ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Tịch Nhan cũng nhìn về phía bầu trời, trầm ngâm một lát, đôi môi thật mỏng lộ ra nụ cười thản nhiên yếu ớt.

Vấn đề trong lòng giống như đã được xóa bỏ.

Sinh mệnh không có trải nghiệm thì làm sao có được đặc sắc?
Ông trời công bằng với tất cả, cực khổ riêng phần mình thì tự mình biết.

- Ma hồn trong thân thể ngươi cô có nguy hiểm không? Ta có thể giúp gì cho cô không?
Khương Phàm quay đầu vừa hay nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt Tịch Nhan, giống như là hoa lan trong cốc vắng, xinh đẹp lại thơm ngát.

Tịch Nhan không nguyện ý chia sẻ bí mật của mình cùng người ngoài, nhưng thấy Khương Phàm hỏi thăm thì lại là nói một câu.

- Chúng ta và cộng sinh, nhưng ta làm chủ.

- Không có nguy hiểm thì tốt.

Khương Phàm không tiếp tục hỏi nhiều, nhìn lên bầu trời, yên lặng ngẩn người, hưởng thụ sự bình tĩnh khó tìm được này.

Tịch Nhan lại nhìn Khương Phàm, sau đó cũng cùng nhìn lên bầu trời, cùng hướng tới tương lai, cùng hưởng thụ phần bình tĩnh này.

- Nghị nhi, có thể xuống giường được rồi sao?

Không bao lâu sau, Khương Tuyền từ đằng xa tới, ngạc nhiên nhìn Khương Phàm ngồi bên vách núi.

- Cô cô, sao người lại tới đây.

Khương Phàm vừa muốn đứng dậy, Tịch Nhan đã trước một bước hắn lấy đỡ.

- Không chào đón ta à, quấy rầy đến các ngươi rồi sao?
Khương Tuyền chú ý tới hành động của Tịch Nhan, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Phụ thân thế nào rồi?
- Bị Thánh Chủ nhốt trong bí cảnh, đoán chừng muốn chờ huynh ấy đột phá mới có thể đi ra ngoài.

Tâm tình Khương Tuyền rất tốt, ca ca xem như trong cái rủi có cái may.

Trước đó điều trị ở Thiên Sư tông nhiều ngày như vậy, kỳ thật đã đến thời khắc mấu chốt để đột phá, bây giờ có thể đi đến Vô Hồi bí cảnh, được Thánh Chủ tự mình chỉ điểm, cơ hội đột phá sẽ càng lớn hơn.

- Ta còn chưa có đến cảm tạ Thánh Chủ, có thể cứu Tịch Nhan và phụ thân ra là nhờ có Thánh Chủ phối hợp.

Khương Phàm cũng thay phụ thân vui mừng, đầu tiên là Đan quốc và Ngọc Đỉnh tông trợ giúp, sau lại có Thánh Chủ tự mình chỉ đạo, mấu chốt hẳn là bên trong viên đan dược truyền kỳ kia còn có rất nhiều lực lượng phi phàm chưa có kích phát ra tới.

Tin tưởng phụ thân thật có thể đột phá, tiến vào Niết Bàn cảnh.

- Ngươi nên tạ ơn Thánh Chủ.

Đại Hoang Ấn của Vô Hồi thánh địa đều đã cho ngươi, đây chính là vinh hạnh đặc biệt khó có được.

Khương Tuyền càng vui mừng chính là Khương Phàm rốt cuộc cũng đã quyết định tiến vào thánh địa, xem ra còn sẽ được Thánh Chủ tự mình bồi dưỡng.

Cái này khiến cô cô nàng đây dạo này ở trong Vô Hồi thánh địa đều ưỡn thẳng sống lưng, kiêu ngạo, tự hào!
- Cô cô, Đại Hoang Ấn có gì ý nghĩa đặc biệt sao?
- Chờ ngươi đến Đại Hoang thì sẽ hiểu.

Ta thấy thân thể ngươi đã bắt đầu khôi phục, muốn nghe xem cả sự kiện trải qua không?
- Không phải Ly Hỏa thánh địa tham muốn đan dược truyền kỳ sao, trong này còn có người khác tham dự ư?
- Tịch Nhan từ hoàng triều trở về liền biến mất, phụ thân ngươi trở về liền bắt đầu bế quan, Ly Hỏa thánh địa lại ngoài vạn dặm xa xôi, làm sao lại đột nhiên biết được tình huống của hai người bọn họ được?
- Có người đưa cho bọn hắn tin tức?
- Là hoàng thất tự mình đi mời.


- Hoàng thất?
Hô hấp Khương Phàm lập tức dồn dập hơn mấy phần.

Hoàng thất Lang Gia thật không hề có phong thái hoàng triều, làm việc đều không từ thủ đoạn.

Quá ghê tởm.

- Năm tháng trước, Cửu công chúa hoàng triều bí mật chui vào La Phù, liên hệ tông chủ mới của Thiên Cương tông, Cừu Nguyên Lương, mưu đồ bí mật tính toán, muốn dẫn dụ phụ thân ngươi ra, giao cho Ly Hỏa thánh địa bắt.

Sau khi Cừu Nguyên Lương bị nhìn thấu, điện chủ Diêm La điện của Ly Hỏa thánh địa, Đường Thiết Bình không chịu từ bỏ, liền dùng đao bổ Thiên Sư tông, cưỡng ép bắt người.

Bây giờ Thiên Cương tông đã bị xoá tên.

Bởi vì thời điểm Đường Thiết Bình bổ Thiên Sư tông, đúng lúc quốc quân Đan quốc ở đó, mặc dù hắn may mắn sống sót, nhưng mấy vị Luyện Đan sư Đan quốc đều đã chết.

Sau khi quốc quân Đan quốc bí mật về nước liền bắt đầu tuyên cáo thiên hạ, Lang Gia hoàng triều vô tín vô nghĩa, làm nhục thánh danh tiên tổ.

Khương Tuyền nói đến đây không thể nín cười được, lấy lực ảnh hưởng của Đan quốc, một tiếng tuyên ngôn này đối với Lang Gia hoàng triều mà nói là đã không phải là một bàn tay, mà là hung hăng dùng một đao cắm vào trên gương mặt kia.

- Quốc quân Đan quốc thật rất tức giận nhỉ.

- Có thể không tức giận sao.

Mấy vị Luyện Đan sư kia đều là thân cận với hắn, là mệnh của Đan quốc.

- Hoàng thất có phản ứng gì?

- Đan quốc có được một nửa Luyện Đan sư hoàng triều, càng cùng vô số thế lực trong ngoài hoàng triều kết giao, hoàng triều sẽ không dễ dàng động đến Đan quốc.

Nhưng...!
- Nhưng cái gì?
- Hoàng thất từ Đông Cương, Tây Cương, triệu tập cường giả tụ tập tại khu vực kinh kỳ, theo lý thuyết hẳn là muốn phân phối Tây Cương, nhưng từ khi quốc quân Đan quốc phát ra lời tuyên cáo kia, bọn hắn đã đóng trại toàn bộ.

Khương Phàm lập tức cảnh giác:
- Chẳng lẽ Hoàng thất muốn động thủ với Đan quốc?
Khương Tuyền lắc đầu nói:
- Đan quốc vừa tuyên cáo xong, hoàng thất liền cưỡng ép chế tài được sao? Đây chính là bất nhân bất nghĩa thật sự, bọn hắn cũng không dám.

- Là chuyện khi nào vậy?
Khương Phàm rất cảnh giác, hoàng thất hẳn là sẽ không để ý mặt mũi hoàng triều, nhưng trải qua mấy lần tiếp xúc này, hắn đã cảm nhận được thật sâu, hoàng thất không hề biết xấu hổ.

Coi như trên mặt nổi sẽ không làm gì, nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho Đan quốc.

- Đại khái hơn hai mươi ngày trước, chính là sau khi quốc quân về Đan quốc điều dưỡng tốt thương thế, dù sao vết thương cũng quá nhiều, không tiện giải thích.

- Đan quốc không có đến La Phù xin giúp đỡ sao?
- Chúng ta ở Hoang Mãng nguyên làm chuyện, đoán chừng còn chưa có truyền vào Lang Gia hoàng triều, quốc quân Đan quốc không biết Thiên Sư tông đã vượt qua nguy hiểm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi