Edit: Việt Quất
Beta: Thiên Điểu
(1)
Bạn của Khổng Oánh đều biết cô hẹn hò, việc này bắt nguồn từ bức ảnh chụp chung hai người cô với Dương Kiệt ngắm pháo hoa bên bờ sông mà cô đăng lên vòng bạn bè vào đêm Giao thừa hôm đó.
Lúc đó bờ sông người chen lấn, mọi người cùng lên tiếng đếm ngược theo con số trên màn hình của tòa nhà cao tầng đối diện sông, đến khi đếm ngược tới 1, cô không hề đưa ra bất cứ lời báo trước nào đột nhiên gọi tên Dương Kiệt. Cậu nhìn qua đúng lúc pháo hoa hai bên bờ sông phóng lên trời tùy ý nở rộ, ánh pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt hai người, Khổng Oánh lập tức nhấn điện thoại chụp cảnh này lại.
Trong ảnh cô cười nghịch ngợm, mà biểu cảm trên gương mặt thanh tú khôi ngô của Dương Kiệt lại rất nhạt, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra có chút cưng chiều ở nơi đáy mắt.
Khổng Oánh vui vẻ đăng ảnh lên vòng bạn bè, không hề có nội dung đi kèm. Dưới bình luận đều giống y như nhau: Bạn trai?
Buổi tối về đến nhà, cô trả lời một trong số đó một chữ "Ừm", không bao lâu sau cô nhận được tin nhắn riêng mấy người bạn gửi tới, nội dung đại khái như nhau, đều xúc động cuối cùng cô cũng hết độc thân, nói là để bạn trai cô mời cơm.
Tết Nguyên Đán, mọi người đều được nghỉ, Khổng Oánh hỏi qua ý kiến Dương Kiệt sau đó đã hẹn mấy người bạn tụ tập vào ngày mùng ba.
Hiện tại, người có quan hệ tương đối thân thiết với cô chỉ có ba cô bạn cùng phòng, Đặng Giai Giai và bạn lớn lên cùng cô Lâm Ny, trong đó chỉ có Đặng Giai Giai là chính thức gặp mặt Dương Kiệt rồi.
Tối ngày mùng ba, đám người tụ tập ở một phòng bao tầng hai của Minh Nguyệt Các: "Đúng là anh ấy à?" Bạn cùng phòng Tống Mộng Kỳ đã từng cùng Dương Kiệt đưa cô về nhà tỏ vẻ vô cùng lạ lùng sau khi Khổng Oánh giới thiệu xong: "Hai ngày trước tớ xem ảnh còn tưởng mình nhìn lầm rồi."
Dương Kiệt cười nhẹ gật đầu với tất cả mọi người trong phòng bao một cái.
Nhớ lại chuyện tối đó, gò má Khổng Oánh lập tức đỏ ửng lên trong nháy mắt, cô ngượng ngùng hắng giọng: "À, bắt đầu gọi đồ đi."
"Anh đẹp trai." Trong lúc đợi món, Lâm Ny ngồi đối diện hai người trò chuyện: "Anh theo đuổi Khổng Oánh của bọn em thế nào đó?"
Dương Kiệt nghe xong thì cúi đầu gõ chữ.
Lâm Ny còn tưởng cậu coi thường lời cô ấy nói đi nghịch điện thoại nên có phần lúng túng.
Đang ngồi ngoại trừ Đặng Giai Giai và Tống Mộng Kỳ, những người khác đều không biết tình huống của Dương Kiệt, thấy vậy, mặt cũng lộ ra vẻ vô cùng ngơ ngác.
Ý thức được bầu không khí khác thường, Khổng Oánh liếc Dương Kiệt đang gõ chữ, nhẹ nhàng giải thích rõ: "Anh ấy không thể nói chuyện, các cậu thứ lỗi."
Giọng cô vừa dè dặt lại mang theo ý thỉnh cầu.
Dương Kiệt đang gõ chữ chợt dừng tay lại, cảm giác chua xót không thể gọi tên trào dâng trong lòng, cậu điều chỉnh cảm xúc xong bèn ngẩng đầu lên, đưa màn hình đã gõ chữ xong tới giữa bàn tròn cho Lâm Ny ở phía đối diện xem.
Lúc này Lâm Ny còn đang chìm trong khiếp sợ, chỉ tùy ý nhìn lướt qua màn hình, nhưng cái nhìn này lại khiến ánh mắt cô ấy khựng lại.
Trên màn hình là font chữ phóng to: [Tôi dùng toàn bộ may mắn cả đời này theo đuổi được cô ấy.]
Có lẽ là việc "Dương Kiệt không thể nói chuyện" đối với đám Lâm Ny mà nói khá là khó tiêu hóa, cho nên suốt quá trình dùng cơm, các cô ấy trở nên rất yên tĩnh, rất kiệm lời.
Ăn cơm được kha khá rồi, Dương Kiệt ra ngoài vào phòng vệ sinh, trên đường quay lại cậu thuận tiện xuống lầu thanh toán hóa đơn.
Lần nữa trở lại cửa phòng bao, ngay một giây trước khi cậu giơ tay lên định đẩy cửa phòng bao thì nghe được một giọng nữ vô cùng khó tin từ bên trong truyền tới: "Bố mẹ cậu sẽ đồng ý sao?"
"Tạm thời chưa nói đến cái này, cái này còn khá xa xôi." Bên trong phòng bao, Lâm Ny nhìn bạn thân từ tấm bé của mình phía đối diện, nói lời thành khẩn: "Cậu không muốn nghe bạn trai cậu nói chuyện, không muốn nghe anh ta nói thích cậu ư?"
Dương Kiệt đứng trước cửa thu nắm tay trên chốt cửa lại, cậu cảm thấy mình nên quay lại phòng vệ sinh, thế nhưng không biết sao hai chân giống như đổ chì, hoàn toàn không đi nổi.
Sau khoảng lặng dài dằng dặc, cậu nghe được trong phòng bao truyền tới một tiếng thở dài thật khẽ: "Đương nhiên là muốn chứ."
"Nhưng không nghe được cũng không sao cả." Gương mặt Khổng Oánh nhuộm ý cười: "Anh ấy có thể dùng ánh mắt và hành động nói cho tớ."
"Nhưng cậu không cảm thấy phiền phức khi hai người trò chuyện ư?" Lâm Ny vẫn cảm thấy chuyện này rất hoang đường: "Ví như có chuyện gì gấp, hai người cũng trao đổi qua việc nhắn tin sao? Đôi khi chữ viết lạnh như băng không thể biểu đạt cảm xúc được."
"Tớ có thể nói chuyện mà." Khổng Oánh lấy một tờ giấy ăn, cô đưa mắt về phía cửa, thấy Dương Kiệt vẫn chưa quay lại, tiếp tục nói: "Cũng đâu phải anh ấy không nghe được đâu, hơn nữa bây giờ tớ đã hiểu một ít thủ ngữ rồi, việc trao đổi hoàn toàn không thành vấn đề."
"Cậu vẫn không hiểu." Lâm Ny hiểu rõ tính cách đơn thuần của Khổng Oánh, cảm thấy mình nên nhắc nhở cô một chút: "Ban nãy cậu cũng nói là muốn nghe anh ta nói chuyện, bây giờ cậu không để tâm là vì cậu thích anh ta, thích dễ khiến người ta mù quáng, chờ đến một ngày cậu không còn thích anh ta như vậy nữa, cậu sẽ phát hiện ra sự khiếm khuyết này thật sự không thể khinh thường."
"Là cậu không hiểu." Có lẽ trước kia Khổng Oánh không hiểu được có người sẽ phân biệt đối xử với người có thân thể khiếm khuyết như Dương Kiệt, kể từ lần trước Đặng Giai Giai nói chuyện với cô xong, cuối cùng cô cũng hiểu được chút.
Bạn cô rất lương thiện, nếu chỉ coi Dương Kiệt là bạn bình thường, Lâm Ny tuyệt đối sẽ không nói cậu nửa câu không tốt. Đặng Giai Giai nói bạn trai không giống vậy, các cô đều là người tương đối nghiêm túc đối với chuyện tình cảm, ở bên nhau sẽ khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện sau này, bao gồm cả cửa ải cha mẹ này, kết hôn các kiểu, thế nên Khổng Oánh hiểu được sự buồn lòng của các cô.
Hiểu thì hiểu, đương nhiên cô cũng có thái độ của chính mình: "Lúc tớ quen anh ấy thì đã biết là anh ấy không thể nói chuyện, tớ thích anh ấy chứng minh tớ vốn không coi chuyện này ra gì, tớ nói muốn nghe anh ấy nói chuyện là vì thích, tớ nói không nghe được không sao cả cũng là vì thích. Nếu như, tớ nói nếu như, một ngày nào đó tớ không thích anh ấy nữa, vậy thì chắc chắn cũng không phải là do khiếm khuyết của anh ấy."
Sau khi cô nói lời này ra, trong phòng bao chìm vào yên lặng.
Khổng Oánh cúi đầu gửi WeChat cho Dương Kiệt, cuối cùng, cô ngẩng đầu lên cười một tiếng với mấy người đối diện: "Tớ biết các cậu quan tâm tớ, nhưng hiện tại tớ thật sự rất vui vẻ, dẫu sao vui vẻ vẫn là quan trọng nhất mà. Đợi đến khi gặp vấn đề thì lại giải quyết vấn đề thôi mà. Lát nữa anh ấy về, các cậu cũng đừng nói mấy thứ này nhé, tớ sợ trong lòng anh ấy không thoải mái."
Đã nói đến mức này, đương nhiên đám Lâm Ny sẽ không nhắc lại nữa.
Không bao lâu sau, Dương Kiệt đứng một mình ở cầu thang mấy phút trở lại phòng bao.
"Anh đi đâu vậy?" Khổng Oánh đợi cậu ngồi xuống rồi nhẹ giọng hỏi: "Sao đi lâu thế?"
Hai tay Dương Kiệt ra hiệu mấy cái, nói cho cô biết mình đi trả tiền rồi thuận tiện hỏi tiếp theo các cô muốn đi đâu chơi.
"Buổi tối mấy cô ấy đều có việc rồi." Khổng Oánh cười tủm tỉm nói: "Anh cùng em đi sang khu lân cận đi dạo chút nhé?" Dương Kiệt cười nhẹ gật đầu một cái. Đều đã ăn xong rồi, mấy người trò chuyện qua loa vài câu rồi ra khỏi nhà hàng.
Đám Lâm Ny và Đặng Giai Giai bắt xe đi, Dương Kiệt và Khổng Oánh men theo đường lớn đi về phía trung tâm thành phố.
"Dương Kiệt." Khổng Oánh nhận ra tâm trạng Dương Kiệt đột nhiên lơ đãng, đưa tay kéo tay áo cậu một cái: "Sao thế? Có chuyện gì à?"
Mắt Dương Kiệt thoáng tránh né gần như không thể nhận ra, cậu nhanh chóng lắc đầu.
"Nhưng em có chuyện." Khổng Oánh dừng bước lại lập tức bất động tại chỗ.
Mặt cô gái cứng lại, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn qua không chớp mắt, trái tim Dương Kiệt giống như bị cô nắm trong tay, đợi cảm giác đau đớn bất cứ lúc nào, cậu nâng hai tay lên dùng thủ ngữ, hỏi cô có chuyện gì.
Khổng Oánh không kiềm chế được, nụ cười bên khóe miệng khẽ nở rộ: "Tay em lạnh."
Mặt Dương Kiệt hơi nghệt ra, cảm giác đau đớn chưa tới, đối phương chỉ phủ nhẹ lên tim cậu, trái tim lạnh như băng thoáng cái mềm thành một vũng nước.
Cậu không biết làm sao đành cưng chiều nắm chặt tay Khổng Oánh trong lòng bàn tay, cô gái thấy vậy thì vô cùng hài lòng cười một tiếng: "Như vậy không lạnh nữa."
Hai người tay đan tay đi trên phố vào đêm Đông, Khổng Oánh nói liên tục không ngừng, Dương Kiệt liên tục gật đầu, ý cười nhẹ dần lan ra trong mắt.
"Haizz, bạn em đều nói anh siêu đẹp trai!" Khổng Oánh kéo tay cậu: "Nói anh giống như nam chính từ manga bước ra."
Dương Kiệt nghiêng đầu khẽ nhướng mày, tỏ ý không tin.
"Thật đó." Khổng Oánh nói: "Em cũng cảm thấy vậy."
Thấy Dương Kiệt không đáp lại, cô lại tiếp tục khen: "Lần đầu tiên gặp anh, em đã nghĩ, tại sao có thể có người đẹp trai như vậy chứ, chơi game cũng đẹp trai, dáng vẻ đội mũ bóng chày cũng đẹp trai, nấu cơm cũng đẹp trai, tóm lại là hoàn mỹ."
Khổng Oánh nói xong còn chưa kịp xem phản ứng của Dương Kiệt đã bị cậu dùng sức kéo vào trong lòng, ngay sau đó hơi thở ấm áp quen thuộc lập tức áp sát, một nụ hôn nhẹ rơi xuống cánh môi, vừa chạm vào đã lập tức rời đi.
Cô ngơ ngác ngửa đầu nhìn sang, trong tầm mắt, Dương Kiệt đang soạn tin nhắn, có điều cậu nhanh chóng chuyển màn hình về phía cô, trên đó chỉ có một chữ: [Ngọt.]
Người đứng đắn trêu ghẹo người thật đúng là đòi mạng.
Mặt Khổng Oánh như bốc cháy, cô xấu hổ đến tay chân luống cuống: "Giờ, giờ đang trên đường đó."
Dương Kiệt cất điện thoại di động, một tay ấn đầu cô vào trong ngực mình, đợi cô chầm chậm qua cơn xấu hổ này.
Khổng Oánh vùi trong ngực cậu đang im lặng vỗ về nai con không ngừng chạy loạn trong lòng mình, đợi nai con bình tĩnh lại, cô mới ngẩng đầu lên giả bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi về đằng trước.
Đằng trước có một quán trà sữa, là quán bình thường Khổng Oánh thích uống: "Dương Kiệt, em muốn uống trà sữa, anh có muốn không?"
Dương Kiệt nhìn sang theo ánh mắt cô, sau đó gật đầu một cái. Cậu để Khổng Oánh đứng chọn đồ ở một bên, còn mình thì đi xếp hàng mua.
Khoảng chừng mười phút sau, Khổng Oánh đứng ở ven đường nghịch điện thoại hoàn toàn không chú ý bên phải có một cậu bé đang trượt ván trượt xông tới nhanh như gió.
Dương Kiệt thấy được cảnh này ngay lúc cậu vừa bưng trà sữa nhân viên phục vụ đưa tới, cậu há miệng muốn nhắc nhở cô một tiếng nhưng không sao phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể đuổi mắt theo nhìn ván trượt sắp sửa đụng vào cô gái, cảm giác vô lực trong lòng cậu đã đạt tới đỉnh điểm.
Cậu bé có kỹ năng trượt vững vàng, dùng lực dưới chân một cái vòng qua Khổng Oánh rồi trượt đi.
Một trận gió mạnh lướt qua, Khổng Oánh mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy bóng lưng thiếu niên trượt ván trượt càng lúc càng xa cùng với Dương Kiệt bưng trà sữa nhanh chóng đi tới: "Sao nhanh thế? Sao anh chỉ mua một ly?"
Tay xuôi bên người Dương Kiệt siết thành nắm đấm khiến đốt ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay rướm mồ hôi, cậu hít sâu một hơi cắm ống hút trà sữa đưa tới, dùng thủ ngữ nói cho cô biết mình không muốn uống.
"Cái này uống ngon lắm, anh có muốn thử chút không?" Khổng Oánh đưa trà sữa đến bên miệng cậu.
Dương Kiệt lắc đầu một cái.
"Vậy được rồi." Khổng Oánh không để ý lắm thu lại rồi hút một hơi, khoa trương "ực" một tiếng: "Cảm giác mùi vị ngon hơn trước kia, chẳng lẽ là vì bạn trai em mua à?"
Nụ cười tươi tắn nổi bật trên gương mặt cô gái khiến ánh đèn neon xung quanh trở nên ảm đạm phai màu, Dương Kiệt khum tay nhẹ nhàng quẹt một cái trên sống mũi thanh tú của cô.
Khổng Oánh cười càng vui vẻ hơn: "Chúng ta đi tiếp đằng trước xem thử chút."
Dương Kiệt không lập tức chuyển bước mà cầm lấy điện thoại ra soạn hai dòng chữ đưa tới trước mặt cô: [Sau này đừng đứng ở ven đường nghịch điện thoại nữa, ban nãy rất nguy hiểm.]
Khổng Oánh nghe lời gật đầu: "Được, lần sau em sẽ chú ý."
(2)
Khúc nhạc đệm nhỏ không đáng kể ban nãy không để lại bất cứ dấu vết gì trong lòng cô nhưng lại trở thành một cây gai nhọn trong lòng Dương Kiệt.
Cảm giác bất lực lúc đó giống như khi bản thân cậu đứng ngoài cửa phòng bao nghe được Khổng Oánh nói rằng cô muốn nghe cậu nói chuyện, cảm giác bất lực đó khiến linh hồn cậu bị xé thành hai nửa, một nửa tiếp tục hẹn hò với Khổng Oánh, một nửa đã thu mình vào trong vỏ ốc.
Cho nên lúc cô mời cậu đến nhà mình ăn Tết, phản ứng đầu tiên của Dương Kiệt chính là lắc đầu từ chối.
Lúc này hai người đã ngồi tàu điện ngầm từ trung tâm thành phố về đến cửa tiểu khu Niên Hoa Lý, Dương Kiệt định nhìn cô đi vào rồi rời đi, nào ngờ cô đột nhiên nói như vậy.
"Tại sao?" Khổng Oánh hỏi.
Dương Kiệt cúi đầu gửi tin nhắn qua: [Không thích hợp.]
"Anh là bạn trai em thì có gì mà không thích hợp?" Nhiệt độ ban đêm thấp, hơi thở khi Khổng Oánh nói chuyện phun ra nhanh chóng ngưng kết thành làn sương màu trắng: "Em muốn cùng ăn Tết với anh, hơn nữa em cũng sẽ nói chuyện với bố mẹ em."
Nghe xong câu cuối cùng kia của cô, trong lòng Dương Kiệt ngập tràn vẻ bối rối.
Người trước mặt còn đang làm bộ đáng thương nhéo vạt áo cậu, định làm nũng để cậu không kiên trì nữa mà đồng ý.
Dương Kiệt không nhịn được nghiêng người ôm cô vào lòng, cũng chính giờ phút này, cậu biết được nguyên nhân mình hốt hoảng - Sợ mất đi.
Loại cảm giác này vừa rất khó chịu vừa lạ lẫm, là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua cậu gặp phải.
Một nửa linh hồn thu mình vào vỏ ốc vì nhận ra được cảm giác nguy cơ nên cũng từ trong vỏ chui ra ngoài, định túm lấy chút gì đó.
Khổng Oánh rất thích Dương Kiệt chủ động gần gũi với mình nhưng bây giờ cậu ôm siết cô hơi chặt, siết đến nỗi cô không thở nổi: "Anh đồng ý sao?"
Dương Kiệt không động đậy.
"Dương Kiệt." Khổng Oánh nói rầm rì: "Anh ôm chặt quá." Cô vừa dứt lời, người ôm cô trong lòng mới như tỉnh mộng thả cô ra. Dương Kiệt vỗ nhẹ đầu cô để tỏ ý áy náy.
"Không sao." Khổng Oánh lặp lại câu hỏi ban nãy lần nữa: "Anh đồng ý không?"
Dưới ánh mắt khao khát của cô, Dương Kiệt chậm rãi gật đầu. Mà vừa trái lại với sự tung tăng của Khổng Oánh, sự bất an trong lòng cậu càng ngày càng tăng.
Sự bất an này đã lấy được nghiệm ứng vào nửa tháng sau. Sau hôm đó, Khổng Oánh không đề cập tới việc kêu Dương Kiệt tới nhà cô ăn Tết nữa, có mấy lần hẹn hò, đối mặt với cô muốn nói lại thôi, Dương Kiệt chỉ làm như không thấy.
Cậu tùy hứng hy vọng tốt nhất là cô đừng nói, hoặc là nói muộn chút.
Nhưng có một số chuyện rốt cuộc không thể nào trốn tránh được.
Mười giờ tối thứ Bảy, Dương Kiệt đang định ngủ thì đột nhiên nhận được cuộc gọi đến của Khổng Oánh.
"Dương Kiệt." Giọng cô gái mơ mơ màng màng, trạng thái có phần khác thường: "Em không thoải mái."
Miệng Dương Kiệt khép rồi lại mở, lặp đi lặp lại nhiều lần, rất muốn hỏi cô thế nào, bây giờ đang ở đâu, tiếc rằng cổ họng không phát ra được chút xíu âm thanh nào. Gần đây cảm giác bó tay chịu trói này xảy ra càng ngày càng thường xuyên.
"Sao lại không thể chứ?" Người ở đầu dây điện thoại bên kia như đang độc thoại: "Em đã trưởng thành rồi, bọn họ vẫn coi em là con nít, nói em không hiểu chuyện, em chỉ muốn dẫn chàng trai mình thích về nhà ăn Tết thôi mà."
Dương Kiệt nhắm mắt lại, sau đó tựa lưng vào ghế sofa.
"Trước kia em từng đọc một câu nói, khi bạn thật sự muốn một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn thực hiện nguyện vọng đó." Tiếng nói huyên thuyên của Khổng Oánh dần dần lộ ra nức nở: "Sao đến em chuyện này lại trái ngược hết vậy?"
Cô bắt đầu thút thít: "Rõ ràng là em đã muốn ở bên anh đến thế mà."
Một tay Dương Kiệt siết chặt điện thoại áp bên tai, một tay giơ tay đè lên lồng ngực mình để làm dịu đi cơn đau như xé kia. Khổng Oánh ở đầu dây bên kia nghẹn ngào khóc thành tiếng, sự bi thương nhè nhẹ thông qua tiếng khóc truyền tới.
Qua mấy câu nói ngắn ngủi của cô, Dương Kiệt biết được đại khái cô đã gặp chuyện gì. Nói thật chuyện lúc này, trước khi hai người hẹn hò, cậu cũng đã đoán trước được, khi đó cậu tưởng rằng khi chuyện này xảy ra, người chịu tổn thương hẳn là cậu chứ chưa từng nghĩ cô gái của cậu cũng sẽ khổ sở như vậy.
Bây giờ Dương Kiệt không xác định được rốt cuộc sự xúc động của mình lúc ấy là đúng hay sai, nếu đối với chính cậu thì không có gì để hối hận, dù kết quả ra sao, cậu cũng vẫn cảm ơn Khổng Oánh đã xuất hiện trong sinh mệnh cậu, cho cậu một đoạn tình cảm cậu chưa từng hy vọng xa vời.
Yết hầu nơi cổ họng cậu lăn lên trượt xuống, cậu gập ngón tay khẽ gõ vài cái lên màn hình điện thoại.
Cô gái khóc không kiềm chế được đang uống say lại không hề nghe sót tín hiệu của cậu, biết cậu muốn hỏi gì, Khổng Oánh trả lời đứt quãng: "Em không sao, ở nhà thôi… Chỉ là… Chỉ là uống chút rượu nên hơi choáng đầu, anh không cần đến đâu. Mẹ em đang ở đây."
Khổng Oánh nằm ngửa trên giường, nước mắt giàn giụa giữa điện thoại và mặt. Mấy hôm trước cô đã ngả bài với mẹ chuyện của Dương Kiệt đồng thời tỏ ý muốn mời cậu tới nhà ăn Tết.
Sau khi biết Dương Kiệt không thể nói chuyện, mẹ cô nhất thời không phản ứng kịp: "Không thể nói chuyện là sao?"
Khổng Oánh giải thích cặn kẽ tình hình hoàn cảnh của Dương Kiệt, mẹ cô nghe xong thì yên lặng rất lâu, cuối cùng dùng ba chữ "Không thích hợp" để từ chối cô.
"Tại sao không thích hợp ạ?" Khổng Oánh bất mãn hỏi.
"Các con còn nhỏ thì gặp người lớn gì chứ?"
"Con đã hai mươi ba rồi, nào có nhỏ nữa? Hơn nữa cũng không phải bọn con nói chuyện cưới gả ngay, con chỉ đơn thuần muốn mời anh ấy tới nhà mình ăn Tết thôi."
Dù cô nói thế nào, mẹ cũng không chịu nhả ra, kiên trì cho là không thích hợp.
Sau đó Khổng Oánh mới biết, mẹ cô nói "Không thích hợp" không chỉ nói việc dẫn Dương Kiệt về nhà ăn Tết không thích hợp, bà cảm thấy điều kiện Dương Kiệt như vậy không thích hợp làm bạn trai cô, bà căn bản không coi tình cảm của bọn họ ra gì.
Sau khi biết được ý nghĩ của mẹ, Khổng Oánh cũng tỏ rõ thái độ của mình, cô nói qua lại với Dương Kiệt lấy kết hôn là tiền đề, còn trách cứ mẹ cô dùng thành kiến nhìn người khác.
Lí do từ chối của mẹ giống với Lâm Ny, nói nếu như Dương Kiệt là bạn cô tới nhà làm khách, chắc chắn bà sẽ hoan nghênh, nhưng là bạn trai cô, bà không chấp nhận được.
Hôm đó Khổng Oánh cãi nhau với mẹ một trận, đã mấy ngày cô không nghe điện thoại của bà. Hôm nay, sau khi tan làm, bà cố ý tới Niên Hoa Lý tìm.
Cô cho là mẹ mình sẽ thỏa hiệp, sẽ dung túng cho cô giống như trước kia.
Nhưng cô đã nghĩ sai rồi, trong chuyện này, mẹ cô cực kỳ cố chấp, thậm chí còn gọi bố cô tới cùng khuyên cô.
Trò chuyện với mẹ xong, cô tự giam mình trong phòng.
Cô biết mẹ ở bên ngoài dọn dẹp nhà giúp cô, cô cũng biết trong nhận thức của mẹ, bà làm như vậy là vì muốn tốt cho cô.
Những thứ mà bọn họ tự cho là tốt với cô lại là một sự tổn thương vô hình.
Khổng Oánh cực kỳ khó chịu.
Mấy hôm nay, ở bên Dương Kiệt, cô không dám nói chuyện này, cảm giác mở miệng một cái sẽ làm tổn thương cậu.
Trên bàn có bày ba lon bia cô mua về mấy hôm trước, mấy ngày vừa rồi Khổng Oánh không ngủ ngon giấc đã bật ra một lon uống ừng ực mấy ngụm.
Uống xong lon thứ ba, cô nghe mẹ gõ cửa ở bên ngoài, hỏi cô có muốn uống sữa tươi không.
Ngăn cách một cánh cửa, cô trả lời một câu: "Không cần."
Rửa mặt đơn giản một lượt, cô nằm vào trong chăn.
Men rượu vừa xộc lên, Khổng Oánh cảm giác khó chịu hơn, trong người khó chịu cộng thêm sự buồn tủi trong lòng thúc đẩy cô gọi điện thoại cho Dương Kiệt.
Cô biết với dáng vẻ này của mình, nhất định Dương Kiệt sẽ lo lắng, cho nên cô cố ý nhấn mạnh bảo cậu đừng tới đây.
Có lẽ là khóc mệt, hoặc có lẽ là tiếng hít thở nhè nhẹ ở đầu dây bên kia có tác dụng thôi miên, mí mắt Khổng Oánh bắt đầu đánh nhau, giọng nói cũng bé đi khó mà nghe nổi: "Dương Kiệt, anh chờ em ngủ rồi hãng cúp điện thoại nha."
Trong ống nghe lại truyền tới một tiếng gõ nhẹ nhàng, khóe miệng Khổng Oánh hơi nhếch lên, chưa đến mấy giây đã chìm vào giấc nồng.
Ở một nơi khác trong thành phố, mí mắt Dương Kiệt hơi mở to, lẳng lặng nghe tiếng hít thở đều đều bên kia, lúc lâu sau, cậu hít sâu một hơi, cúp điện thoại.
Tám giờ sáng hôm sau, Dương Kiệt gần như một đêm không ngủ cầm điện thoại di động muốn gửi tin nhắn cho Khổng Oánh, đầu ngón tay giữ trên màn hình rất lâu không hề di chuyển, cậu thầm nghĩ hay là lát nữa rồi gọi, chắc là bây giờ cô vẫn đang ngủ.
Cứ thế ôm điện thoại đến mười giờ, Dương Kiệt soạn một tin nhắn "Rời giường chưa" nhưng mãi vẫn chưa ấn nút gửi.
"Anh không cần tới tìm em, mẹ em đang ở đây." Lời nói tối qua của Khổng Oánh vang bên tai cậu, suy nghĩ một lát, Dương Kiệt tiện tay ném điện thoại sang một bên, từ bỏ việc gửi tin nhắn.
Cậu nghĩ chờ cô thuận tiện, hẳn là sẽ liên lạc cho cậu thôi. Chẳng qua là lần chờ này lại là cả một tuần lễ.
Hôm nay là hai mươi bốn tháng Chạp, ngày Tết ông Táo phương Nam. Sau khi tan làm, Dương Kiệt và mấy đồng nghiệp ăn tối ở bên ngoài xong, từ chối lời mời tới quán bar ngồi một lúc, một mình về nhà.
Tới giáp Tết, trên đường đều nồng vị của năm mới, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ chúc mừng, ngay cả cửa tiểu khu cũng là cảnh không khí tưng bừng.
Dương Kiệt đang định đi vào tiểu khu, đuôi mắt chợt thoáng liếc thấy một bóng người quen thuộc đang đứng dưới tàng cây long não bên phải. Người cậu thoáng khựng lại, lập tức quay đầu nhìn sang thì vừa khéo chạm phải ánh mắt Khổng Oánh chưa kịp thu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Khổng Oánh trừng mắt nhìn cậu, sau đó xoay người rời đi. Ánh nhìn ấy chất chứa sự tủi buồn và tố cáo, lồng ngực Dương Kiệt run lên, đợi đến lúc phản ứng lại, cậu đã chạy về phía ven đường.
Khổng Oánh đi tới chặn một chiếc xe taxi màu trắng ở ven đường, đang định kéo cửa xe ra thì một bàn tay với khớp xương rõ ràng duỗi từ đằng sau tới đặt lên bàn tay cô đang phủ lên chốt cửa, lòng bàn tay ấm áp của đối phương và lạnh như băng của cô tạo thành sự tương phản rõ ràng.
Đầu ngón tay cô khẽ run: "Anh làm gì?"
Dương Kiệt hành động nhẹ nhàng lại kiên định kéo tay cô xuống vô thức nắm trong tay, tựa như lưu luyến hoặc có lẽ là sưởi ấm cho cô.
"Ý anh là sao?" Khổng Oánh xoay người, đôi mắt tròn xinh đẹp nhìn vào mắt đối phương: "Nhiều ngày như vậy không hề liên lạc, em tưởng rằng mình bị vứt bỏ rồi."
Cuối năm, Khổng Oánh phải tham gia một cuộc thi nội bộ cho nên mấy hôm nay ngoại trừ đi làm thì chính là đọc sách.
Ban ngày rất ít khi cô xem điện thoại, trước khi ngủ sẽ lấy ra liếc thử, cho rằng trên đó sẽ có tin nhắn Dương Kiệt gửi tới, chỉ có điều mỗi lần nhìn xong, hi vọng đều rơi vào khoảng không.
Cậu giống như biến mất vậy.
Khổng Oánh dỗi, lần này cô nhất quyết không muốn chủ động, tiếc rằng Dương Kiệt còn cố chấp hơn cô, một tuần trôi qua mà vẫn không có một tin nhắn nào.
Dương Kiệt tiến tới đón lấy ánh mắt cô, rất nghiêm túc lắc đầu một cái.
Hốc mắt Khổng Oánh đỏ lên: "Anh rõ ràng là cậy em thích anh nhiều hơn anh thích em nên cứ bắt nạt em."
Dương Kiệt siết chặt tay cô, lần nữa lắc đầu.
(3)
"Tất cả mọi người đều không ủng hộ chúng ta, ngay cả anh cũng không đứng về phía em." Mắt Khổng Oánh mờ mịt hơi nước: "Có phải nếu em không đến tìm anh, anh cũng không định liên lạc với em luôn hay không?"
Mí mắt Dương Kiệt giật giật, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Anh sợ em không liên lạc là đưa cho anh tín hiệu nào đó, cho nên mới không dám tùy tiện quấy rầy.
Chỉ có điều phản ứng này của cậu trong mắt Khổng Oánh tương đương với ngầm thừa nhận, cô gái dùng sức rút tay mình ra, theo đó nước mắt cũng vỡ đê: "Anh buông em ra!"
Tay bị rút đi, Dương Kiệt cảm giác tim mình tựa như bị móc rỗng vậy.
Nếu như cô vui vẻ, vậy cậu sẽ không chút do dự trốn về nhà một mình liếm láp vết thương.
Thế nhưng, cô đang rơi nước mắt.
Dường như Dương Kiệt mới ý thức được cái gọi là kiềm chế của mình đã khiến cô tổn thương.
Không thờ ơ được nữa, cậu cúi người từ đằng sau ôm lấy cô gái đưa lưng về phía mình đang lặng lẽ gạt nước mắt.
Dương Kiệt đặt cằm mình lên đầu cô cạ nhẹ.
Cậu đang cầu xin tha thứ.
Khổng Oánh vốn muốn giãy giụa tới lúc này lại không động đậy nữa, yên lặng rơi nước mắt, cô xoay người vùi mặt vào trong lòng cậu.
Tiếng khóc không kìm nén từ trong ngực truyền ra, Dương Kiệt nén sự đau lòng khẽ vuốt lưng cô.
Mười lăm phút sau, cậu dẫn người trong lòng về nhà.
Khổng Oánh đã ngừng khóc, lúc này đang ngồi trên ghế sofa, trong tay bưng một cốc nước ấm, hé miệng nhỏ uống.
Dương Kiệt nửa ngồi trước mặt cô, dùng thủ ngữ hỏi: [Ăn cơm chưa?]
"Chưa." Khổng Oánh hít mũi, giọng nói chứa âm mũi yếu ớt vô lực: "Không muốn ăn."
Dương Kiệt thở dài, tay chỉ về hướng phòng bếp, tỏ ý rằng mình đi nấu cơm cho cô.
Khổng Oánh nhìn bóng lưng cậu rời đi, mấp máy môi, rầu rĩ nói: "Anh làm em cũng không ăn."
Bóng lưng trước mắt cô cứng đờ lại, chẳng qua một giây sau, lại như không có chuyện gì xảy ra đi về đằng trước.
Thời gian gần đây, bởi vì họ hàng bạn bè biết đến sự tồn tại của Dương Kiệt, Khổng Oánh nhận được rất nhiều lời khuyên "tốt bụng".
Dù là trực tiếp hay uyển chuyển, ai ai cũng thử chia rẽ bọn họ.
Lần đầu tiên yêu đương lại vấp phải sự phản đối của tất cả mọi người, ban đầu cô còn giải thích với từng người, càng về sau chỉ còn lại sự khổ sở.
Cô là kiểu người trong lòng khổ sở đến thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng dao động, bởi vì người có thể làm cô dao động chỉ có Dương Kiệt và thái độ của cậu.
Do bị đối phương bỏ bê một tuần lễ, trong lòng Khổng Oánh tích lại một ngọn lửa, ngọn lửa này còn chưa tắt hoàn toàn, cho nên lúc Dương Kiệt bưng cơm lên bàn gọi cô đi ăn, cô quả quyết lắc đầu từ chối: "Em không ăn."
Dương Kiệt đi tới soạn tin nhắn khuyên cô: "Không ăn sẽ đói bụng, ăn xong rồi lại giận anh, có được không?"
"Không được." Khổng Oánh lại làm mình làm mẩy.
Dương Kiệt khuyên một lúc không hề có chút hiệu quả nào, không thể làm gì khác đành đứng dậy rót giúp cô một cốc nước ấm.
Cậu ngồi sát bên cạnh người cô gái, nhìn chằm chằm gò má cô một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại ra soạn tin nhắn.
Hai mươi phút sau, một loạt tiếng chuông đánh vỡ sự yên lặng của căn phòng.
Khổng Oánh nhìn chằm chằm cuộc gọi tới của mẹ trên điện thoại, còn chưa kịp nghe máy, điện thoại đã đen ngòm, hình như quên sạc pin rồi. Hôm nay ngày Tết ông Táo, chắc là mẹ hỏi cô tại sao không về nhà.
Khổng Oánh cảm thấy dù mình không định về nhà cũng nên trả lời điện thoại, vì vậy cô hắng giọng một tiếng rồi hỏi Dương Kiệt: "Điện thoại em hết pin rồi, mượn sạc pin của anh dùng một lát."
Dương Kiệt gật đầu một cái, ném điện thoại lên ghế sofa rồi đứng dậy đi lấy sạc pin cho cô.
Ánh mắt Khổng Oánh vừa thu hồi lại bị một hàng chữ trên màn hình điện thoại hấp dẫn: [Em chọc cô ấy tức giận rồi, cô ấy không ăn cơm làm sao bây giờ?]
Đây là khung soạn tin nhắn, chắc là cậu muốn gửi cho ai đó nhưng còn chưa gửi đi.
Chóp mũi Khổng Oánh ê ẩm, trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa trong lòng cô bị một dòng nước ấm xối tắt. Vào giờ phút này, hình như cô đã hiểu được sự bất đắc dĩ của cậu.
Nhớ năm ngoái chị Tiểu Ảnh đã từng nói với cô một câu: "Có lẽ không phải cậu ấy không thích em, biết đâu cậu ấy có gì đó kiêng dè chăng?"
Lúc đó Khổng Oánh không hiểu, cảm thấy thích là thích, không thích thì không thích, có thể có gì kiêng dè chứ?
Bây giờ, cô hiểu rồi.
E là ban đầu Dương Kiệt đã dự đoán được vấn đề và khó khăn bọn họ sẽ gặp phải khi ở bên nhau. Cho nên không phải là cậu không đủ thích mà cậu chỉ vì phối hợp với cô chuẩn bị buông tay bất cứ lúc nào mà thôi.
Dương Kiệt cầm sạc pin tới cắm vào ổ điện giúp cô xong, còn chưa quay đầu đã nghe sau lưng truyền tới một giọng rầm rì rất khẽ: "Dương Kiệt, em đói."
Cậu thẳng người đồng thời gật đầu với cô một cái.
Thức ăn làm ban nãy đã nguội, Dương Kiệt hâm lại cho nóng rồi chần cho cô thêm hai quả trứng.
Khổng Oánh để điện thoại về lại xong cũng vừa lúc cậu đưa thức ăn đã hâm lại tới.
Cơm nước xong xuôi, Dương Kiệt đề nghị đưa cô về nhà.
Khổng Oánh: "Giờ còn sớm, em ngồi một lúc nữa rồi đi."
Hai người ngồi trên ghế sofa, Khổng Oánh lấy điện thoại mở một game trên đó ra, suy nghĩ một thoáng, cô đưa điện thoại tới tay Dương Kiệt: "Anh giúp em chơi một ván, cửa này em chơi mãi không qua."
Dương Kiệt nhận lấy, hai tay cầm điện thoại nghe lời mở game ra.
Khổng Oánh ngồi bên cạnh nhìn mấy giây sau đó nâng tay cậu lên, từ dưới cánh tay chui vào trong lòng cậu.
Dương Kiệt dựa trên ghế sofa, để ý nhìn cô một cái, cuối cùng, cậu vòng tay qua eo cô dùng sức nhấc lên, thuận tiện để cô ngồi lên đùi mình.
Động tác của cậu và tư thế thân mật của hai người khiến Khổng Oánh đỏ mặt tới mang tai, còn cậu đã nghiêm túc chơi game rồi.
Cô gái đỏ mặt tới mang tai chậm rãi bình tĩnh lại, khẽ áp mặt vào đầu vai Dương Kiệt.
Bầu không khí quyến luyến khiến Khổng Oánh còn chưa rời đi sinh ra mấy phần không nỡ: "Dương Kiệt."
Dương Kiệt rũ mắt liếc cô một cái.
"Tối nay em..." Khổng Oánh không dám nhìn vào mắt cậu, giọng dè dặt: "Có thể ở lại đây được không?"
Cô thấy tay Dương Kiệt đang chơi game thoáng dừng một thoáng, sau đó lại bình tĩnh gõ lên màn hình.
"Có được không?" Lần này Khổng Oánh ngước mắt nhìn về phía gò má cậu.
Dưới cái nhìn của cô, Dương Kiệt chậm rãi gật đầu.
Phản ứng này của cậu khiến Khổng Oánh thoáng bất ngờ, cô tưởng rằng cậu sẽ không đồng ý nên cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Thế mà cậu lại gật đầu.
Nhịp tim Khổng Oánh bắt đầu tăng nhanh, trở nên đứng ngồi không yên.
Đầu cô nhích tới nhích lui, hơi thở khe khẽ như có như không chạm tới dễ dàng khiến suy nghĩ người ta nhiễu loạn.
Khổng Oánh đang định đổi tư thế ngồi, vừa ngẩng đầu lên, hơi thở cô đã bị người ta cướp đi.
Một nụ hôn sâu bất ngờ không kịp đề phòng, người đàn ông nâng cằm cô, đầu lưỡi tiến sâu vào trong khuôn miệng cướp lấy từng tấc hơi thở của cô.
Một tay khác cầm điện thoại ôm lấy eo cô, thân thể hai người áp sát đến kín kẽ.
Khổng Oánh bị hôn tới mức cả người như nhũn ra, hai tay níu chặt lấy cổ áo gió của đối phương, không biết qua bao lâu, cảm giác không khí trong phổi sắp bị hút sạch, rốt cuộc Dương Kiệt cũng chịu buông cô ra.
Nhìn dáng vẻ cô gái với hai mắt mơ màng, Dương Kiệt không nhịn được lại hôn phớt lên môi cô mấy cái.
Khổng Oánh chớp mắt, cố nén ngượng ngùng nói: "Em cũng muốn."
Dương Kiệt khẽ nâng mí mắt, không hiểu ý cô.
"Em cũng muốn hôn anh." Cùng lúc dứt chữ cuối cùng, Khổng Oánh ngửa đầu hôn rồi lại hôn lên môi cậu.
Dương Kiệt bất đắc dĩ đành nhấc cô từ trên đùi sang bên ghế sofa, sau đó lấy điện thoại ra gõ chữ: [Không qua ải game rồi, anh chơi lại lần nữa. Em đừng lộn xộn.]
"Chuyện cảm xúc này mà anh lại trách em sao?" Mặt Khổng Oánh vô cùng vô tội: "Rõ ràng là anh ra tay trước."
Dương Kiệt khẽ nhếch khóe miệng, xoa đầu cô định tiếp tục chơi game thì lại nghe được cô nhẹ giọng nói thỏ thẻ: "Tối nay em ngủ nhà anh thật nhé?"
Dương Kiệt gật đầu, soạn một dòng chữ cho cô xem: [Em ngủ giường, anh ngủ ghế sofa.]
"... Ồ." Cô còn định nói gì đó thì đã thấy Dương Kiệt bắt đầu chơi game, Khổng Oánh lại dịch qua dựa vào cậu, lần này cô không lộn xộn, chỉ yên lặng ngắm cậu chơi game.
Một lúc lâu sau, cô vẫn không nhịn được mở miệng: "Dương Kiệt, trừ phi anh không thích em, nếu không dù anh gặp phải chuyện gì cũng không được buông em ra, biết chưa?"
Dương Kiệt nghiêng đầu nhìn về phía cô, tròng mắt màu đen trong veo phản chiếu nụ cười thản nhiên trên mặt Khổng Oánh.
Cậu đột nhiên phát hiện, cô gái của cậu đã hiểu chuyện hơn trước rồi. Điều phát hiện này không khiến cậu vui vẻ mà ngược lại trong lòng cậu rất khó chịu. Nếu như có thể, Dương Kiệt hi vọng cô vĩnh viễn là một cô gái không buồn không lo, cười lên rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Lo lắng của cô đều do cậu đem đến, Dương Kiệt biết chứ.
Cậu nghĩ, nếu mình không nhất thời mềm lòng, không thả trôi khát vọng của bản thân, liệu kết quả có thể tốt hơn bây giờ hay không?
Tình hình hiện tại, dù tiến dù lùi đều có khả năng tổn thương cô.
Yên lặng mấy giây, Dương Kiệt lắc đầu, tỏ ý sẽ không.
Không phải là không buông, mà là vì cô cần.
Khổng Oánh "ừm" một tiếng, chủ động xoay mặt cậu qua chỗ khác: "Anh tiếp tục chơi game đi."
Ván game này đã thua, Dương Kiệt lại bắt đầu ván mới.
"Dương Kiệt." Chơi game được một nửa, người bên cạnh lại tiếp tục mở miệng: "Dù thế nào thì anh cũng đừng để chuyện em nói tối đó trong lòng, mẹ em không phản đối em và anh hẹn hò, chẳng qua là bà cảm thấy chúng ta còn nhỏ, tình cảm chưa chắc chắn, nói không chừng "Đến hôm nào đó lại chia tay"."
Hai câu sau là xuất phát từ miệng mẹ Khổng Oánh. Mẹ có cái nhìn của mẹ, cô cũng có sự kiên trì của chính cô, Khổng Oánh nói: "Nhưng mà mẹ không biết, ngày đầu tiên hẹn hò với anh, em đã muốn gả cho anh rồi."
Không có cách nào chơi game tiếp nữa, Dương Kiệt thở dài tắt điện thoại, duỗi tay ôm Khổng Oánh vào lòng.
"Anh để dành được bao nhiêu tiền rồi?" Khổng Oánh tiện đà nắm lấy eo anh hỏi.
Mặc dù không hiểu tại sao cô hỏi như vậy, Dương Kiệt vẫn thành thật làm số sáu.
Khổng Oánh chậm rãi hỏi: "Sáu vạn hay sáu mươi vạn?"
Dương Kiệt nghiêng người cầm điện thoại của mình, trực tiếp mở tin nhắn ngân hàng cho cô xem.
"Sáu mươi lăm vạn?" Giọng Khổng Oánh rất ngạc nhiên: "Nhiều quá."
Mí mắt Dương Kiệt giật giật, một người con nhà giàu như Khổng Oánh nghe hơn sáu mươi vạn lại không ngừng kêu "Nhiều quá" đúng là rất khoa trương.
"Để em tính thử, tiền cọc mua nhà ở thành phố Vân ít cũng phải tám mươi vạn, việc kết hôn cũng xấp xỉ hai mươi vạn nhỉ?" Khổng Oánh cong cong môi: "Cho nên anh phải để dành ít nhất một trăm vạn mới được."
Dương Kiệt nhìn cô nhưng không phản ứng lại gì cả, thực tế trong lòng cậu đã nổi sóng gió mãnh liệt.
Tối hôm đó, một giây trước khi ngủ Khổng Oánh vẫn còn nhấn mạnh: "Dương Kiệt, anh phải để dành đủ một trăm vạn nhanh lên chút."
Dương Kiệt ngồi ở mép giường, dém chăn giúp cô, hồi lâu sau, cậu trịnh trọng gật đầu với cô gái đã chìm vào giấc ngủ say một cái.