DẪN ĐƯỜNG SỐ MỘT VŨ TRỤ

Ở hàng ghế trước, Vinh Oánh Oánh bỗng nói: “Nhiên Nhiên, chị mới đến hành tinh Thủ đô chưa lâu, không biết nhiều nơi lắm. Em có đề xuất nhà hàng nào đẹp đẹp chút không?”

“Đẹp đẹp à…” Dụ Nhiên hiểu ý cô ta ngay: “Vậy tới nhà hàng sân vườn đi.”

Xe nhanh chóng chạy tới nhà hàng sân vườn.

Lục Tắc Hiên nhớ hắn và Dụ Nhiên cũng từng tới nơi này. Khi đó, hắn không nghĩ gì nhiều, cho rằng chỉ là ăn một bữa cơm bình thường. Nhưng giờ cẩn thận ngẫm lại, thời gian Dụ Nhiên hẹn hắn vừa khéo chính là cuối tuần ngay sau buổi dạ tiệc ở cung điện Song Tử. Buổi tiệc tối đó, cung điện Song Tử bất ngờ bị Phòng Điều tra bao vây…

Dụ Nhiên đã thừa nhận tài liệu ở Học viện Lính gác là do cậu trộm, khoảng thời gian đó Chu Thiên Dịch cũng đang điều tra tài liệu kia. Vậy thì khả năng cao là Chu Thiên Dịch điều tra được manh mối gì đó nên mới tới cung điện Song Tử bắt Dụ Nhiên.

Chỉ là Dụ Nhiên rất thông minh, nhận thấy tình hình không ổn đã giấu tài liệu đi, Chu Thiên Dịch không bắt được sơ hở của cậu. Thế nên cuối tuần tiếp theo, Dụ Nhiên hẹn Lục Tắc Hiên tới nhà hàng sân vườn dùng cơm là để chuyển tài liệu thông qua nơi này sao?

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nói cách khác, nhà hàng sân vườn là một trong những cứ điểm của tổ chức hắc ám?

Lục Tắc Hiên sắp xếp ngăn nắp các manh mối từ trước đến giờ, mặt ngoài vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay đang nắm lấy tay Dụ Nhiên bỗng siết chặt hơn.

Dụ Nhiên nhận thấy được sự lo lắng của hắn, viết vào lòng bàn tay: “Không sao, nhiệm vụ chưa hoàn thành, bọn họ sẽ không làm gì tôi đâu.”

Ba người cùng tới sảnh nhà hàng, Lục Tắc Hiên nhìn thấy người bồi bàn lần trước.

Dụ Nhiên hỏi: “Còn phòng riêng không?”

Bồi bàn lịch sự trả lời: “Còn, mời ba vị qua bên này.”

Hắn dẫn ba người tới một căn phòng kính. Vị trí này quả thật rất đẹp, toàn bộ tường phòng đều là kính trong suốt, có thể ngắm nhìn hoa cỏ nở rộ khắp xung quanh, ngay đến không khí cũng tràn ngập hương hoa tươi.

Vinh Oánh Oánh hào hứng nhìn quanh, tiếp đó nói: “À, chị đi vệ sinh trước đã.”

Dụ Nhiên nói: “Em cũng đi. Nhà vệ sinh ở bên kia… Chị, để em dẫn chị qua đó.” Cậu đứng dậy, đi được vài bước lại ngoảnh lại nhìn Lục Tắc Hiên, cười nói: “Anh gọi món trước nhé, bọn em quay lại liền.”

Lục Tắc Hiên: “… Được.”

Nhìn Dụ Nhiên và Vinh Oánh Oánh cùng rời đi, Lục Tắc Hiên siết chặt nắm tay dưới bàn. Liệu Nhiên Nhiên có gặp nguy hiểm không?

Nghĩ đến chuyện Nhiên Nhiên sắp gặp mặt những kẻ được gọi là “cấp trên” kia, tim Lục Tắc Hiên hơi căng thẳng.

Dụ Nhiên và Vinh Oánh Oánh rời đi chưa đầy năm phút đã quay trở lại. Vẻ mặt hai người rất tự nhiên, Lục Tắc Hiên cũng vờ như không biết gì, đưa danh sách các món đã chọn cho Dụ Nhiên xem: “Em xem thử có cần gọi thêm gì không?”

Dụ Nhiên cười nói: “Anh gọi nhiều ghê, ba người chúng ta ăn vậy là đủ rồi.”

Nhà hàng lên món rất nhanh, Dụ Nhiên thản nhiên dùng bữa, Lục Tắc Hiên phối hợp đóng kịch, lúc thì tiếp thức ăn, lúc lại bóc tôm cho cậu. Vinh Oánh Oánh vẫn đang âm thầm quan sát hai người.

Sau khi ăn xong, Lục Tắc Hiên chủ động thanh toán, ba người rời khỏi nhà hàng sân vườn. Xe bay tiến vào cao tốc trên không, chạy về phía trung tâm hành tinh Thủ đô.

Lục Tắc Hiên đang khó hiểu tại sao Dụ Nhiên chưa đi gặp “cấp trên”, Dụ Nhiên bỗng viết nhanh trong lòng bàn tay hắn: “Cô ta đưa tôi một liều thuốc mê, anh mau giấu bí mật trong thế giới tinh thần đi.”

Bí mật về Tổ Đặc công số 1 của Quân đoàn Liệp Ưng, cha hắn đã để đại bàng vàng phối hợp với chim ưng phong ấn vào nơi sâu nhất trong núi tuyết, kể cả có là Dẫn đường cấp S cũng khó đột phá được lá chắn kia.

Những ký ức khác, Lục Tắc Hiên có thể tự giấu.

Trong thế giới tinh thần của Lính gác, tuyết lớn bỗng bay tán loạn. Ở một nơi nằm sâu giữa những ngọn núi tuyết trải dài, một ngọn núi mới sừng sững mọc lên.

Lục Tắc Hiên nói với chim ưng trắng trong đầu: “Lát nữa có lẽ sẽ có kẻ vào kiểm tra thế giới tinh thần, mi cố gắng tỏ ra cực kỳ thích cáo trắng nhé.”

Chim ưng trắng nói: “Không thành vấn đề, đây là thể hiện chính tôi luôn mà!”

Lục Tắc Hiên nắm tay Dụ Nhiên, tỏ ý mình đã sẵn sàng. Ngay sau đó, hắn cảm thấy cánh tay mình tê rần, mũi kim nhỏ xíu đâm chuẩn vào mạch máu, cơn buồn ngủ rũ rượi ập đến. Lục Tắc Hiên nhanh chóng chìm vào hôn mê.

Vinh Oánh Oánh nhìn thấy cảnh đó qua gương chiếu hậu, môi nhếch lên thành một nụ cười quái dị.

Chiếc xe quay đầu, trở về nhà hàng sân vườn.

Dưới tầng hầm bí mật của nhà hàng, Dụ Nhiên một lần nữa gặp được người đeo mặt nạ kia.

Người nọ vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích nhưng đôi mắt sau chiếc mặt nạ lại nhìn chằm chằm vào Dụ Nhiên.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ nhá nhem, đột nhiên trông thấy chiếc mặt nạ dữ tợn bằng đồng điếu này, người thường chắc ai cũng khiếp vía nhưng thần sắc Dụ Nhiên vẫn rất bình tĩnh. Cậu cung kính cúi chào đối phương: “Ông phái Oánh Oánh tới tìm tôi có gì dặn dò sao?”

Giọng của người đeo mặt nạ đã được biến đổi bằng máy móc, nghe nặng nề, khàn đục: “Đương nhiên là nghiệm thu tiến độ nhiệm vụ cậu đã làm được trong khoảng thời gian này. Cậu cho Lục Tắc Hiên uống bao nhiêu thuốc rồi?”

Dụ Nhiên nói: “Đội đặc chiến Liệp Ưng ra ngoài chưa đầy một tuần, ngày nào tôi cũng đưa nước cho hắn, đã cho uống được mười viên.”

Người đeo mặt nạ nói với vẻ lạnh tanh: “Nghe nói, để cứu hắn, cậu bất chấp tính mạng mình, lái phương tiện bay lao đi không chút do dự. Không phải cậu thực sự động lòng với Tướng quân Lục điển trai này rồi đấy chứ?”

Chuyện Dụ Nhiên liều chết cứu người đã được lan truyền khắp nơi, ai cũng biết cậu hết lòng hết dạ với Tướng quân Lục.

Dụ Nhiên cười khẩy một tiếng, thản nhiên liếc nhìn Lục Tắc Hiên đang hôn mê, nói: “Sao tôi có thể động lòng với đám Lính gác đầu óc ngu si, tứ chi phát triển đó chứ? Mã ngoài Lục Tắc Hiên khá được, vóc dáng cũng đẹp, nếu tôi thật sự hứng thú với hắn… Vậy thì biến hắn thành con rối ngoan ngoãn nghe lời, làm nô lệ cho tôi chẳng phải càng thú vị hơn à?”

Người đeo mặt nạ gật đầu tán thưởng: “Không tồi. Dẫn đường là giống loài thông tuệ nhất vũ trụ này. Sức mạnh tinh thần của cậu rất lớn, không nên bị đám Lính gác ngu xuẩn quấy nhiễu phán đoán.”

Gã vẫy tay một cái, bỗng có hai người bước ra từ sau bức rèm.

Là quý cô Adeline, chủ nhân cung điện Song Tử, và anh trai song sinh “đã chết”, Andre.

Dụ Nhiên nhướng mày nhìn bọn họ.

Adeline tươi cười hòa nhã: “Lâu rồi không gặp. Khoảng thời gian vừa rồi tôi bị Phòng Điều tra theo dõi gắt gao, không tài nào liên hệ với cậu được.”

Andre cau mày, nói: “Dụ Nhiên, bọn tôi vẫn chưa thể tin tưởng cậu hoàn toàn. Dù gì cậu cũng diễn quá giỏi, lừa được cả Lục Tắc Hiên và Chu Thiên Dịch, khó mà đảm bảo cậu sẽ không lừa bọn tôi. Vậy nên, sếp muốn hai anh em bọn tôi cùng nhau kiểm tra thế giới tinh thần của cậu.”

Hai con bọ ngựa phong lan giống y hệt nhau xuất hiện trước mặt Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên nhìn về phía người đeo mặt nạ, nói rất chân thành: “Lúc trước, tôi bị bão cát vũ trụ cuốn đến chòm sao Củ Xích, toàn thân trọng thương, là các ông đã cứu mạng tôi, tôi vẫn hiểu đạo lý ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Nếu đã nương nhờ tổ chức, đương nhiên tôi đâu dám hai lòng. Nếu các ông vẫn nghi ngờ thì cứ việc kiểm tra.”

Cậu bình tĩnh nhắm mắt lại trước mặt hai anh em kia.

Hai anh em Adeline lập tức vươn tua ý thức màu trắng ra cùng lúc, hai con bọ ngựa phong lan xông thẳng vào thế giới tinh thần của Dụ Nhiên.

Bọ ngựa bình thường chỉ có kích thước nằm gọn trong lòng bàn tay đột ngột phóng to gấp mấy lần trong thế giới tinh thần. Chúng nhảy nhót, điều tra khắp rừng nguyên sinh như một cỗ máy chiến đấu khổng lồ.

Thế giới tinh thần của Dụ Nhiên quá rộng, vô số tán cây xanh rì vươn thẳng lên cao, trên mặt đất hoa cỏ um tùm, dây leo đan chằng chịt vào nhau, hoàn toàn không thấy đâu là điểm cuối. Nhưng anh em Adeline cũng rất đáng gờm, hai người họ đều là Dẫn đường cấp S, lại còn là song sinh có tâm ý tương thông.

Hai con bọ ngựa điều tra khắp rừng rậm nhanh như gió bão thổi quét.

Chúng phát hiện cáo chín đuôi ở sâu trong rừng. Chín cái đuôi màu đỏ như ngọn lửa cháy hừng hực, hoàn toàn đủ khả năng che trời lấp đất.

Tuy hai con bọ ngựa có kích thước rất lớn nhưng cũng chỉ là thực thể tinh thần loại hình chữa trị. Đối diện với thực thể tinh thần loại hình công kích hung tàn như cáo chín đuôi, chúng vẫn không khỏi e dè, chùn bước.

Giọng Adeline vang lên trong thế giới tinh thần của Dụ Nhiên: “Cáo chín đuôi của cậu biết biến hình đúng không? Tôi muốn xem thử.”

Andre nói: “Thực thể tinh thần cấp S tiến hóa ra khả năng biến hình khá hiếm gặp, chúng tôi muốn được mở mang tầm mắt.”

Dụ Nhiên bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là được.”

Ngay sau đó, cáo chín đuôi đột ngột biến mất, một con cáo trắng nhỏ đáng yêu xuất hiện thế chỗ nó, kích thước còn không bằng một phần mười bọ ngựa.

Andre thấp giọng nói: “Biến về như cũ?”

Dụ Nhiên khẽ cười thành tiếng: “Được.”

Vô số ngọn lửa đỏ đột nhiên bùng lên cao, ánh lửa chói mắt lóe ra giữa rừng sâu, cáo chín đuôi dùng khả năng tàng hình mạnh nhất lặng lẽ giấu cáo trắng nhỏ đi cực nhanh rồi hiện thân trước mặt hai con bọ ngựa.

Hai con bọ ngựa suýt nữa sợ đến mức lui bước vì khí thế hung hãn của nó.

Dụ Nhiên khiêm tốn nói: “Cáo của tôi có khả năng công kích rất mạnh, tiếc là khả năng chữa trị chỉ đạt cấp B, coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn đối với Dẫn đường cấp S thôi, không so được với dân chuyên về chữa trị như hai người.”

Dẫn đường loại hình công kích cũng có khả năng chữa trị cơ bản, điều này không có gì đáng nghi ngờ. Dụ Nhiên biểu diễn “khả năng biến hình” của cáo chín đuôi ngay trước mặt hai người, dù Andre rất đa nghi cũng không bới móc ra được vấn đề gì.

Hai con bọ ngựa tiếp tục kiểm tra khắp rừng nguyên sinh, thấy được rất nhiều ký ức của Dụ Nhiên. Tất cả những thứ ấy đều là ảo ảnh tinh thần Dụ Nhiên đã chế tạo sẵn. Nếu đã muốn nương nhờ tổ chức hắc ám, thân phận giả cũng phải có quá khứ hoàn chỉnh từ bé tới lớn, mọi ký ức đều liền mạch với nhau.

Hai anh em kia không hề biết, ngay từ khi bước vào thế giới tinh thần của Dụ Nhiên, bọn họ đã bị lừa đến chỗ ảo ảnh.

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Không ai ngờ rằng Dụ Nhiên lại có hai thực thể tinh thần, sức mạnh đã đạt tới cấp SS, có thể dễ dàng ứng phó trước màn phối hợp kiểm tra của hai anh em kia.

Hai người họ cũng không kiên nhẫn dò tìm từng chút trong rừng nguyên sinh mà chỉ kiểm tra tổng thể một lượt, không phát hiện vấn đề gì thì ra ngoài luôn.

Adeline gật đầu với người đeo mặt nạ, bấy giờ đối phương mới cười nói: “Cậu tình nguyện gia nhập, đương nhiên tổ chức sẽ không bạc đãi, tiếp theo phải xem biểu hiện của cậu. Nhiệm vụ khống chế Lục Tắc Hiên, hy vọng cậu có thể hoàn thành đúng hạn.”

Dụ Nhiên gật đầu, cam đoan: “Yên tâm, ông giao cho tôi thu phục hắn trong vòng ba tháng. Vẫn còn một tuần, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Hắn ta không hề đề phòng tôi, trong đầu chỉ chăm chăm muốn yêu đương, tôi bảo hắn ăn gì hắn cũng không nghi ngờ.”

Người đeo mặt nạ tán thưởng: “Tốt lắm.”

Adeline và Andre liếc nhìn nhau, tiếp đó lại đồng thời xông vào kiểm tra thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên.

Khả năng phòng ngự của Lính gác đang hôn mê không quá mạnh, hai Dẫn đường cấp S liên thủ, chẳng mấy chốc đã đột phá được lá chắn, vào đến chân núi tuyết.

Vô số núi tuyết trải dài trước mắt khiến hai người giật mình.

Giữa núi tuyết, một con chim ưng to lớn đang chao liệng, miệng lảm nhảm mãi: “Ô hô hô, cáo trắng nhỏ đáng yêu quá đi mất. Khi nào tôi mới được ở bên ẻm đây, bao giờ anh mới kết hôn với Dụ Nhiên hả…”

Lục Tắc Hiên hôn mê hình như đang nằm mơ, một bong bóng giấc mơ xuất hiện trong thế giới tinh thần.

Trong bong bóng, Lục Tắc Hiên đang ôm Dụ Nhiên dịu dàng hôn môi, chim ưng trắng thì chở cáo nhỏ bay tít lên trời, trải qua những tháng ngày êm đềm, hạnh phúc của “gia đình bốn người”.

Anh em Adeline: “…”

Đúng là cái loại yêu đương mụ mị cả đầu óc, bị Dụ Nhiên áp chế cho không cựa nổi.

Hai con bọ ngựa liếc nhìn nhau, đổi màu cơ thể lẫn vào với nền tuyết, lách qua bong bóng giấc mơ, nhanh chóng nhảy vào sâu trong núi tuyết.

Giữa những ngọn núi tuyết nguy nga, đồ sộ trải dài, khắp nơi đều là những bong bóng ký ức về Dụ Nhiên, từ khi hai người gặp gỡ, quen biết rồi sau nữa là rung động trước cậu…

Từng chi tiết, Lục Tắc Hiên đều nhớ như in.

Cảm xúc muốn bảo vệ Dụ Nhiên cực kỳ mãnh liệt này, hai Dẫn đường có thể cảm nhận rất rõ ràng.

Ký ức có thể ngụy tạo nhưng cảm xúc thì không thể đánh lừa. Lục Tắc Hiên thật sự thích Dụ Nhiên?

Hai con bọ ngựa lặng lẽ rời khỏi thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên.

Lính gác cấp S cực kỳ cảnh giác, chúng không thể để lại bất kỳ dấu vết gì trong thế giới tinh thần. Vậy nên trước khi ra ngoài, hai Dẫn đường loại hình chữa trị còn vá lá chắn tinh thần lại cho Lục Tắc Hiên, xóa sạch dấu chân bên trong núi tuyết, làm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thấy hai Dẫn đường xông thẳng vào thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên như thế, tim Dụ Nhiên cũng nhói lên. Cậu lo Lục Tắc Hiên sẽ để lộ sơ hở, càng lo bọn họ sẽ tổn thương đến hắn. Tuy vậy, ngoài mặt cậu vẫn phải tỏ ra thật thờ ơ, ánh mắt nhìn Lục Tắc Hiên chỉ như đang nhìn một cái xác.

Mãi đến khi hai con bọ ngựa ra ngoài, Dụ Nhiên mới thở phào một hơi trong lòng, khuôn mặt lại mang nét cười nhạt: “Thế nào? Thế giới tinh thần của Lính gác cấp S rất lớn đúng không? Muốn thẳng tay phá hủy núi tuyết, biến hắn thành con rối của chúng ta không phải chuyện dễ đâu.”

Adeline gật đầu, nói: “Cậu nhất định phải khống chế lượng thuốc thật chuẩn, nắm chắc thời điểm hắn sắp sửa cuồng bạo, kịp thời phá hủy thế giới trước rồi giam cầm thực thể tinh thần của hắn lại. Một khi thật sự cuồng bạo, Lính gác cấp S trở thành nhân tố không thể khống chế, thí nghiệm sẽ thất bại ngay.”

Lính gác cuồng bạo sẽ tấn công tất cả mọi thứ như phát điên. Tổ chức hắc ám không cần một Lục Tắc Hiên đã hóa điên hóa rồ, bọn họ cần một Tướng quân Lục ngoan ngoãn nghe lời. Thế nên bọn họ mới dựa vào thuốc để phá hủy ý thức của Lục Tắc Hiên, biến hắn thành con rối.

Giống như Vinh Oánh Oánh vậy, trông qua thì chẳng khác gì người thường, biết đi lại, nói cười… Nhưng đại não cô ta đã đánh mất khả năng tư duy, chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh. Kể cả tổ chức có lệnh cho cô ta giết mẹ mình, cô ta cũng sẽ ra tay không chút do dự.

Dụ Nhiên nhìn về phía người đeo mặt nạ, nói: “Yên tâm, tôi sẽ dẫn một Lục Tắc Hiên ngoan ngoãn tới gặp ông.”

Cậu lạnh lùng quét mắt nhìn Lục Tắc Hiên đang hôn mê, nói: “Chúng tôi đi được chưa? Tôi sợ lâu quá sẽ khiến hắn sinh nghi.”

Người đeo mặt nạ phất tay, Vinh Oánh Oánh lập tức đưa Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên rời đi.

***

Sau khi tỉnh lại, Lục Tắc Hiên phát hiện mình đang ngồi trên xe bay, đầu tựa lên vai Dụ Nhiên.

Phong cảnh ngoài cửa sổ không khác trước khi hắn hôn mê là mấy, như thể xe bay vẫn đang liên tục di chuyển về phía trung tâm Thủ đô, chưa từng xảy ra chuyện gì còn hắn cũng chỉ ngủ thiếp đi một lát vì quá mệt mỏi.

Sống lưng Lục Tắc Hiên lạnh toát. Sự đáng sợ của tổ chức này hoàn toàn đủ khả năng giết người trong vô thức.

Hắn vờ như không biết gì cả, day nhẹ hai bên trán, nhìn Dụ Nhiên: “Sao tôi lại ngủ mất vậy?”

Dụ Nhiên cười nói: “Chắc dạo gần đây anh mệt mỏi quá độ? Không sao, nếu mệt thì cứ nghỉ đi.”

Lục Tắc Hiên nói: “Ừ, tôi chợp mắt thêm một lúc nữa, đến nơi gọi tôi dậy nhé.”

Hắn gối đầu lên vai Dụ Nhiên, nhắm mắt nghỉ ngơi không chút đề phòng.

Ở hàng ghế trước, Vinh Oánh Oánh trông thấy tất cả qua gương chiếu hậu, khóe môi hơi nhếch lên. Cô ta không hề biết rằng ở nơi mình không nhìn thất, Lục Tắc Hiên đang nắm chặt tay Dụ Nhiên.

Nhiên Nhiên, cậu vất vả rồi, vẫn luôn phải đối phó với lũ điên này.

Những gì tôi có thể làm chỉ là dốc hết sức phối hợp cùng cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi