DẪN DẮT TỪNG BƯỚC

Edit: Việt Quất

Beta: Thiên Điểu

Cơn gió đêm giữa hè và nước mắt Khổng Oánh rơi trên màn hình đều giống như thiêu đốt người.

Cô nhìn chữ trên màn hình bị nước mắt làm nhòe đi, trong lòng dâng trào sự chua xót.

Cậu nói không sai, hơn một năm nay cô quen cậu, số lần cô rơi nước mắt cũng sắp đuổi kịp số lần cô khóc hai mươi mốt năm trước rồi.

Cô không muốn khóc, cô cũng rất bất đắc dĩ.

Trước mắt lại có một tờ khăn giấy được đưa tới, Khổng Oánh nhận lấy, cô nhanh chóng lau khô nước mắt, vẫn không ngẩng đầu lên nói: "Không phải em khóc vì anh, em là vì... bởi vì ban nãy uống ít rượu nên không thoải mái."

Hốc mắt cô gái ửng đỏ, đuôi lông mi lấp lánh ánh nước, lúc nói mang theo giọng mũi đặc nghẹt, vừa tủi thân vừa đáng thương.

Mắt Dương Kiệt chợt lóe lên, cúi đầu gõ mấy chữ trên màn hình gửi tin nhắn đi: [Một mình em à?]

"Không phải." Cuối cùng Khổng Oánh cũng ngẩng đầu lên, hơn nữa còn cố nở nụ cười: "Bạn cùng kí túc xá đại học của em sinh nhật, đi cùng mấy người bạn."

Dương Kiệt gật đầu một cái, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng lại trên mặt cô.

Mấy tháng không gặp, nhìn cô có vẻ gầy hơn trước đó, người không còn tràn đầy sức sống như trước kia mà giống như mặt trời bị phủ lên một tấm lụa mỏng, ánh sáng trên người bị giấu đi không ít.

Nhớ tới cuộc điện thoại cuối cùng cô gọi cho cậu và câu chuyện nghe được từ chỗ Hà Yên, tim Dương Kiệt giống như bị một bàn tay túm lấy, nơi ấy truyền tới cảm giác đau đớn không thể coi thường.

Khổng Oánh cũng đang nhìn lại anh.

Ánh trăng rọi bóng dáng hai người lên tường cộng thêm bóng cây tùy tiện tạo thành bức tranh nhìn như tranh manga duy mĩ*.

*Duy mỹ: Theo đuổi cái đẹp tuyệt đối.

Bởi vì đã rất lâu không gặp, Khổng Oánh nhìn thấy mặt cậu thì nhất thời ngẩn ra, sau đó cô kịp phản ứng vội vàng dời mắt đi: "Sao anh lại chạy tới đây? Anh..."

Cô nuốt nước miếng, khó khăn nói: "Không phải bạn anh đang đợi anh à?"

Khổng Oánh thấy bóng Dương Kiệt trên vách tường động đậy, cậu đang cúi đầu gõ chữ, giây kế tiếp, điện thoại cô nhận được một tin nhắn: [Chị ấy nói em khóc.]

Ngực cô run lên, sau đó trên màn hình lại có thêm một tin nhắn nữa: [Chị ấy là đồng nghiệp của tôi, người mà em thấy là chồng của chị ấy, hôm nay đồng nghiệp bọn tôi đi ăn chung."

Ngón tay ấn trên màn hình của Dương Kiệt thoáng dừng lại, chần chừ một giây, cậu lại tiếp tục gõ chữ: [Không có ai bắt nạt tôi cả.]

Nhưng hình như tôi bắt nạt em rồi.

Khổng Oánh không biết bây giờ mình có cảm giác gì, cảm thấy vừa khó tin vừa ngạc nhiên và mừng rỡ, sau ngạc nhiên mừng rỡ thì sự lúng túng dần dần xuất hiện.

Không thể nghi ngờ lời giải thích của cậu là vì cậu biết cô đã làm chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia rồi.

Với cả đồng nghiệp của anh, nhớ lại thái độ ban nãy của cô ấy, chắc là cũng đoán được tâm tình của cô rồi.

"Vậy, vậy là em... hiểu lầm chị ấy rồi." Khổng Oánh không dám ngẩng đầu lên: "Làm phiền anh thay mặt em nói lời xin lỗi với chị ấy nha."

Tiếng cô càng ngày càng nhỏ: "Nếu không thì tự em đi cũng được."

Khung chat nhanh chóng lại có thêm một tin nhắn: [Không sao, chị ấy sẽ không trách em.]

Ngay sau đó là một cái nữa: [Chị ấy nói em rất đáng yêu.]

Những lời này giống như lắp máy đập gia tốc cho nhịp tim của Khổng Oánh vậy, nó bỗng chốc rối loạn tiết tấu.

Rõ ràng không phải cậu nói, rõ ràng cậu chỉ thuật lại lời của người khác, thế mà vẫn mang đến sự chấn động không nhỏ trong lòng cô.

Mấy tháng trước cố ý quên đi giống như công cốc vậy, vừa gặp mặt một cái, toàn bộ niềm yêu thích bị đè nén đều từ đáy lòng chạy ra.

"Cảm ơn chị ấy." Hai tay Khổng Oánh nắm chặt điện thoại di động, cảm thấy bản thân cô nên giải thích qua với anh: "Đêm Giao thừa hôm ấy, em lái xe về nhà, lúc đi ngang qua cửa tiểu khu chỗ anh thì đúng lúc thấy chị ấy đưa đồ ăn cho anh, sau đó lại thấy ảnh trên vòng bạn bè của anh cho nên đã hiểu lầm."

Dương Kiệt có vẻ không để ý chuyện này, trên màn hình chỉ nhiều hơn hai chữ: [Không sao.]

Đúng vậy, cậu không thích cô, sao có thể để ý đến mấy suy nghĩ vẩn vơ này của cô chứ?

Nhưng rõ ràng là cậu hiểu, nếu không sao ban đầu có thể nói câu "Hình như tôi cứ luôn khiến em khóc" kia chứ.

Đoán chừng là áy náy rồi!

Giống như thời đại học, lúc cô từ chối một đàn anh có quan hệ không tệ cũng sẽ có cảm giác như vậy, nhưng tuyệt đối không phải là thích.

Khổng Oánh điều chỉnh lại tâm trạng, cất điện thoại đi, cười nói: "Vậy em yên tâm rồi, em đi vào trước."

Dương Kiệt gật đầu một cái, nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa quán bar, cậu mới chuyển bước rời khỏi chỗ này.

"Cậu đi đâu đó?" Khổng Oánh trở lại đại sảnh quán bar ầm ĩ, mấy cô bạn cùng phòng lập tức gấp gáp sáp lại gần hỏi, có người phát hiện khóe mắt cô còn nước mắt chưa khô: "Có chuyện gì thế?"

"Ai bắt nạt cậu?" Người bạn cùng phòng có sinh nhật vào hôm nay tương đối khí phách lập tức xắn tay áo không hề tồn tại của mình lên: "Nói đi, bà đây đi dạy dỗ anh ta giúp cậu!"

Khổng Oánh bị cô ấy chọc cười: "Tớ mà còn để cho người khác bắt nạt ư?"

"Đúng vậy, nhưng cậu là công chúa nhỏ." Bạn cùng phòng sờ đầu cô: "Ai nỡ lòng nào bắt nạt cậu chứ."

Khổng Oánh khổ sở cười một tiếng, thế mà hết lần này tới lần khác có vài người không làm cái gì vẫn có thể làm tổn thương cô.

"Không phải cậu không uống được rượu à?" Bạn cùng phòng số hai lập tức lấy đi rượu trước mặt cô, đẩy một ly nước trái cây qua: "Cậu nên uống cái này thôi."

Khổng Oánh bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm: "Cảm ơn."

Cô thả ly xuống, lơ đãng ngẩng đầu lên đã thấy Dương Kiệt ngồi yên trên băng ghế dài cách đó không xa, người đàn ông hơi rũ hàng mi, đang nghe một cậu mập đeo mắt kính gọng đen nói chuyện, không biết cậu ta nói cái gì, cậu khẽ cong môi dưới, sau đó lấy tay ra làm vài thủ ngữ, chọc cho cậu mập kia cười to ha hả.

Đồng nghiệp của cậu cũng hiểu thủ ngữ sao?

Khổng Oánh đang định thu tầm mắt, Dương Kiệt đột nhiên ngước mắt nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, cô chột dạ muốn né tránh lại chạm phải ánh mắt của một người khác.

Hà Yên vẫy tay với cô ở đằng xa, ra hiệu cô qua đó.

"Người đó biết cậu à?" Bạn cùng phòng đụng cánh tay cô một cái, hiển nhiên là cô ấy đã thấy cảnh Hà Yên vẫy tay với cô.

"Biết." Khổng Oánh nở nụ cười với Hà Yên từ đằng xa.

"Người ta gọi cậu qua kìa!" Bạn cùng phòng hỏi qua: "Cậu có muốn đi không? Có quen không đó?"

Hà Yên ở đằng xa lại vẫy tay với cô lần nữa, Khổng Oánh gật đầu một cái: "Tớ đi một lát, không có vấn đề gì đâu, ở đó có người quen."

Khổng Oánh đồng ý qua không hoàn toàn là vì Dương Kiệt, cô cảm thấy bản thân nên nói lời xin lỗi trước mặt đồng nghiệp của cậu.

"Tới đây, cô bé, ngồi đây này." Hà Yên cố ý để ra một chỗ bên cạnh Dương Kiệt kêu Khổng Oánh ngồi xuống: "Có muốn uống chút gì không?"

Chỗ bọn họ ngồi là một băng ghế dài hình quạt, trên ghế dài có sáu bảy người ngồi, Khổng Oánh ngồi xuống xong, chỗ ngồi vừa đầy, bên phải cô là Dương Kiệt, bên trái là Hà Yên.

Khổng Oánh không nhìn Dương Kiệt mà thoáng nghiêng người về phía Hà Yên: "Em không cần ạ."

Hà Yên nhìn Dương Kiệt ở một bên yên lặng cúi đầu xem điện thoại, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú: "Vậy thì uống rượu vang nha, bọn chị vừa mở một chai, cũng không tệ lắm."

Cô ấy nói rồi lấy một ly đế cao ở giữa bàn, đang định bắt đầu rót rượu thì màn hình điện thoại để trên bàn sáng lên, cô ấy mở ra thì phát hiện là tin nhắn WeChat Dương Kiệt gửi tới: [Cô ấy uống rượu sẽ không thoải mái.]

Tay Hà Yên cầm bình chiết rượu vang thoáng chốc dừng lại, không biết tại sao, nhận được tin nhắn này cô ấy lại thoáng cảm thấy chút chua xót.

Cô ấy lại nhìn về phía Dương Kiệt, trong tầm mắt, đối phương vẫn giữ tư thế cúi đầu nhìn điện thoại như trước, dường như tất cả mọi thứ xung quanh không hề liên quan đến cậu.

Nhưng trên thực tế cậu đang yên lặng chú ý người bên cạnh.

Cậu không trực tiếp khuyên cô gái nhỏ đừng uống rượu, cũng không giúp cô lấy đồ uống hay nước sôi, chẳng qua là âm thầm nhắn tin cho mình, Hà Yên bỗng hiểu ra chút gì đó, cô ấy không dám đùa giỡn nữa.

"Cô bé, hay là em cứ uống nước trái cây đi." Hà Yên vẫy phục vụ gọi một ly nước trái cây: "Nhìn em có vẻ không giống biết uống rượu."

"Cảm ơn chị." Khổng Oánh cẩn thận dịch về bên người cô ấy, nhỏ giọng nói: "Ban nãy hiểu lầm chị, em xin lỗi."

Hà Yên không để ý lắm: "Không sao, loại chuyện nhỏ này không cần để trong lòng."

Khổng Oánh cảm kích gật đầu với cô ấy: "Vâng."

Lúc này có người tò mò hỏi: "Chị Yên, cô bé này là ai thế?"

Một câu hỏi đơn giản thế này, Hà Yên còn suy nghĩ nghiêm túc mấy giây: "Bạn của Tiểu Kiệt, cũng là bạn của tôi."

"Dương Kiệt?" Nhóc mập đeo kính gọng đen đụng cánh tay Dương Kiệt: "Bạn cậu à? Cậu không chào hỏi à?"

Dương Kiệt nhìn lướt qua gò má Khổng Oánh rồi sau đó cúi đầu gõ chữ trên điện thoại di động.

Nhóc mập đeo kính gọng đen nhìn điện thoại, vô cùng không đồng tình liếc Dương Kiệt: "Ban nãy đã chào hỏi ở bên ngoài rồi thì giờ không cần ư?"

"Cậu ấy chính là người như vậy, cô bé à, em đừng để ý nhé." Nhóc mập hiểu tật xấu không thích tiếp xúc với người khác của Dương Kiệt, sợ Khổng Oánh vì thế mà mất hứng, vì vậy nói thêm vài câu thay bạn tốt.

Khổng Oánh nở một nụ cười không tự nhiên lắm: "Em biết, em không để ý."

Cô qua, từ đầu tới cuối Dương Kiệt hoàn toàn không có ý trao đổi với cô, thậm chí một ánh nhìn cũng không có.

Mục đích cô tới đã đạt được, cảm giác nếu ngồi nữa thì sẽ lại khóc lên nên Khổng Oánh bèn chào hỏi với mấy người có mặt rồi đứng dậy trở về chỗ đám bạn cùng phòng.

Cô trở lại thì phát hiện bạn cùng phòng được chúc mừng sinh nhật hôm nay đang khóc, hỏi qua mới biết thì ra mấy hôm trước cô ấy đã chia tay với bạn trai.

Thảo nào hôm nay cô ấy cứ nhất quyết muốn đến quán bar, còn nhất nhất phải uống rượu.

Khổng Oánh hiểu sự khổ sở của cô ấy, cô cảm thấy mình còn đáng thương hơn, ngay cả yêu đương cô còn chưa có đã cảm nhận được nỗi thất tình trước rồi.

"Tới đây, tớ uống rượu với cậu." Khổng Oánh cầm lấy ly rượu rót cho mình một ly trước, không để ý tới sự cản trở của hai người bạn cùng phòng còn lại, uống một hơi cạn sạch.

"Chị em tốt, trượng nghĩa!" Cô gái được chúc mừng sinh nhật lau nước mắt một cái, cũng cầm ly rượu lên uống cạn giống cô.

Không hề ngoài suy đoán, uống đến cuối cùng hai người đều say khướt, may mà còn hai người tỉnh táo.

Hai cô ấy một người đỡ một con ma men ra khỏi quán bar.

Bốn người ra ngoài quán bar định bắt xe, Khổng Oánh choáng váng dựa vào bên người bạn cùng phòng, âm thầm phỉ nhổ trong lòng, ai bảo uống say có thể quên hết chuyện không vui.

Sao cô cảm giác mình càng khó chịu hơn chứ?

Khổng Oánh bảo bạn cùng phòng buông mình ra: "Tớ có thể đứng thẳng, cậu đừng kéo tớ, nóng lắm."

Bạn cùng phòng nghe lời buông ra, vừa buông lỏng, người Khổng Oánh thoáng loạng choạng, chỉ có điều cuối cùng cô cũng đứng ổn định được.

Cô vừa đứng thẳng, đồng thời tầm mắt dừng lại ở một góc trái đằng sau nào đó.

Hình như Dương Kiệt vừa từ quán bar đi ra, đúng lúc cậu cũng hướng ánh mắt qua.

Rượu không thể khiến người ta quên đi chuyện không vui nhưng có thể tiếp thêm can đảm, Khổng Oánh cũng biết sao mình lại kích động, cô lê người nhẹ bẫng thừa dịp bạn cùng phòng không chú ý, không hề do dự chạy về hướng Dương Kiệt.

Mỗi bước chạy của cô khiến người ta vô cùng thấp tha thấp thỏm, nhìn cô bước chân loạng choạng, Dương Kiệt bước nhanh ra đón.

"Dương Kiệt." Khổng Oánh dùng chút lý trí còn sót lại trong đầu để kiềm chế bản thân không nhào vào ngực cậu, cô dừng lại cách cậu ở khoảng cách một bước, thân thể khó chịu và không còn sức lực khiến cô không khống chế được ngã xuống.

Cùng lúc đó, một đôi tay mạnh mẽ kịp thời túm lấy cánh tay cô, ngăn cô trượt xuống.

Sự tiếp cận của Dương Kiệt đã đánh sụp tia lý trí cuối cùng của Khổng Oánh, cô tủi thân dẩu môi, để mặc mình tựa đầu vào ngực đối phương: "Dương Kiệt."

Cô hít mũi, nhẹ giọng nỉ non: "Rốt cuộc phải thế nào anh mới có thể thích em?"

Những lời này là ký ức cuối cùng của Khổng Oánh vào tối hôm đó.

Lần nữa có ký tức đã là sáng hôm sau, cô tỉnh lại từ trên giường ở Niên Hoa Lý.

Khổng Oánh mở mắt ra, bỗng nhiên phát hiện ra trên giường còn sự tồn tại của một người khác.

"Sao cậu lại ở đây?"

"Hả?" Bạn cùng phòng số hai mờ mịt mở mắt ra: "Cậu tỉnh rồi à?"

Ý thức Khổng Oánh dần dần trở lại: "Tối hôm qua cậu đưa tớ về à?"

Bạn cùng phòng ngáp một cái: "Không hẳn là tớ."

Cô ấy tức giận nói: "Cậu cảm thấy tớ có thể cõng nổi cậu ư? Tớ chẳng qua là đi cùng với người khác đưa cậu về thôi."

Đầu óc Khổng Oánh lập tức trống rỗng, ngón tay cô siết chặt mép chăn: "Còn ai nữa?"

Bạn cùng phòng chống đầu nháy mắt với cô mấy cái: "Cậu không biết là ai thật à?"

Mắt Khổng Oánh thảng thốt: "Sao tớ biết được.""

"Chính là cái anh đẹp trai mà cậu liều mạng chạy tới ôm lấy kia ấy." Bạn cùng phòng nói: "Cậu quen anh ấy đúng không? Tớ hỏi anh ấy hai người có quen không, anh ấy gật đầu, hơn nữa chị gái kia gọi cậu qua trước đó cũng nói hai người là bạn. Tớ thấy cậu giữ anh ấy không buông bèn nói nhờ anh ấy đưa cậu về nhà."

"Sau đó thì sao?" Khổng Oánh nói.

"Sau đó anh đẹp trai đồng ý, điều kiện tiên quyết là bảo tớ và anh ấy cùng đi." Bạn cùng phòng cười: "Mặc dù ban đầu tớ cũng nghĩ như vậy, nhưng yêu cầu này của anh ấy vẫn khiến tớ hơi kinh ngạc."

Khổng Oánh lại hiểu được hành động này rất Dương Kiệt, trước giờ cậu chưa từng vượt ranh giới, cũng sợ sinh ra quá nhiều vướng mắc với cô.

"Đúng rồi, hình như anh ấy không thể nói chuyện đúng không?" Bạn cùng phòng còn nói: "Tối hôm qua anh ấy đều gõ chữ trên ghi nhớ cho tớ xem để nói chuyện với tớ."

Khổng Oánh khẽ "ừm" một tiếng.

"Người ta tốt bụng lắm ấy, tối hôm qua trước khi đi còn nhắc tớ nấu canh giải rượu cho cậu." Bạn cùng phòng lật người, định thức dậy: "Quan hệ của hai người thế nào đó?"

"Thì là... quen biết thôi, anh ấy là em trai chị dâu tớ."

Xem ra, trong mắt Dương Kiệt, hai người cũng chỉ là quen mà thôi?

Nhớ lại câu nói tối qua cô nói với cậu, trong lòng Khổng Oánh lại rất bình tĩnh.

Cô có một suy nghĩ vò đã mẻ lại sứt, thôi bỏ đi, dù sao cậu cũng đã sớm biết tình cảm của cô rồi, tùy cậu vậy!

*Vò đã mẻ lại sứt, hay đâm lao thì phải theo lao: Ý chỉ chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu)

Bây giờ ngay cả xin lỗi và giải thích cô cũng không muốn nữa, đoán chừng cậu cũng chẳng quan tâm, cần gì phải khiến mình khó chịu hơn?

Khổng Oánh coi như chuyện này chưa xảy ra, sau đó cũng không liên lạc với Dương Kiệt nữa.

Mà tự nhiên đối phương cũng sẽ không liên lạc với cô nữa, dẫu sau người muốn chuyện này chưa từng xảy ra nhất chính là anh.

Lần nữa gặp lại Dương Kiệt là vào một cuối tuần của tháng sau.

Hôm nay Khổng Oánh và Đặng Giai Giai đã hẹn trước cùng đi trung tâm thành phố dạo phố.

Cô ăn xong cơm trưa từ căn tin đi ra, đến nơi hẹn mới một giờ.

Đặng Giai Giai vẫn còn ở nhà bà nội ở quê, nói là khoảng chừng ba giờ chiều mới tới nơi.

Khổng Oánh không muốn đi dạo phố một mình, hai tiếng ngồi không ở quán cafe cũng ngao ngán, vì vậy cô chỉ có thể tìm một quán Esport ở gần đó, tính vào đó chơi game một lúc.

Quán Esport này rất nổi tiếng ở Vân Thành, bên trong được bài trí đều là những thiết bị cao cấp nhất, sang trọng nhất, còn có sân khấu thi đấu, khu khán giả, hấp dẫn đông đảo người yêu thích Esport đến chơi.

Khổng Oánh đã nghe nói nhưng lại là đầu tiên tới.

Cô tới lần đầu đã vừa khéo gặp được trận thi đấu.

Nghe nhân viên nói hôm nay là trận thi đấu game online lớn do ông chủ quán Esport tự tổ chức, đội chiến thắng sẽ được hưởng quyền lợi lên mạng miễn phí trọn đời ở quán Esport này.

Nơi này không phải cà phê Internet*, phí lên mạng không rẻ cho nên cám dỗ đối với người thích đến đây chơi game thực sự rất lớn.

*Cà phê Internet hay quán cà phê trực tuyến hay còn gọi là cyber café là một nơi cung cấp dịch vụ truy cập Internet cho khách hàng, thường có thu phí và được kinh doanh dưới hình thức quán cà phê.

Đương nhiên, cũng không phải ai đăng kí cũng có thể được chọn, đầu tiên bạn phải thể hiện chút thực lực của mình ở đây, thực lực được chấp nhận mới có cơ hội được tham gia thi đấu.

Cho nên những tuyển thủ có thể tham gia thi đấu ở đây hôm nay đều là cao thủ trên phương diện này.

Mà trong đám cao thủ này, Khổng Oánh liếc một cái đã thấy được Dương Kiệt.

Người đàn ông mặc áo phông màu đen, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào màn hình trước mặt, động tác trong tay như nước chảy mây trôi, không thấy vẻ căng thẳng trong mắt cậu.

Bên phải cậu là nhóc mập đeo kính gọng đen Khổng Oánh đã gặp, rõ ràng nhóc mập kích động hơn cậu, trong miệng liên tục bật ra câu cửa miệng.

Trước trung tâm sân khấu có rất nhiều người đang vây xem, Khổng Oánh cũng gia nhập trong đó nhưng sự chú ý của cô chỉ một mực đặt trên người Dương Kiệt.

Cô thấy Dương Kiệt thoáng nghiêng người nghe đồng đội nói chuyện, cô thấy cậu cau mày lại không biết vì nguyên nhân gì, Khổng Oánh cũng vô thức cau mày lại theo.

Sau đó ván game kết thúc, Dương Kiệt ở trong đội chiến thắng, cô thấy cậu ung dung gỡ tai nghe xuống, biểu cảm trên mặt rất nhạt, chỉ có lúc nhóc mập sung sướng chạy tới ôm cậu, trong mắt cậu mới lộ ra ý cười thấp thoáng.

Bên cạnh có người hoan hô cho bọn họ, còn có người bàn tán về Dương Kiệt.

"Ế, anh trai nhỏ mặc bộ đồ đen đẹp trai ghê!"

"Đúng đúng, tôi cũng thấy thế, hình như tôi từng thấy anh ấy trên mạng rồi, không phải trước kia công ty game Sở Nhất từng tổ chức một cuộc thi đấu biểu diễn sao? Cái lần mà Liêu Tuấn tới ấy, anh ấy cũng ở đó."

"Rung rinh ghê, không biết có bạn gái chưa?"

"Đi hỏi thử xem không phải là được sao!"

"Đúng, Hề Hề, cậu đi hỏi bây giờ luôn đi, đừng để mấy người khác nhanh chân giành trước."

Khổng Oánh nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái có mái tóc dài được gọi là Hề Hề kia đi về phía Dương Kiệt thật.

Cô ta mím môi, đi mấy bước đến gần ghế gaming, đứng ở vị trí này có thể nghe được các thành viên nói chuyện.

"Anh đẹp trai à, có thể kết bạn WeChat không?" Hề Hề đi tới trước mặt Dương Kiệt, nói thẳng vào vấn đề: "Em cũng thích chơi game, muốn học theo anh."

Dương Kiệt khẽ liếc cô ta sau đó lắc đầu một cái.

Hề Hề không nghĩ cậu sẽ trực tiếp từ chối cô ta, trên mặt thoáng lộ ra vẻ không nén giận được: "Em sẽ không quấy rầy anh, kết bạn mà thôi."

Mà Dương Kiệt giống như không nghe được vậy, không hề cho cô ta chút phản ứng nào.

Hề Hề tiếp tục kiên trì: "Dầu gì cũng cho một câu chứ?"

Lúc này không biết ai ở bên cạnh nói một câu: "Cậu ấy không thể nói chuyện."

"Không thể nói chuyện?" Hề Hề khiếp sợ nhìn người kia: "Là ý tôi nghĩ đó sao?"

Người kia gật đầu một cái.

Căn cứ vào thái độ chẳng thèm ngó ngàng của cậu, Hề Hề biết được sự thật nên nói chuyện cũng khó chịu: "Thì ra là một người câm, xu ghê!"

Cô ta không cố ý đè thấp mấy lời này, rất nhiều người ở đó đã nghe được, bao gồm cả nhóc mập ở rất gần Dương Kiệt.

Miệng cậu ta mấp máy, câu trách móc còn chưa nói ra miệng đã bị người khác đoạt trước.

"Cô nói ai là người câm hả?" Khổng Oảnh thở phì phò đi tới, trực tiếp ép Hề Hề ra mặt.

Hề Hề lui về đằng sau một bước: "Tôi có nói sai à? Chẳng lẽ anh ta không phải?"

"Mẹ cô không dạy cô lịch sự à?" Khổng Oánh nghiêm mặt, hầm hầm giận dữ: "Có cần tôi dạy cô chút không?"

"Cô là ai chứ?" Hề Hề cảm thấy khó hiểu: "Tôi cứ gọi anh ta là người câm đó thì sao?"

Khổng Oánh lần nữa nghe được hai chữ "người câm" thì lập tức mất sạch lý trí: "Vậy tôi đành thay cha mẹ cô dạy cô vậy!"

Cô giơ bàn tay lên vung ra, mắt thấy sắp chạm vào mặt đối phương, đúng lúc tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, cổ tay cô bị một người chụp lấy.

Khổng Oánh nghiêng đầu, bất ngờ không kịp đề phòng chống với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, chủ nhân của đôi mắt lắc đầu với cô một cái.

Khổng Oánh rũ mắt, quật cường muốn rút tay mình về nhưng làm thế nào cậu cũng không buông cô ra, mà ngược lại nắm rất chặt.

Hề Hề nhìn hai người, sợ hãi thở phào nhẹ nhõm: "Bệnh thần kinh."

Cô ta bỏ lại lời này rồi xoay người về phía bạn thân của mình.

"Cô…" Lửa giận của Khổng Oánh lập tức bốc lên phừng phừng, còn chưa nói ra lời mắng mỏ đã bị Dương Kiệt kéo ra ngoài.

"Cô mới là đồ bệnh thần kinh!" Cuối cùng nhóc mập không nhịn được mắng chen vào một câu: "Không lấy được cách liên lạc thì thẹn quá hóa giận, cô thì cao quý quá ha!"

Sau đó Hề Hề nói lại câu gì, Khổng Oánh đã không còn nghe được nữa, bởi vì cô đã bị Dương Kiệt kéo ra khỏi quán Esport.

Bước xuống cầu thang thật dài, đi tới bên đường lớn.

Bên ngoài, ánh mặt trời rất chói chang, Dương Kiệt kéo cô dưới một tàng cây râm mát mới thả cô ra.

Khổng Oánh lập tức phát cáu: "Anh kéo em làm gì?"

Dương Kiệt chỉ nhìn cô, không có ý định lấy điện thoại ra gõ chữ, có vẻ như cậu muốn để cô trút hết ra.

"Cô ta nói anh như vậy mà anh không tức giận à?" Khổng Oánh hỏi.

Dương Kiệt lắc đầu một cái.

Cậu không tức giận thật, hơn nữa, hai chữ kia cũng không được coi là mắng người.

"Nhưng em tức giận!" Thật ra là Khổng Oánh đau lòng, cô đau lòng tới muốn đánh người: "Dựa vào cái gì mà cô ta dám nói anh như vậy!"

Dương Kiệt nhìn hốc mắt cô dần dần ửng đỏ, cánh tay để xuôi bên người lặng lẽ nắm thành nắm đấm lại buông ra, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần.

Bên tai đột nhiên vang lên lời cô nói trước cửa quán bar tối hôm đó: "Rốt cuộc phải thế nào anh mới có thể thích em?"

Câu nói vừa tủi thân vừa bất lực ấy của Khổng Oánh cứ vang vọng lặp đi lặp lại bên tai Dương Kiệt suốt một tháng qua, mỗi một lần vang lên đều là một lần quất roi vào trái tim cậu.

"Anh đừng hiền như vậy." Khổng Oánh cúi đầu nặng nề chớp mắt, sau đó hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống đất: "Như vậy sẽ khiến người thích anh khổ sở."

Đỉnh đầu truyền tới cảm giác chạm vào êm ái, người Khổng Oánh cứng đờ, cô chậm chạp ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy một cái tay thu lại từ đỉnh đầu cô.

Dương Kiệt cầm điện thoại ra nhắn WeChat cho cô: [Tôi không để người khác bắt nạt, lời của cô ta không gây tổn thương được đến tôi.]

Khổng Oánh đọc xong tin nhắn thì nói một câu không liên quan: "Nhưng em nghe được rất khó chịu."

Khóe miệng Dương Kiệt khẽ cong lên, cậu gửi tiếp một tin: [Có nóng không? Tôi mời em uống nước.]

Giờ là hai giờ chiều, đang là lúc nóng nhất trong ngày, Khổng Oánh cũng sắp sửa toát mồ hôi: "Được."

Dương Kiệt chỉ vào đằng trước, ra hiệu cô đi cùng.

"Không phải anh đấu thắng sao? Không phải tiếp đó còn nhận thưởng gì đó à?" Khổng Oánh sợ cậu bỏ đi như vậy sẽ làm lỡ việc: "Hay là anh trở về đi, em tự tìm chỗ uống nước."

Dương Kiệt tiếp tục đi về đằng trước.

"Dương Kiệt, em đang nói chuyện với anh đó!" Một tay Khổng Oánh để trên trán che ánh nắng, một tay kéo vạt áo cậu: "Đáp em một tiếng đi chứ."

Dương Kiệt đi tới chỗ bóng râm mới dừng bước, lấy điện thoại soạn tin nhắn: [Nói chuyện với tôi phiền phức lắm nhỉ?]

Tim Khổng Oánh thoáng đập rộn lên: "Em không nghĩ vậy."

Dương Kiệt: [Sự thật chính là như vậy, rất phiền phức, nếu chúng ta trao đổi nhiều hơn, có lẽ em sẽ thấy phiền.]

Dưới tình thế cấp bách, Khổng Oánh bật thốt lên: "Thế thì em có thể đi học thủ ngữ mà."

Mặt Dương Kiệt hơi ngẩn ra, chẳng qua chỉ trong một giây, cậu lại nhắn tin tiếp: [Như vậy còn phiền phức nữa.]

"Em không cảm thấy phiền phức." Khổng Oánh nghĩ nghĩ, cảm thấy nói vậy không đúng, vì vậy cô đành sửa lời: "Dù là phiền phức thì em cũng cam tâm tình nguyện."

Cô không biết tại sao Dương Kiệt lại muốn nói chuyện này, cô chỉ muốn tỏ rõ suy nghĩ của mình: "Ví như em rất thích quán hạt dẻ ngào đường ở đối diện trường Thập Tam Trung, nhưng từ trường học của bọn em đến đó phải ngồi xe rất lâu, hơn nữa mỗi lần đi đều phải xếp hàng, có lúc một lần xếp là cả một hai tiếng đồng hồ. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy phiền phức, nói không ăn cũng được, nhưng em thích ăn, cho nên dù bỏ bao nhiêu thời gian và công sức ra, em cũng muốn được ăn. Lúc ăn được hạt dẻ ngào đường kia, em cảm thấy tất cả đều đáng giá."

"Bên cạnh trường bọn em cũng có hạt dẻ ngào đường, nhưng đó lại không phải hương vị em thích." Khổng Oánh lấy dũng khí nhìn vào ánh mắt anh: "Anh có hiểu không? Chỉ cần là em thích, trước giờ em đều không sợ phiền phức."

Dương Kiệt trực tiếp đón lấy ánh mắt cô, lần đầu tiên cậu không che giấu tình cảm trong mắt.

Ánh mắt thẳng thừng không hề che giấu thoáng chốc khiến Khổng Oánh đỏ mặt.

Cô chợt rũ đầu, chỉ trong chốc lát, điện thoại có một tin nhắn đến: [Vậy thì thử xem.]

Khổng Oánh lập tức ngẩng đầu: "Thử xem là ý gì?"

Điện thoại lại có thêm hai tin nhắn: [Em không cần làm bất cứ chuyện gì, anh cũng thích em.]

Dương Kiệt: [Cho nên có muốn thử hẹn hò với anh không?]

Khổng Oánh giống như bị một chiếc bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống đập trúng, đầu óc bị đập tới choáng váng mất phương hướng: "Em... Anh nói thích em hả? Anh nghiêm túc sao?"

Dương Kiệt gật đầu một cái cực kỳ nghiêm túc.

Khổng Oánh liếm môi, nói chuyện có hơi lộn xộn: "Vậy, vậy bây giờ em phải làm gì? Em không biết nữa, có hơi đột ngột."

Dương Kiệt gửi một tin nhắn trấn an cô: [Đừng gấp, em suy nghĩ cho kỹ, đi uống nước trước đã.]

"Không được." Khổng Oánh kéo vạt áo cậu không để cậu đi, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định: "Em đồng ý với anh, đồng ý ngay bây giờ."

Cô sợ cậu nhất thời xúc động, cô còn chưa kịp tiêu hóa xong đã đổi ý thì biết làm sao?

Dương Kiệt gật đầu, tỏ ý "Được".

"Vậy... bây giờ anh là bạn trai của em đúng không?" Khổng Oánh vẫn cảm thấy khó tin.

Dương Kiệt lại gật đầu lần nữa.

Rốt cuộc Khổng Oánh cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời hôm nay: "Vậy bạn trai à, đi uống nước với em nào!"

Dương Kiệt gật đầu, ý cười lan rộng nơi đáy mắt.

Anh sẽ đi cùng em cho đến khi em không cần anh nữa mới dừng lại, dù là khi đó anh thương tích đầy mình cũng không sao cả, bởi vì anh không muốn thấy em rơi nước mắt vì anh nữa.

— Hết Ngoại truyện: Khổng Oánh x Dương Kiệt —

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi