DẪN LỐI VÀO TIM EM


Lãnh phu nhân đưa cho con trai một bát canh gà hầm mà bắt anh đích thân mang đến cho cô con dâu yêu quý của mình.
Lãnh Bá Siêu vẻ mặt miễn cưỡng mà cẩn thận bưng bát canh chậm rãi tiến về phía phòng.

Ngay khi anh vừa mở cửa đã nghe tiếng khóc nức nở của người bên trong.

Vệ Ngữ Đồng hai mắt đỏ ngầu, bên cạnh cô là chiếc điện thoại màn hình vẫn còn hiện sáng.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh chậm rãi đặt bát canh xuống bàn, sau đó tiến lại gần phía cô mà hỏi han:
- "Sao cô lại khóc? Đã có chuyện gì sao?"
Liền lập tức, cô đưa chiếc điện thoại lên trước mặt anh, trả lời:
- "Tôi vừa đọc câu chuyện.

Người yêu nữ chính là lính cứu hỏa không may qua đời trong trận hỏa hoạn lớn."
Vệ Ngữ Đồng hai mắt rưng rưng nhìn người trước mặt, nghẹn ngào nói:
- "Sao người tốt như anh ấy lại gặp phải chuyện này chứ."
- "Cô là đang thương xót cho anh ta?"
- "Tôi thương cho cuộc tình ngọt ngào của họ."
- "Chỉ là truyện vậy mà cô đã khóc sướt mướt rồi sao? Tôi cứ nghĩ cô mạnh mẽ lắm chứ."
Lãnh Bá Siêu cao giọng nhằm khiến người trước mặt tức giận mà ngưng khóc, nào ngờ cô lại òa khóc lớn hơn khiến anh trở nên lúng túng mà đến ngồi cạnh, bàn tay định chạm nhẹ vào vai người con gái để dỗ dành thế nhưng lại chần chừ mà buông xuống.


Vệ Ngữ Đồng mếu máo, nấc nghẹn nói:
- "Dù có mạnh mẽ tới đâu thì tôi cũng là con gái, cũng có lúc yếu lòng chứ bộ."
Lãnh Bá Siêu khẽ nhíu mày, anh chẳng biết làm cách nào để dỗ dành cô gái này mà hạ thấp giọng nói:
- "Tôi biết rồi.

Nín đi, đừng khóc nữa.

Là lỗi của tôi được chưa, là tôi không hiểu thế giới con gái của cô."
Nói rồi, anh nhanh chóng đi đến phía bàn, vội cầm lấy bát canh lên mà đem đến cho người ở phía giường.

Cẩn thận thổi nguội trước khi đút, giọng điệu ân cần nói:
- "Chắc hẳn cô cũng đã đói bụng rồi đúng không? Mau chóng ăn hết bát canh gà hầm này, mẹ đã đích thân làm cho cô đấy."
Vệ Ngữ Đồng ngoan ngoãn mà há miệng thật to khiến người trước mặt cố nhịn cười mà cẩn thận đút cho cô.

Ngay khi uống một muỗng đầu, gương mặt cô bỗng chốc biến sắc mà nhăn mặt, sau đó trầm giọng nói:
- "Đây...đây là canh thuốc mà."
Nghe đến đây khiến Lãnh Bá Siêu giật mình mà làm rơi bát canh nóng trên tay xuống.


Vô tình đổ vào chân Vệ Ngữ Đồng khiến cô bị nóng mà nhảy cẫng lên, miệng la lớn:
- "Nóng quá.

Bỏng chân tôi rồi."
Lúc này, Lãnh Bá Siêu mới lấy lại bình tĩnh mà vội vàng đỡ lấy cô, lắp bắp nói:
- "Cô...cô không sao chứ?"
Dứt lời, anh nhấc bổng người cô lên mà đi vào phòng tắm ngâm chân cô vào bồn, ân cần nói:
- "Ngâm vào nước mát sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn."
Một lúc sau, Lãnh Bá Siêu bồng cô nhẹ nhàng đặt xuống giường, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi chân ửng đỏ của người con gái mà cảm thấy có lỗi.

Anh nhanh chân đi tìm thuốc trị bỏng, sau đó tự tay bôi lên vùng da ửng đỏ, trầm giọng nói:
- "Khi nãy tôi không cố ý làm cô đau.

Đừng cử động, tôi sẽ nhẹ nhàng."
- "Anh xoa phải theo chiều chứ.

Tôi đang bị đau đấy."
Vệ Ngữ Đồng cắn răng nhìn xuống đôi chân đang bị thương rồi nhìn sang người đàn ông chưa có kinh nghiệm bôi thuốc mà cằn nhằn.

Trái ngược với biểu cảm khó chịu của cô, Lãnh Bá Siêu lúc này lại vô cùng chú tâm, khẽ dùng đầu ngón tay thấm thuốc của mình bôi nhẹ vào chỗ bị bỏng, miệng không ngừng nói lời xin lỗi.
- "Tôi xoa thế này đã dễ chịu hơn chưa?"
Phía bên ngoài, Tiểu Lan ghé tai lén nghe những gì ở bên trong mà mỉm cười tủm tỉm.

Trong đầu không ngừng hiện ra hàng loạt hình ảnh giữa hai thân ảnh không chút mảnh vải đang không ngừng âu yếm nhau ở bên trong phòng.
- "Chẳng lẽ tác dụng của thuốc lại phát huy nhanh chóng đến thế sao? Chắc có lẽ thiếu phu nhân đang phải cắn răng chịu đựng sự dày vò từ thiếu gia.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi