cao, thiêu huỷ tất cả cây rừng, hòa tan cả đất đá, khiến cho các đệ tử thánh địa không thể không nhiều lần lui lại.

- Đáng chết!
Sắc mặt Diêm Lâu âm trầm đứng ở trước đỉnh lô, đã hiểu ý đồ của Đường Diễm.

Hắn có thể chống đỡ được những ngọn lửa này, nhưng các sư đệ khác thì không được, bây giờ khẳng định đều phải lùi đến phía ngoài cùng.


Nếu như mình không đi ra, có khả năng Đường Diễm sẽ săn giết từng trên trong bọn hắn.

Nếu như mình lui ra ngoài, chiếc đỉnh lô này sẽ bị lấy đi.

- Diêm Lâu sư huynh!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, bảy tên đệ tử khẩn trương tập hợp cũng một chỗ, nhìn Khương Phàm từ trên trời giáng xuống đang giết tới phía bọn hắn.

Diêm Lâu tức giận, nhưng lại không thể không rời khỏi đỉnh lô.

Khương Phàm lập tức chuyển hướng, vạch ra đường cong, vọt vào liệt diễm cuồn cuộn, đánh một chưởng vỗ vào bên trên đỉnh lô.

Tiếng vang ầm ầm, đỉnh lô phát sáng nhanh chóng trở lại khí hải.

Khương Phàm giương cánh bay lên không, xuất hiện ở trên cao khoảng một trăm mét, toàn thân máu me đầm đìa, có thể nhìn thấy cả xương cốt, tuy nhiên tất cả đều đang nhanh chóng khôi phục.

- Diêm Lâu, chạy đi! Có thể chạy được bao xa chạy bao xa.

Nhìn phong cảnh thế giới này, hưởng thụ cảm giác còn có thể thở.

Ta...!Chẳng mấy chốc sẽ tìm tới ngươi.

m thanh giá lạnh của Khương Phàm quanh quẩn giữa không trung, hắn huy động hỏa dực biến mất giữa trời.

- Chưa từng thấy người nào cuồng ngạo như vậy.

Dám khiêu khích thánh địa, không biết sống chết.

- Thánh phẩm thú văn thì có thể vô pháp vô thiên như vậy sao? Hắn đánh giá bản thân mình quá cao rồi!
Các đệ tử Ly Hỏa thánh địa đều bị chọc giận.

Là đệ tử thánh địa, bọn hắn cao ngạo và càng cao quý hơn mọi người, chưa bao giờ có ai dám khinh thường bọn hắn như vậy.

Nơi này là Thiên Khải bí cảnh, là nơi thánh địa bọn hắn rèn luyện.

- Đem tin tức tràn ra đi, nói Đường Diễm cướp được thú nguyên Thanh Bằng.

Diêm Lâu nhìn thi thể hai người Tôn Vân, đáy mắt hiện lên ý lạnh thấu xương.

- Không phải chúng ta nên trốn đi trước sao?
Một tên đệ tử nhị trọng thiên bỗng nhiên nhắc nhở, chỉ là giọng rất thấp.

- Sợ sao?! Chẳng lẽ chúng ta còn sợ hắn? Diêm Lâu sư huynh tự mình ra tay, hắn chắc chắn phải chết.

Tốt nhất là hắn đừng đến, nếu không, chắc chắn sẽ chết ở trong tay Diêm Lâu sư huynh.


Một tên đệ tử khác bất mãn quát tháo.

Vị đệ tử kia xấu hổ cười cười, nói:
- Chúng ta không sợ Đường Diễm, nhưng con Xà Yêu kia của hắn rất khó đối phó.

- Ly Hỏa thánh địa chúng ta vẫn còn có đội ngũ Thiên Khải bí cảnh này, tìm tới bọn hắn.

Diêm Lâu thu thi thể của bọn người Tôn Vân lại, sau đó rời khỏi nơi này.

- Nguyên Dương Đan! Ta phải luyện Nguyên Dương Đan!
Khương Phàm không lo được điều trị thương thế cho mình, vừa lao vùn vụt trong tầng mây, vừa quan sát tình huống của Dạ An Nhiên trong thanh đồng tiểu tháp.

Dạ An Nhiên nằm ở bên trong hôn mê bất tỉnh, khí tức còn càng ngày càng yếu.

Khương Phàm không nhìn thấy tình huống trong cơ thể nàng, thế nhưng những cành cây chui ra ngoài thân thể kia nhìn thấy mà giật mình, có mấy vị trí vô cùng nguy hiểm.

Cổ, ngực, phần bụng, còn có lỗ tai!
Khương Phàm sốt ruột, khí tức đều trở nên lộn xộn.

- Nguyên Dương Đan, cần năm viên Huyết Tinh Yêu Quả, hai mươi cây Thanh Linh Đằng trăm năm, tám cây Huyết Cốt Sâm, năm mươi gốc Thiên Linh Thảo, mười lăm đóa Bạch Cốt Hoa, còn có thuốc dẫn cực kỳ quan trọng —— Long Huyết Chi!
Linh hồn Đan Hoàng cảm thấy Khương Phàm bối rối, nhẹ giọng nhắc nhở hắn.

- Đúng đúng, nhớ ra rồi.

Khương Phàm xông ra tầng mây, rơi xuống trong một mảng rừng rậm tươi tốt, tìm kiếm dược liệu khắp nơi.

Mặc dù hắn mang theo rất nhiều dược liệu, nhưng dược liệu
để luyện chế Nguyên Dương Đan lại vô cùng hiếm thấy, nhất là Long Huyết Chi.

Linh hồn Đan Hoàng cảm nhận được sự hỗn loạn và dao động mãnh liệt của linh hồn Khương Phàm, hắn thở dài trong lòng, tiểu gia hỏa này...!hình như có chút không bình thường.

Chẳng lẽ thật có cảm giác với tiểu nha đầu này rồi?

- Đúng rồi, còn có Đao Hoàng! Cần dược liệu gì để giải độc cho nó, ta sẽ cùng tìm luôn.

Khương Phàm chợt nhớ tới Đao Hoàng.

- Ta thấy tiểu cô nương sắp không được rồi, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian cứu nàng trước đi.

Tiểu Xà Yêu uống chút máu của Ngũ Thải Độc Điệp thì có thể làm dịu đau đớn.

Linh hồn Đan Hoàng thầm nghĩ, không tồi, không gặp sắc quên bạn.

- Ngươi tốt nhất nên cho nha đầu này chút Địa Táng Hoa, tám cánh Ngọc Lan Hoa, còn có Thọ Dương Quả.

- Những thứ này luyện đan gì?
- Không phải luyện đan, là dùng ở bên ngoài.

Tiểu cô nương còn trẻ như vậy, đừng để lại vết sẹo.

Khương Phàm phóng tới bốn phía trong rừng rậm, thu góp các loại linh thảo linh quả mình cần.

Mặc dù rất nhiều dược thảo ở bên ngoài rất hiếm thấy, nhưng linh lực trong Thiên Khải bí cảnh rất nồng đậm, hoàn cảnh cổ lão, Khương Phàm tìm không đến ba giờ đã có hết.

Sau khi Đao Hoàng rút hơn phân nửa máu tươi của Ngũ Thải Độc Điệp thì rốt cuộc cũng hòa hoãn đau đớn.

Trong lòng Khương Phàm thả lỏng tranh thủ thời gian tìm tới một nơi an toàn, lấy đỉnh lô ra luyện dược..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi