DẪN LỬA

Hồi ức dần dần dừng lại.

Vị ngọt trên đầu môi từ từ nhạt dần, lông mi Hạ Nam Chi khẽ run rẩy, nhìn thấy Tạ Thầm Ngạn đã từ phòng cấp cứu đi tới trước mặt mình.

Anh không nhìn bất kỳ người nào chung quanh, cúi đầu, gương mặt tuấn tú vốn luôn lạnh nhạt chỉ lẳng lặng nhìn cô. Nếu như không có cô y tá ở phía trước nhìn chằm chằm, Hạ Nam Chi đã có chút xúc động muốn ôm lấy anh, ngón tay dường như hơi ngứa ngáy, cuối cùng lại ra vẻ dịu dàng hiền lành giúp anh sửa lại nếp gấp lộn xộn trên ống tay áo: “Em đột nhiên nhớ tới ——”

Cô bắt chuyện, đầu ngón tay trắng mịn sờ tới cổ tay mảnh khảnh của anh, hé môi chậm rãi nói: “Khi còn bé em và Tạ Thầm Thời từng ghen tị với anh vì anh luôn được ưu ái trước mặt người lớn, nên đã bắt tay cô lập anh, thường được gọi là tổ hợp mưu tài hại mệnh.”

“Lúc đó chắc anh ghét hai đứa bọn em lắm nhỉ?”

Vừa dứt lời, Tạ Thầm Ngạn thản nhiên ừ một tiếng.

Hạ Nam Chi giương mắt nhìn anh, như thể bị kinh ngạc vì đêm nay anh quá ngoan ngoãn, còn nghiêm túc thừa nhận nữa chứ?

Dù sao đề tài này là cô khơi mào, cô đứng lên, sóng vai cùng anh bước ra khỏi bệnh viện, cũng kiên trì hàn huyên tiếp: “Khó trách nhiều lần ở nhà họ Hạ, lúc em và Tạ Thầm Ngạn cùng chơi trò trốn tìm với mèo con, anh từ xa nhìn thấy đều phải đi đường vòng.”

Tạ Thầm Ngạn như rơi vào trầm mặc một lát, cuối cùng không lên tiếng.

Từ khóe mắt, Hạ Nam Chi thoáng bắt được biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt lạnh lùng như ngọc kia, hiếm có khi anh không chịu khuất nhục, tiếp tục đuổi theo gặng hỏi.

Chờ lên xe.

Hạ Nam Chi vừa lấy điện thoại di động ra, vừa quan tâm hỏi thăm tình trạng sức khỏe của anh: “Em đưa anh về biệt thự trước nhé?”

Tạ Thầm Ngạn ngồi ở ghế sau bằng da thật màu đen, đôi chân dài thẳng tắp bọc trong quần tây hơi thả lỏng, tư thái hoàn toàn không giống như cánh tay phải bị thương, hờ hững nói: “Đàn chị của em vẫn còn ở nhà họ Hạ, anh tiện đường đi đón người với em.”

Hạ Nam Chi nhất thời quên chuyện nhà họ Hạ và biệt thự Tư Nam không thuận đường, lúc gọi điện thoại đi mới gật đầu một cái.

….

Một tiếng chuông điện thoại rõ ràng xẹt qua bóng tối dày đặc.

Ngón tay Lâm Kinh Thước hơi cong lên khẽ giật giật, một giây sau, cô ấy mang theo cơn choáng váng chậm rãi muốn chống đỡ thân thể, tấm chăn mỏng màu đen bọc trên đầu vai theo động tác trượt xuống, mái tóc dài đen nhánh không che được bao nhiêu, từ vành tai đến sườn cổ đỏ ửng như vết hickey, là do dị ứng nhẹ với thuốc.

Ca trực ban đêm, bệnh viện cũng không có bao nhiêu người.

Hạ Nam Chi ngồi trên băng ghế dài ngoài cửa phòng cấp cứu, cánh tay nhẹ nhàng khoát lên đầu gối, nước da trắng như ngọc. Cô sợ máu nên không dám xem quá trình y tá giúp Tạ Thầm Ngạn xử lý vết thương trên cánh tay, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn chằm chằm video tuyên truyền trên màn hình phía trên.

Một lát sau, có một cô y tá tới hỏi thăm: “Cô, là Hạ Nam Chi sao?”

Rõ ràng cô vẫn xem mình là một diễn viên tuyến 18 nhỏ bé, cho dù ra ngoài không đeo khẩu trang và không có quản lý đi theo thì cũng sẽ không có người nhận ra. Sau khi nhìn cô y tá hai ba giây, bầu không khí trở nên vi diệu.

Trước đó không lâu Hạ Nam Chi mới khóc, đuôi mắt phiếm hồng hơi cụp xuống, khuôn mặt cũng trắng bệch, dường như muốn giải vây cho tình cảnh xấu hổ đang gặp phải: “Tôi có thể nói không phải sao?”

Cô y tá hít sâu một hơi, bị khuôn mặt xinh đẹp ở cự ly gần này làm choáng ngợp, kích động đến mức muốn thét chói tai.

Ngón tay trắng nõn mềm mại của Hạ Nam Chi nhẹ nhàng đặt lên môi, suỵt một tiếng.

“Mỹ Chi!” Xưng hô này vừa thốt ra, cô y tá nhỏ đã để lộ mình là một trong những fan hâm hộ của cô trên Weibo, hận không thể lấy khẩu trang che khuôn mặt này lại: “Cô không biết mình lên hot search mấy lần rồi sao? Công ty Tinh Kỷ của các cô làm ăn kiểu gì vậy, cho dù ở đây là bệnh viện thì cũng không thể để cô ra ngoài một mình như thế chứ?”

Nói xong, cô ấy vô thức liếc về phía phòng cấp cứu.

Lời nói bỗng dừng lại, từ từ quay đầu về: “Cô cùng nam thần mới ký hợp đồng với công ty tới đây khám bệnh à?”

Hạ Nam Chi lí nhí nói: “À, không phải.”

Trước khi cô y tá lại muốn thét chói tai, cô tiếp tục suỵt một tiếng, ngẫm nghĩ giây lát rồi bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Anh ấy là anh trai trong nhà, đêm nay thấy việc nghĩa hăng hái làm thì bị người ta đập… thực ra chỉ có vậy thôi.”

Có lẽ khuôn mặt Hạ Nam Chi rất có sức thuyết phục, cô y tá ôm trái tim thở phào nhẹ nhõm: “Làm tôi sợ muốn chết.”

Dù sao cũng là fans sự nghiệp, cho dù chỉ thấy được bóng lưng, nhưng khí chất của người đàn ông đang ở trong phòng cấp cứu cũng đủ đánh bại mấy nam minh tinh đỉnh lưu giới giải trí.

Cô y tá vẫn hy vọng Hạ Nam Chi có thể thăng tiến trong sự nghiệp.

Không lâu sau.

Hạ Nam Chi bị nhét một đống đồ ăn vặt, cách vài phút lại có một cô y tá chạy tới hỏi han ân cần, thuận tiện nhét kẹo cho cô ăn.

Giữa môi tràn ngập vị đường có độ ngọt vượt chỉ tiêu, cũng làm cho thần kinh căng thẳng của cô đêm nay giảm bớt một chút.

Ánh mắt cô cũng bất giác xuyên qua cánh cửa khép hờ quay về trên người Tạ Thầm Ngạn.

Ánh đèn lạnh lùng chiếu rọi vách tường trong phòng, không gian có chút trống trải yên tĩnh, y tá đã dùng băng vải màu trắng quấn cánh tay Tạ Thầm Ngạn lại, hệt như đường gân quấn quanh bức tượng điêu khắc bằng ngọc, vết máu cũng đã được lau sạch sẽ, lộ ra cảm giác kiêu ngạo khó có thể diễn tả thành lời.

Tầm mắt lại hướng lên trên.

Nhìn thấy gương mặt anh, Hạ Nam Chi có chút hoảng hốt nhớ lại, Tạ Thầm Ngạn khi còn trẻ lần đầu tiên bị thương nằm viện, hình như là nhờ cô và Tạ Thầm Thời ban tặng.

Nói không khoa trương chút nào, khi đó cô thật sự tin là sắp xảy ra án mạng.

Bàn tay nhỏ bé ôm lấy đầu gối mảnh khảnh ngồi trên cầu thang sau vườn hoa bệnh viện, lông mi rủ xuống, nước mắt trong suốt cũng tí tách rơi, nhỏ giọng lẩm bẩm với thiếu niên áo trắng anh tuấn bên cạnh: “Tên côn đồ kia vào nhà trộm chó con, trên tay có hung khí… Chúng ta nên trốn đi chờ chú cảnh sát tới mới đúng, bây giờ phải làm sao đây, Tạ Thầm Ngạn đã đưa đầu ra chịu đòn thay chúng ta, chảy rất nhiều máu.”

“Trốn cái gì, con chó ngu ngốc kia cũng sắp bị siết chết rồi.” Thiếu niên áo trắng lười biếng ngồi xổm bên ngoài giống cô, giọng nói vừa lãnh đạm lại buồn bực: “Đừng khóc, em có tới một đám trúc mã mà, chết một người có sao đâu.”

Hạ Nam Chi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng lên, đã khóc không ra nước mắt: “Vậy có phải em nên chúc mừng anh không, Tạ Thầm Thời, cuối cùng anh cũng có thể trở thành con một của bố anh rồi?”

Tạ Thầm Thời thoáng khựng lại, ngữ điệu càng thêm lười biếng: “Đợi trời sáng rồi em hãy chúc mừng anh.”

“Có gì khác nhau sao?”

“Bác sĩ nói Tạ Thầm Ngạn không sống qua nổi đêm nay.”

Tuyết đầu mùa dưới đèn đường như ngừng lại trong nháy mắt, Hạ Nam Chi há cái miệng nhỏ nhắn, có chút ngây dại lại không thể tin được, dù đã cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, tựa như có thể nhấn chìm cả bệnh viện này: “Huhuhu, em hối hận rồi, về sau em không bao giờ cùng anh và đám trúc mã cô lập Tạ Thầm Ngạn nữa. Anh ấy thật sự rất đáng thương, luôn bị chúng ta bắt tay xa lánh… Huhu cậu con trai ưu tú nhất của bác Tạ đã không còn, bố em lại không có con trai, không biết có thể lấy Hạ Tư Phạm bồi thường cho nhà họ Tạ không nữa, huhuhu.”

Giống như hợp với hoàn cảnh.

Giọng nói lạnh lùng đến cực điểm của Hạ Tư Phạm bỗng nhiên vang lên sau lưng: “Quỷ khóc sói tru cái gì đấy.”

Hạ Nam Chi và Tạ Thầm Thời đồng loạt quay đầu.

Lại thấy anh ta nói: “Vào đi.”

Tạ Thầm Thời của lúc đó vô cùng sung sướng khi thấy người gặp họa, còn Hạ Nam Chi thì sợ đến bả vai run rẩy, đầu ngón tay níu lấy góc áo, giống như ốc sên nhỏ chậm rãi di chuyển về phía phòng bệnh kia. Cô không tiếp tục khóc lóc điên cuồng nữa, nhưng trong đôi mắt to tròn đen nhánh tràn đầy hơi nước, nhìn cái gì cũng có cảm giác lắc lư.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, Hạ Nam Chi đã nghĩ xong cảnh sẽ ôm Tạ Thầm Thời khóc thương trong tang lễ như thế nào.

Ai ngờ, vừa mới đi vào.

Tiếng khóc nức nở của cô kẹt cứng trong cổ họng, trước tiên nhìn thấy Tạ Thầm Ngạn mặc quần áo bệnh nhân sạch sẽ tựa vào gối đầu, vết thương trên trán đã băng bó xong, băng vải làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt hệt như tuyết đầu mùa ngoài cửa sổ của anh, môi mỏng thiếu máu, có lẽ là dự đoán được điều gì đó.

Tạ Thầm Ngạn khẽ nhíu mày, mang theo vẻ lạnh lùng bỏ lại hai câu:

“Im đi.”

“Cút ra ngoài ——”

Hai chữ đầu là nói với cô, câu sau cút ra ngoài là dành cho người có được vinh hạnh này, Tạ Thầm Thời.

Hạ Nam Chi quả nhiên xoay người, trước mặt mọi người thẹn quá hóa giận đá thiếu niên áo trắng phía sau một cước: “Anh lừa em anh lừa em aaaaaaa!!!”

Bên phía phòng tắm có tiếng nước truyền đến, rõ ràng lọt vào tai, cũng làm cho Lâm Kinh Thước dần dần nhớ lại những chi tiết nhỏ nhặt đêm nay.

Cô ấy bị đưa tới chiếc giường tràn ngập hơi thở xa lạ của đàn ông, mê man không biết thân thể đau đớn hay là đang muốn giải tỏa điều gì, giống như mê sảng mấy lần quấn lấy người đàn ông gần trong gang tấc, cho dù anh ta không có chút tính xâm phạm nào, chỉ đơn thuần muốn tiêm cho cô ấy.

Nhưng Lâm Kinh Thước đã quên sạch mọi thứ, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp tinh tế hôn lên yết hầu sắc bén đang lăn lộn kia.

Ánh sáng trong phòng ngủ ảm đạm, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Tư Phạm lộ vẻ lạnh lùng, ba nút trên cùng của chiếc áo sơ mi lụa bị ngón tay mềm mại của người phụ nữ cởi ra. Dường như nhận ra đôi môi của cô gái sắp rơi xuống lồng ngực vạm vỡ của mình, anh ta đột nhiên nắm chặt bả vai cô ấy: “Lâm Kinh Thước.”

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông mang theo mê hoặc, khiến cô gái từ từ ngẩng đầu lên, hơi thở yếu ớt như vừa bị hun đút tràn ra khỏi môi: “Hửm?”

Hạ Tư Phạm bình tĩnh nói cho cô ấy biết tình hình thực tế: “Bác sĩ gia đình còn hai mươi phút nữa là đến, em ráng chịu đựng thêm một chút.”

“Khó chịu.” Phần hông của Lâm Kinh Thước dán vào người anh ta như liễu gãy, đuôi mắt còn treo giọt nước mắt lung lay sắp rớt: “Giúp em….”

Cánh môi khẽ mở, da thịt nóng bừng như đang đổ mồ hôi, dường như đánh ngất cô ấy hoặc là vứt cô ấy vào bồn tắm cũng tốt hơn là để cô ấy dựa vào ý chí chịu đựng nhẫn nhịn như vậy.

Sắc mặt Hạ Tư Phạm đã dần tối xuống, sau khi cô ấy lắc lư nói ra lời xin giúp đỡ.

Anh ta chầm chậm vuốt ve tấm lưng cô gái, không có bất kỳ kỹ xảo thân mật quá mức nào, tìm được khóa kéo ẩn trong lớp áo bên hông.

Cứ như vậy, Lâm Kinh Thước giống như một đóa bạch ngọc run rẩy được anh ta nâng niu trong lòng bàn tay, dưới ánh đèn mờ mịt, tầm mắt mơ hồ bám chặt lấy anh ta không hề thay đổi.

….

…….

Trong bóng tối, Lâm Kinh Thước lẳng lặng co người lại vùi mình vào chăn, sườn mặt được sợi tóc tán loạn làm nổi bật, da thịt trắng bệch như không tiếp xúc với ánh mặt trời, hình như đang ngủ say.

Cho đến khi bác sĩ gia đình đến.

Hạ Tư Phạm đắp áo sơ mi đen lên người cô ấy, chậm rãi đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Một lần nữa đi ra đã là bốn mươi phút sau.

Đôi mắt như mực của anh ta nhìn thấy Lâm Kinh Thước muốn xuống giường, nhưng tối nay dường như tay chân cô ấy đã không còn sức lực, ngay cả việc thay váy cũng phí sức, mới vừa chạm đất, mắt cá chân mềm nhũn lại lảo đảo ngã về lại.

“Tỉnh rồi à?”

Một chốc sau, giọng nói khàn khàn của Hạ Tư Phạm bình tĩnh cắt đứt động tác của cô ấy.

Lâm Kinh Thước lúc này mới kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch, không biết nên trả lời như thế nào.

Trái lại Hạ Tư Phạm cũng không bận tâm nhiều đến sự bối rối của cô ấy, kéo khăn tắm ra, bàn tay thon dài cầm lấy áo sơ mi và quần tây bên cạnh điềm tĩnh mặc vào, ánh sáng rất tối nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dáng của người đàn ông.

Vẻn vẹn nửa giây.

Lâm Kinh Thước cảm giác được trong không khí tràn ngập khí thế có tính xâm lược rất mạnh, cô ấy rũ mắt xuống, đưa lưng về phía anh ta ngồi im bất động.

Cho đến khi Hạ Tư Phạm hỏi: “Em muốn hợp tác với đài truyền hình?”

Lâm Kinh Thước lập tức hoàn hồn lại, dường như dự liệu được anh ta có thể sẽ cân nhắc đến lợi hại trong cuộc liên hôn gia tộc, lựa chọn bảo vệ danh tiếng vị hôn thê của mình, dùng tài nguyên hợp tác với đài truyền hình để bịt miệng chuyện tối nay.

Cô liếc mắt nhìn Quý Nhân Nhân đang giả vờ đáng thương vô tội, ngữ khí kia chẳng khác gì ‘bắt cóc tống tiến’ người phụ nữ này,

“Rất đau.” Tạ Thầm Ngạn bình tĩnh đáp lại hai chữ.

Hạ Nam Chi tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, vỗ vỗ vai anh.

Lúc đôi mắt như ngọc đen của Tạ Thầm Ngạn nhìn qua, cô rất tự nhiên ngồi sang bên cạnh, vòng eo thon gầy và tấm lưng mảnh khảnh xinh đẹp được ánh đèn rực rỡ trong phòng khách nhàn nhạt bao phủ.

Quý Nhân Nhân lại cảm thấy chói mắt: “Hạ Nam Chi, tôi là chị dâu tương lai của cô đấy!”

Hạ Nam Chi cuối cùng cũng đáp lại cô ta, nhướng hàng mi cong cong lên lạnh lùng nhìn qua: “Ờ, nhưng sẽ nhanh chóng không phải nữa.”

Giây tiếp theo.

Hạ Tư Phạm mặc áo sơ mi đen và quần tây thẳng thớm xuất hiện ở đầu cầu thang, tầm mắt mọi người lần lượt nhìn qua.

Nhưng Hạ Nam Chi vẫn nhìn chằm chằm Quý Nhân Nhân vừa sáng mắt lên như nhìn thấy cứu tinh, nói: “Cô không xứng bước chân vào cửa nhà họ Hạ, tôi sẽ kể chuyện tối nay với bố tôi không sót một chữ nào.”

Vừa định nói gì đó, ngoài cửa phòng ngủ chính đóng chặt truyền đến lời thông báo của quản gia.

Vừa mở miệng đã nói: “Quý Nhân Nhân đến rồi.”

Đầu óc mờ mịt của Lâm Kinh Thước không tỉnh táo bằng ban ngày, trong lúc nhất thời không nhận ra cách gọi của quản gia đã thay đổi.

Ngay sau đó lại nghe được: “Cô Hạ cũng đã về nhà.”



Sau khi nhận được tin tức Lâm Kinh Thước được đưa tới nhà họ Hạ, Quý Nhân Nhân e sợ sẽ tự bê đá đập chân mình, ngay cả trang điểm cũng chưa kịp làm đã vội vã chạy tới.

Vừa vào cửa cô ta đã truy hỏi quản gia, người mang đi đâu rồi?

Ai ngờ còn chưa kịp đi ngăn cản Hạ Tư Phạm và Lâm Kinh Thước phát sinh chút gì đó, đã nhìn thấy Hạ Nam Chi oan gia ngõ hẹp vào cửa.

Không nói hai lời, trực tiếp tát cho cô ta một cái trước mặt mọi người. Quý Nhân Nhân nhớ kỹ đây là nhà họ Hạ, trong ngoài đều là người làm quản gia nhìn Hạ Nam Chi lớn lên, cho nên không dám đánh trả, hàm răng dùng sức cắn chặt môi, suýt nữa bật ra máu.

“Nam Chi, chuyện này tôi có thể giải thích.” Trong lúc cô ta nói chuyện, khóe mắt vô thức quét nhìn đồng hồ cổ, nghĩ thầm chờ Quý Gia Thuật tới giải cứu là sẽ ổn thôi, cũng thuận thế liếc nhìn thủ phạm chân chính cản trở kế hoạch của cô ta tối nay, Tạ Thầm Ngạn.

Quý Nhân Nhân giấu kỹ sự u oán, hốc mắt chẳng mấy chốc đã tràn ra nước mắt, dùng hết kỹ năng diễn xuất cả đời vào giờ phút này: “Là tôi nhận lầm người, vị trợ lý kia vì muốn lấy lòng tôi nên đã dùng thủ đoạn hạ lưu trong giới giải trí đối phó với đàn chị của cô, tôi không hề cố ý.”

Hạ Nam Chi không muốn nghe cô ta nói dối, đánh người xong, cô không quên dàn xếp ổn thỏa cho ‘bệnh nhân tàn tật’ Tạ Thầm Ngạn.

Trong thời gian đợi Hạ Tư Phạm xuống lầu, cô quay khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo qua, không chút cảm xúc nói với người làm bên cạnh: “Hầm chút nước canh bổ máu lại đây.”

Vừa dứt lời, cô lại bổ sung: “Canh gà cũng được, bồi bổ cho Tạ Thầm Ngạn.”

So với bị oán giận, Quý Nhân Nhân càng sợ bị đối xử bình tĩnh như vậy hơn, cô ta vô thức gọi: “Nam Chi.”

Nhưng Hạ Nam Chi vẫn không để ý tới cô ta, ngược lại giống như đối đãi với đồ cổ mong manh dễ vỡ, dẫn Tạ Thầm Ngạn an nhàn hưởng thụ tới sofa ngồi xuống, lấy gối dựa thêu lót sau lưng cho anh, giọng nói dịu dàng đã hoàn toàn dập tắt cơn giận như lúc mới vào cửa: “Cánh tay còn đau không? Đêm nay anh cứ ngồi đây nhìn, em sẽ giúp anh đòi nhà họ Quý một khoản, tốt nhất là Quý Gia Thuật nên nhanh cái chân tới cứu viện, nếu không ——”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi