ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Sau khi Khương Phàm đắng đo một lúc rốt cuộc vẫn chạy tới Vạn Hỏa Pháp Tràng.

Hắn không hiểu rõ Phượng Bảo Nam, không dám tùy tiện mạo hiểm.

Hắn thậm chí hoài nghi lệnh bài bị Phượng Bảo Nam giở trò gì, nếu như mình không đi, rất có thể Phượng Bảo Nam sẽ phát hiện được, sau đó sẽ đi đến trong thánh địa xác nhận hắn.

Vạn Hỏa Pháp Tràng, cấm địa quan trọng của Ly Hỏa thánh địa, tọa lạc dưới đất ba ngàn mét chỗ, cùng loại với thế giới dung nham dưới mặt đất ở Thiên Khải bí cảnh.

Đường sông tung hoành, dung nham lao nhanh.

Nhiệt độ kinh khủng vặn vẹo cả không gian, như có thể bốc hơi hết thảy mọi thứ.

Trong này có vô số tế đàn, từ khi Ly Hỏa thánh địa sáng tạo đến nay, trên tế đàn đã phong ấn tất cả hỏa diễm linh văn Thánh Hỏa sau khi chết còn sót lại.

Bọn chúng vì quý giá nên giữ lại, cũng được cẩn thận bảo dưỡng.

Bọn chúng đại biểu cho Vạn Đạo Hỏa Nguyên của Ly Hỏa thánh địa.

Không chỉ là biểu tượng nội tình, chủ yếu hơn chính là có thể đảm bảo thời điểm luyện chế đan dược đặc thù cần hỏa diễm đặc thù.

Mà, đệ tử có được Hỏa thuộc tính, nếu trước đó may mắn đang thức tỉnh linh văn, đến Vạn Hỏa Pháp Tràng điều dưỡng nửa năm đến một năm sẽ thức tỉnh lục phẩm linh văn thậm chí là Thánh linh văn, hi vọng sẽ gia tăng rất lớn.

- Oa...!
Khương Phàm đi đến Vạn Hỏa Pháp Tràng bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh thật sâu.

Hơn mấy ngàn vạn tòa tế đàn trải rộng thế giới dung nham, to to nhỏ nhỏ, hình thái khác nhau, các loại Thánh Viêm lơ lửng ở phía trên tỏa ra hào quang phi phàm lại chói mắt.


Những người kia chết tại Linh Nguyên cảnh hoặc Linh Hồn cảnh, hỏa diễm để lại tương đối khá yếu ớt, những người chết tại Sinh Tử cảnh kia có thể do cảnh giới cao hơn, liệt diễm rất mãnh liệt lại cường thịnh, cơ hồ có thể bao phủ cả tế đàn của bọn chúng.

Ầm ầm...!
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lắc lư kịch liệt như muốn phá tan khí hải, đi ra thưởng thức cái một màn rung động này.

Chu Tước linh nguyên cũng gáy to, hận không thể đi ra đem toàn bộ liệt diễm phía ngoài nuốt hết.

- Nếu như có thể thôn phệ mấy cái thì tốt biết bao.

Toàn thân Khương Phàm khô nóng khó chịu, đối với Chu Tước linh nguyên mà nói là, nơi này đơn giản chính là nhà ăn tuyệt diệu.

- Diêm Lâu?
Một vị lão nhân thân hình còng xuống, tóc trắng xoá, từ trong dung nham chảy xuôi đi tới, dung nham nóng hổi giống như nước từ toàn thân trượt xuống.

Trong bóng tối, rất nhiều cường giả ẩn núp đều mở mắt, ánh mắt thâm thúy tập trung vào Khương Phàm.

- Ta phụng lệnh sư tôn tới lấy đồ.

Toàn thân Khương Phàm rét run, giống như bị đàn sói vây quanh, nếu như không phải đã chuẩn bị, nói không chừng giờ khắc này đã luống cuống lên rồi.

- Sao lại phái đứa nhỏ ngươi này tới?
- Tình huống bên ngoài nguy cơ, người của Hồn Thiên thánh địa và Linh Kiếp thánh địa đều tới, đang cùng sư tôn giằng co.

Cảnh giới ta thấp, bị đánh về thánh địa, thuận tiện giúp lấy chút đồ.

- Ồ? Là ai tới?
- Hồn Thiên thánh địa là Già Thiên Vân Tước, Linh Kiếp thánh địa là Bàng Phong Tử.

- Bọn hắn tới làm gì?
- Nói là tới chứng kiến, nhưng sư tôn không dám khinh thường.

Bây giờ toàn thánh địa cũng bắt đầu giới nghiêm, các vị điện chủ cũng đều xuất hiện cảnh giác.

- Chứng kiến cái gì?
Lão nhân một mực trấn thủ Vạn Hỏa Pháp Tràng, cũng không hiểu rõ chuyện bên ngoài.

- Thánh địa chúng ta và Vô Hồi thánh địa phát sinh xung đột, Vô Hồi Thánh Chủ tự mình dẫn người đuổi tới nơi này.

Không kịp giải thích thêm, sư tôn đang chờ ta lấy đồ qua.

Khương Phàm cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt từ lão nhân, không hổ là Ly Hỏa thánh địa, khắp nơi đều ẩn giấu đi cường giả như quái vật.

Lão nhân rất bất ngờ.

- Vô Hồi Thánh Chủ tới? Đường Thiết Bình muốn cái gì?

- Ta không biết, sư tôn chỉ nói thạch quan số hai trăm bảy mươi tám.

- Sau đó ngươi liền đến?
- Sư tôn nói sự cấp tòng quyền (*), còn xin các vị có thể hiểu được.

Nếu như đồ trong thạch quan không cần đến, sau đó người sẽ đích thân đến trả.

[*Phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp]
Khương Phàm từ trong túi lấy ra một tấm lệnh bài cho lão nhân nhìn một chút, cũng đưa về phía bóng tối xung quanh trong.

- Đi theo ta.

Lão nhân cùng đám người trong bóng đen xung quanh trao đổi ánh mắt, mang theo Khương Phàm đi tới một tế đàn ở trên một mảng dung nham to lớn.

Ầm ầm...!
Tế đàn chậm rãi chuyển động quấy động đến dung nham, Thánh Hỏa sôi trào phía trên tháo chạy xung quanh, lộ ra một con đường kéo dài tới dưới mặt đất.

- Cơ quan ở khắp nơi.

Khương Phàm bước nhanh đi theo lão nhân.

Bọn hắn dọc theo thềm đá đi xuống dưới, từng ánh lửa nhanh chóng sáng lên, chiếu ra một mảnh mộ tràng cổ lão dưới mặt đất.

Từng tòa thạch quan lơ lửng giữa không trung, giá lạnh, an tĩnh, quỷ dị.

Khó có thể tưởng tượng được, phía dưới dung nham lại còn có thánh điện như thế.

- Ừm?
Chu Tước linh nguyên trong khí hải Khương Phàm đột nhiên phát ra tiếng gáy to sắc nhọn, nó phóng lên tận trời, rời khỏi khí hải, hóa thành vô số đường vân màu vàng, thẩm thấu đến huyết nhục, hài cốt.

Sau đó...!Chỉ dẫn hắn! Thúc giục hắn!
Cùng lúc đó, một tòa thạch quan khác nhìn không có bất kỳ khác biệt gì lại hơi rung nhẹ, tách ra kim quang yếu ớt, nhưng ngay sau đó đã bị lực lượng thạch quan áp chế.


Khương Phàm nhíu mày, đây là thế nào?
Ở trong đó có cái gì?
Vậy mà có thể để cho linh nguyên của hắn xao động!
- Chính là toà này.

Lão nhân đi đến trong một tòa.

Khương Phàm thử hỏi một câu.

- Trong này là cái gì?
- Thạch quan nơi này đều là lịch đại Thánh Chủ cùng điện chủ tự mình đưa vào, có một số đều đã tồn tại từ mấy trăm đến hơn ngàn năm.

Chúng ta chỉ phụ trách trấn thủ, không có quyền hạn hiểu rõ đồ trong thạch quan.

Lão nhân thúc giục nói:
- Mang thạch quan đi nhanh đi, không nên ở lại chỗ này.

Khương Phàm lấy thạch quan, sau đó đi theo lão nhân ra ngoài.

Nhưng linh nguyên lại trải rộng toàn thân, thúc giục Khương Phàm muốn đi tiếp xúc toà thạch quan kia.

Khương Phàm khẩn trương lại chần chờ, cuối cùng cắn răng một cái, cố ý lệch mấy bước tới nơi đó, cưỡng ép thu thạch quan vào thanh đồng tiểu tháp.

- Ngươi đang làm gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi