ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Nam tử muốn né tránh, nhưng...!hắn không ngờ Na Yêu lại xuất hiện ở trước mặt hắn, một chưởng khắc ở ngực.

- Ngươi làm sao...!
Toàn thân nam tử cứng ngắc, khí tức hóa đá ăn mòn trái tim, chết ngay tại chỗ.

Nhưng hắn vẫn còn có chút khó có thể tin được, trước khi chết hắn đã dùng hết sức lực toàn thân liếc mắt nhìn rõ ràng Na Yêu đã đứng cách đó ba mươi mét.

Một cơn gió mạnh thổi qua, Na Yêu nơi đó tan rã.

Đó là...!Bóng dáng? Hay là...!Năng lượng?
Nam tử mang theo nghi vấn ngã trên mặt đất.

Thấy Na Yêu hạ sát thủ, toàn bộ đệ tử Hồn Thiên thánh địa nổi giận, rất nhiều người thậm chí đã bỏ qua bọn người Tiêu Phượng Ngô, triển khai vây bắt Vô Hồi thánh địa.

Nhưng, luồng không khí lạnh của Thương Hàn Nguyệt quá kinh khủng, quét ngang tám phương, cứ như có thể ảnh hưởng đến tất cả võ pháp.

Những đệ tử Vô Hồi còn lại càng nghiêm túc, bọn hắn đều đã được đưa tới Đại Hoang lịch luyện qua, không chỉ có thể chiến đấu, càng biết giết chóc.

Đệ tử Linh Kiếp thánh địa muốn ngăn lại, lại bị trận hỗn loạn liên tiếp đánh bị thương, cũng tức giận gia nhập vòng chiến.

Tràng diện nhanh chóng từ hỗn loạn diễn biến đến mất khống chế.

Các các đệ tử thánh địa khác đều đứng ở đằng xa thờ ơ.

- Đặc sắc thật, Long Hổ Đài vậy mà lại có thể xuất hiện hỗn chiến.


Hồn Thiên thánh địa cũng dám lợi dụng Long Hổ Đài sao?
- Bọn hắn không nghĩ sẽ giết tên tiểu tử kia, mà lựa chọn ném ra, là sợ hắn sao?
- Ha ha, u Dương Yên còn bị bắt đi.

Úy Thiên Lang thì bị một con khỉ đập chết.

Thật sự là làm trò cười.

Trận loạn chiến mất khống chế cũng không có tiếp tục quá lâu, Đao Hoàng dùng tốc độ của mình nhanh chóng lao vùn vụt, xung đột hai bên thành công đem Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ, Cổ La, Khương Uyển Nhi, còn có Yến Khinh Vũ tụ tập chung một chỗ.

Tiểu Kim hầu hất Thái Long ra, mang theo sáu con Hắc Hầu trở về, đứng ở phía trước, tức giận gầm thét.

Thương Hàn Nguyệt mang theo bọn người Na Yêu thủ ở phía trước, cường thế giằng co với Hồn Thiên thánh địa cùng những người thí luyện của Thập Vạn Đại Sơn đang tức giận.

- Các ngươi...!Các ngươi...!
Thác Bạt Hoằng hồng hộc thở hổn hển, tuyệt đối không nghĩ tới chuyện sẽ náo thành cục diện như vậy.

Không chỉ có u Dương Yên bị bắt đi, Úy Thiên Lang bị đánh chết mà cả hai đại thánh địa lại ngang nhiên đối kháng với bọn hắn, thậm chí không tiếc tay hạ thủ.

- Thác Bạt Hoằng, cút ra khỏi Thương Giác sơn cho ta!
Thái Long tức giận đến mức run rẩy, cách Hồn Thiên thánh địa làm không chỉ lăng mạ tính thần thánh của Long Hổ Đài, càng lăng mạ trận chiến hôm nay của hắn.

Trận chiến này lúc đầu vô cùng đặc sắc, hoàn toàn có thể truyền ra các thánh địa thiên hạ.

Kết quả bọn hắn lại làm loạn như thế, sẽ chỉ trở thành trò cười, thậm chí sẽ không được truyền ra thánh địa.

Mà...!Rõ ràng là hắn mời Đường Diễm tới, kết quả Long Hổ Đài lại biến thành một cái bẫy.

Thác Bạt Hoằng giận dữ mắng mỏ.

- Thái Long, ngươi muốn tuyên chiến với Hồn Thiên thánh địa sao?
- Ta tuyên tổ tông ngươi! Mang theo đầu óc ngươi biến ra khỏi Thương Giác sơn! Đừng ép ta đánh phế bỏ thứ rác rưởi như ngươi!
Thái Long nói đến không có một chút khách khí để các đệ tử Hồn Thiên thánh địa đều giận dữ.

Ngực Thác Bạt Hoằng kịch liệt chập trùng, nhưng lại không thể không nhịn mà nhượng bộ.

- Thương Hàn Nguyệt, trước tiên giao người ra!
Thương Hàn Nguyệt mang theo ngọc diện như sương, nói:
- Đám người sau lưng này, Thương Hàn Nguyệt ta bảo đảm!
- Ngươi...!Ngươi lặp lại lần nữa?
- Ngươi xác thực nghe không hiểu tiếng người! Hồn Thiên thánh địa thế hệ này...!Phế đi!
Thương Hàn Nguyệt cũng không khách khí.


Nàng không có ý định ra tay can thiệp, nhưng nếu đã ra tay thì sẽ không có do dự, càng không có chút lo lắng nào.

Thác Bạt Hoằng chau mày:
- Hắn là người của La Phù sơn mạch các ngươi?
Nếu như Thái Long nhúng tay coi như có thể thông cảm được, Thương Hàn Nguyệt phát cái gì điên, trừ phi...!
Thương Hàn Nguyệt hừ một tiếng.

- Ta thu hồi lời vừa mới nói, ngươi còn không tính là quá phế.

Người của La Phù sơn mạch?
Rất nhiều thí luyện giả đều vểnh tai.

Thái Long cũng nhìn về phía Thương Hàn Nguyệt:
- Đường Diễm tên thật là gì?
- Khương Phàm!
- Hắn là người của Vô Hồi thánh địa các ngươi?
- Không phải.

- Thiên phú như vậy, các ngươi không mời đến Vô Hồi thánh địa?
- Vô Hồi thánh địa đã mời, nhưng thật đáng tiếc, hắn chiêu cáo toàn La Phù, không đi!
Thái Long cau chặt lông mày, lại có cự tuyệt người của thánh địa, còn chiêu cáo La Phù?
Những người thí luyện các phương hai mặt nhìn nhau, quả nhiên là người có cá tính.

- Các ngươi khả năng cảm thấy hắn có rất nhiều hành vi là không tôn trọng các ngươi, để cho các ngươi cảm thấy không thoải mái.

Sai, hắn là thật không coi các ngươi ra gì cả.

Thương Hàn Nguyệt mặt không thay đổi lại nói một câu để các đệ tử thánh địa xung quanh đều cau chặt lông mày.

Thế nhưng, ngẫm lại Khương Phàm ngay cả chủ nhân La Phù là Vô Hồi thánh địa đều không tôn trọng, thì hình như thật không có lý do gì để tôn trọng bọn hắn cả.

- Các ngươi cùng Khương Phàm có mâu thuẫn, tìm Khương Phàm giải quyết, đám người đằng sau ta đây, các ngươi không thể chạm vào.


Thương Hàn Nguyệt phất tay ra hiệu đệ tử Vô Hồi chuẩn bị rút khỏi Thương Giác sơn.

- Khoan đã! Bọn hắn giết đệ tử Hồn Thiên thánh địa chúng ta, không được đi!
Thác Bạt Hoằng lập tức ngăn lại.

Thương Hàn Nguyệt hừ lạnh.

- Là các ngươi tính toán trước đây, bọn hắn chỉ là phản kháng.

Thác Bạt Hoằng, đừng cho mặt lại không biết xấu hổ, nếu thật muốn náo đến cùng, ngươi không chiếm được chỗ tốt gì.

Thác Bạt Hoằng cười.

- Nếu thật muốn náo đến cùng, thua thiệt là Vô Hồi thánh địa các ngươi.

Không chỉ có mấy kẻ các ngươi đây đi không ra khỏi Thiên Khải bí cảnh được mà Vô Hồi thánh địa các ngươi cũng sẽ gặp nạn.

- Gặp nạn là có ý gì? Hồn Thiên thánh địa các ngươi lại bởi vì ngươi một tên Thác Bạt Hoằng, giết đến La Phù sơn mạch? Bọn hắn...!Dám sao!
Thương Hàn Nguyệt đột nhiên nâng giọng, sát khí lăng liệt.

Thác Bạt Hoằng cau chặt mày, vừa muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Thương Hàn Nguyệt giận dữ mắng mỏ.

- Thứ mất mặt xấu hổ, cút ngay!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi