DẪN LỬA

Nhóm trúc mã gần như cách vài giây lại lướt thấy một tấm ảnh chụp cận cảnh Tạ Thầm Ngạn đeo băng đô tai mèo.

Người đầu tiên nhịn không được là Lạc Đại, anh ta để lại bình luận trên một tấm ảnh nào đó: [@Cá Con ngốc nghếch, mạng của Tạ Thầm Ngạn tối nay bị em nắm trong tay rồi sao? Em làm thế nào mà thuyết phục được cậu ta chịu hợp tác chụp tấm ảnh này vậy???]

Đầu ngón tay trắng nõn của Hạ Nam Chi khẽ nhấn, vừa định mỉa mai người nào đó là bị sắc đẹp mê hoặc.

Vừa làm mới giao diện, cô lại lướt thấy mấy bình luận trêu chọc của đám trúc mã:

[Không hổ là cậu cả nhà họ Tạ, rất có tài dỗ vợ.]

[Hạ Nam Chi, cậu yêu đến mụ mị đầu óc rồi à? Khoe chồng đến phát nghiện thế này, tớ có quyền hoài nghi phải chăng cậu đã mê mẩn nhan sắc của Tạ Thầm Ngạn từ lâu lắm rồi không? Thậm chí còn lén lút lấy ảnh chụp của anh ta đi in hơn trăm bản treo đầy phòng ngủ của cậu, để lúc nào mở mắt nhắm mắt cũng được thưởng thức.]

[Bây giờ chiếm được người ta rồi, Cá Con nào đó thật là lớn lối.]

[Ai hiểu cho lòng tôi, vừa mớ mở vòng bạn bè đã bị show ân ái đập vào mặt.]

Show ân ái???

Đôi mắt trong veo vô tội của Hạ Nam Chi đã trở nên mờ mịt, thật sự muốn mở một cuộc họp báo để làm cho rõ.

Rõ ràng là cô giận dữ muốn bôi đen Tạ Thầm Ngạn, sao lại thành ra show ân ái rồi?

Mấy người này mắt mù hết rồi sao!?

Cách một lúc, di động khẽ rung lên.

Vẫn là Lam Anh hiểu cô: [Công chúa điện hạ, lần sau muốn chụp ảnh xấu xí của sếp Tạ thì nhớ chỉnh cho anh ấy một chức năng làm đẹp, như vậy lúc chụp ra sẽ không thể giữ lại nhan sắc một chọi một như ảnh gốc thế này.]

….

Phòng tổng thống khách sạn.

Một đêm bình an vô sự, khoảng sáu giờ sáng, phòng ngủ chính đang chìm vào bóng tối vang lên tiếng chuông lanh lảnh.

Hạ Nam Chi mơ mơ màng màng chưa ngủ được hai tiếng, vốn là muốn chia phòng ngủ, Tạ Thầm Ngạn tắm rửa xong lại cà khịa cô một câu: “Có muốn anh giúp em gọi video cho mẹ anh không, sau đó ghi lại hình ảnh em ôm gối ngủ ở phòng bên cạnh rồi tung lên mạng?”

Thật đấy.

Giờ khắc này tâm sự thiếu nữ ngượng ngùng gì đó đều bị tên đàn ông chó má cay nghiệt Tạ Thầm Ngạn này giế.t chết.

Tiếng chuông vẫn đang vang vọng.

Hạ Nam Chi vô thức muốn nhận máy, nhưng hàng mi cong cong cảm giác rất nặng nề, không mở ra được, chỉ có thể vươn bàn tay trắng mịn sờ soạ.ng, kết quả vô tình đụng phải cổ áo choàng tắm lỏng lẻo của người đàn ông, lại dọc theo chất liệu kia thăm dò vào bên trong, chạm đến xương quai xanh thon dài của người đàn ông rồi lại đi xuống.

Đôi mắt Tạ Thầm Ngạn khẽ nhúc nhích, bị cô quấy rầy tỉnh lại.

Anh cũng không quan tâm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đang phát sáng, chỉ vòng tay qua chiếc eo thon gầy như cành liễu yếu ớt của cô, thay đổi tư thế.

“Ưm~”

Hạ Nam Chi hơi ngửa đầu, trán đụng phải chiếc cằm lạnh lẽo của anh, xúc cảm da thịt nóng bỏng.

Vừa mở mắt ra, ánh mắt mông lung cảm giác như trần nhà đang lắc lư, có thứ vải vóc gì đó chầm chậm trượt dọc theo bả vai tinh xảo, tất cả các giác quan như đờ đẫn một hồi lâu, cho đến khi cô đối diện với gương mặt có thể nhìn thấu nội tâm người khác của Tạ Thầm Ngạn.

“Anh anh anh….”

Giọng nói mềm mại của cô lộ ra chút khàn khàn, muốn lên án hành động mà đôi tay cực kỳ cấm dục của người đàn ông đang làm.

Tạ Thầm Ngạn lại ghé sát vào tai cô, thấp giọng hỏi: “Em không cần à?”

Hiển nhiên ở trong mắt anh, người động tay động chân vào sáng sớm là Hạ Nam Chi, mà anh chỉ là đang giúp cô giải tỏa.

“Sát vách.” Đuôi mắt của Hạ Nam Chi bất giác ửng đỏ, vẫn chưa quên được chuyện tối qua, cho nên lúc lăn lộn trong chăn với Tạ Thầm Ngạn cô không thể thả lỏng được, thậm chí còn nhớ tới một chuyện: “Không có cái đó, nếu lỡ có em bé, Hạ Tư Phạm chắc chắn sẽ là người đầu tiên đánh gãy cái chân chó của anh.”

“Anh không làm.”

Hả?

Một giây sau, tiếng cười khàn khàn của người đàn ông trong bầu không khí cực kỳ yên tĩnh của phòng ngủ chính càng thêm rõ ràng và nguy hiểm, anh thì thầm vài chữ mơ hồ bên tai cô.

Không đợi thần trí lâng lâng của Hạ Nam Chi tỉnh táo lại vài phần, đã thấy anh xốc chăn xuống giường, áo choàng tắm mở rộng cứ thế tùy ý khoác lên thân hình gợi cảm, cũng không buộc lại, bước chân đi về phía phòng tắm, chỉ một lát sau đã đi ra lại.

Khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn của cô hoàn toàn mơ hồ, quấn chăn hơi nhổm người dậy, nhìn Tạ Thầm Ngạn dùng khăn giấy sạch sẽ chậm rãi lau đi những giọt nước trong suốt trên ngón tay thon dài tinh xảo như chạm ngọc, sau đó, anh cúi người về phía cô với một tư thế vô cùng đường hoàng và tiết chế.



“Đinh…”

Điện thoại di động bị lãng quên gần nửa tiếng cuối cùng cũng có người để ý tới.

Tạ Thầm Ngạn thay sang bộ âu phục thẳng tắp, lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, đóng chặt cửa rồi mới mở màn hình đã sáng lên từ lâu.

Giọng Đàm Tụng truyền đến: “Tổ tông của anh ơi, em dính scandal rồi biết không hả? Sao mới đi xem có một buổi concert mà được lên hot search nằm rồi vậy???”

Chuyện này cũng vẫn phải trách ca thần Trì Lâm Mặc quá nổi tiếng trong giới, tối hôm qua dù anh ấy đã cố ý ngụy trang nhưng vẫn bị paparazzi trốn trong chỗ tối chụp ảnh được.

Ngay sau đó là suốt đêm tung tin đỉnh lưu giới ca hát chuẩn bị lộ chuyện yêu đương thắm thiết với một nữ minh tinh tuyến mười tám xinh đẹp nào đó.

Lúc đó Đàm Tụng đang nằm trong căn hộ vui vẻ lướt xem thì thấy hot search này, cũng không để ý lắm.

Dù sao trên tiêu đề kia, ngoại trừ cụm từ tuyến 18 là có thể khớp với nghệ sĩ nhà mình thì còn có chữ nào đang nhắc tới Hạ Nam CHi đâu?

Cho đến năm giờ sáng.

Một paparazzi khác bất chấp đạo đức muốn lôi kéo lưu lượng truy cập nên đã trực tiếp đăng tải đoạn video dài hai đến ba phút.

Từ trong hình ảnh, Hạ Nam Chi ăn mặc cực kỳ xinh đẹp đứng trước cửa nhà hàng vừa nói vừa cười với Trì Lâm Mặc, có đèn xe bỗng nhiên chiếu thẳng về phía cô, mà Trì Lâm Mặc cũng theo phản xạ có điều kiện nâng bàn tay thon dài trắng lạnh lên, bảo vệ cặp mắt kia của cô.

Thoạt nhìn thì không có gì mập mờ, đổi lại là ngôi sao khác cũng sẽ làm như vậy.

Thế nhưng Trì Lâm Mặc đã ra mắt nhiều năm nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách ba bước với nghệ sĩ nữ, vì điểm này mà còn bị các fan girl tự xưng lôi kéo ghép cặp ca thần với không ít các đối tượng cùng thứ hạng.

Mà fan hâm mộ của Hạ Nam Chi đều là những người nhan khống và fan sự nghiệp, cũng đã từng xé nát nam nghệ sĩ mới nổi như Bùi Diệu.

Nói trắng ra là.

Fans trên siêu thoại nhất trí cho rằng một tiên nữ không dính khói lửa nhân gian như cô nên nhận nhiều phim hơn, không nên lãng phí khuôn mặt mỹ nhân cổ điển này. Về phần đàn ông cũng đừng nên dính dáng nhiều, trong giới hiện giờ không có bất kỳ một vị nào có thể xứng đôi.

Từ khi paparazzi tung tin, fans của hai nhà bắt đầu xâu xé kịch liệt.

Đàm Tụng xem mà kinh hồn bạt vía, còn nhớ Hạ Nam Chi từng nói nhà họ Hạ không cho cô gây scandal, lỡ như chuyện này xảy ra khiến cho anh họ máu lạnh thủ đoạn cường thế của cô nhìn chướng mắt, lại phong sát toàn mạng gì gì đó, mấy bộ phim vất vả diễn lúc trước không phải công toi rồi sao?

Anh ấy run giọng, thuật lại ngọn nguồn sự việc một cách rõ ràng.

Cho đến khi trong điện thoại truyền đến một tiếng ‘ừm’.

Là giọng nói lạnh nhạt của Tạ Thầm Ngạn, anh chầm chậm để lại một câu: “Cô ấy vẫn đang ngủ, Lam Anh sẽ cùng cậu xử lý chuyện hot search.”

Đàm Tụng chưa kịp nói chuyện.

Cuộc điện thoại kia đã bị cắt ngang không chút thương tiếc.

Một giây trước khi cửa thang máy khép lại.

Hạ Nam Chi tức tốc rời khỏi vòng tay của Tạ Thầm Ngạn, lúc đôi giày cao gót giẫm xuống đất, phản xạ có điều kiện của cơ thể nhanh hơn phản ứng của não bộ nửa bước, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, dường như còn lồng tiếng cho mình, mang theo giọng mũi mềm mại hít vào một hơi: “Chào bác Tạ, bác gái Nại Nại, lúc quay phim chân cháu bị thương, vẫn chưa lành hẳn nên mới nhờ Tạ Thầm Ngạn ôm cháu ạ.”

Cô còn rất lễ phép, nhanh chóng vào vai một cô gái tàn tật đang chịu đựng cơn đau dữ dội, cắn chặt cánh môi đỏ bừng, an phận cúi chào hai người.

Trong thang máy chưa bao giờ yên tĩnh đến vậy.

Sườn mặt như tranh vẽ của Tạ Thầm Ngạn hơi quay đi, đã không đành lòng nhìn thẳng Hạ Nam Chi. Đêm nay cô ăn mặc rất xinh đẹp, chiếc váy lụa hai dây dài đến mắt cá chân khẽ đung đưa qua lại, lúc đứng thẳng người dậy, gấu váy cũng không để lộ ra nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ đôi giày cao gót mười cm kia.

Đã là người tàn tật.

Mà còn mang giày cao gót ra ngoài thuê phòng với người khác?

Hiển nhiên khi nghe cô nói như vậy, tầm mắt dịu dàng của Khương Nại cũng hơi lướt qua, vài giây sau, bà khẽ cong khóe môi: “Ở bên ngoài cháu đừng gò bó quá, tháng trước lúc bác uống trà chiều với mẹ cháu, còn nhắc tới chuyện sau khi đính hôn nhìn cháu càng ngày càng trưởng thành, công việc trong giới giải trí vẫn thuận lợi chứ?”

Hạ Nam Chi đã rất cố gắng bày ra dáng vẻ của một người lớn, mặc dù khuôn mặt đã đỏ bừng: “Vâng ạ, tối nay bác gái Nại Nại cũng ở khách sạn này sao?”

Khương Nại cười nhạt: “Cũng có thể không ở.”

Bà không giải thích là vừa ra sân bay đón một người bạn siêu sao nước ngoài, cho nên mới tới khách sạn này ở lại.

Mà Tạ Lan Thâm đương nhiên là đi cùng với vợ yêu của mình.

“Cháu không có ý đó ạ.” Trái tim nhỏ bé yếu ớt của Hạ Nam Chi không chịu nổi tình cảnh xấu hổ, chỉ là trong nháy mắt cô đã kịp phản ứng lại là có thể họa thủy dẫn đông*, bèn vươn tay kéo ống tay áo sạch sẽ của Tạ Thầm Ngạn, nhẹ nhàng thì thầm: “Lúc này anh giả câm thấy chết mà không cứu là không có đạo đức đâu đấy.”

(*họa thủy dẫn đông: sử dụng một số thủ đoạn nhất định để ngăn bản thân không chịu tổn hại và để người khác gánh chịu tổn hại cho mình – nguồn: Baidu.)

Thế nhưng Tạ Thầm Ngạn không thể hiểu nổi tại sao cô lại thấy xấu hổ khi đối mặt với người nhà họ Tạ, nếu phải mở miệng, nhất định anh sẽ bình tĩnh hỏi ra một câu nhẹ nhàng ngắn gọn: “Mẹ anh chưa đủ thân thiện với em sao?”

Cũng may Khương Nại hiểu được sự bất lực mà Hạ Nam Chi đang cố gắng đè nén trong giọng nói của mình, trước khi thang máy mở ra, tầm mắt trong veo như sóng nước của bà cũng đảo qua người con trai cả trời sinh tính tình lạnh lùng còn làm việc rất nghiêm túc của mình, bàn tay ngọc ngà thong thả xoa xoa đầu mèo trên tóc anh: “Tai mèo rất đáng yêu.”

Ánh mắt Tạ Thầm Ngạn đối diện với đôi mắt xinh đẹp chứa ý cười của Khương Nại.

Mấy giây sau.

Ngón tay thon dài của anh tháo băng đô tai mèo ra, ung dung điềm tĩnh đưa cho Tạ Lan Thâm: “Mẹ thích ạ.”

Tầng cao nhất của khách sạn này chỉ có hai gian phòng tổng thống, vừa vặn đều được bố con Tạ thị thuê hết.

Vị trí địa lý một nam một bắc, lúc đi ra ngoài, Hạ Nam Chi từ chối Tạ Thầm Ngạn đưa tay muốn đỡ mình, đã giả bộ tàn tật thì phải kiên trì tiếp tục giả bộ, bằng không chỉ mới mấy giây mà ‘không thuốc đã tự khỏi’ sẽ càng xấu hổ bạo. Mũi giày cao gót kia giẫm lên tấm thảm hoa văn dày mềm, khập khiễng đi về phía trước.

Cho đến khi Tạ Thầm Ngạn nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Đi nhầm cửa rồi.”

Hạ Nam Chi cứng đờ vài giây, đầu ngón tay nắm làn váy cũng không khỏi trắng bệch, lại làm bộ như không có việc gì thay đổi phương hướng.

Từ đầu tới cuối, Khương Nại chỉ nhẹ nhàng khoác khuỷu tay Tạ Lan Thâm, cực kỳ ôn hòa kiên nhẫn chờ bóng dáng quật cường của cô biến mất ở hành lang, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, bà mới nhẹ nhàng nở nụ cười, ý bảo chồng đi trước một bước.

Tạ Thầm Ngạn biết mẹ có lời dặn dò, cho nên bước chân cũng chậm lại.

Đầu ngón tay Khương Nại chậm rãi xoay chiếc vòng ngọc giữa cổ tay mảnh khảnh, bà giống như đang cân nhắc, giọng nói cực kỳ mềm mại uyển chuyển nhắc nhở anh chú ý đúng mực: “Con và Nam Chi chỉ mới đính hôn, con bé còn nhỏ, trước khi chính thức kết hôn đừng tùy tiện quá mức.”

Tuy rằng Hạ Nam Chi là cô con dâu mà nhà họ Tạ đã công nhận từ mười mấy năm trước, Khương Nại cũng không có ý thiên vị con trai.

Bà đã bày tỏ thái độ với Cố Thanh Sương từ rất sớm.

Chờ Hạ Nam Chi trưởng thành, nếu như cô có ý trung nhân của mình, không muốn liên hôn nữa.

Những sính lễ giá trị liên thành mà nhà họ Tạ đã chuẩn bị sẵn vẫn sẽ là của hồi môn tương lai của cô.

Tạ Thầm Ngạn đêm nay cũng không ngờ đi thuê phòng khách sạn lại gặp được bố mẹ, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ hơi thay đổi, đang muốn đáp lời, phòng bên trái đã vang lên tiếng thét chói tai của Hạ Nam Chi trước.

Nghe cũng không phải gặp nguy hiểm gì, nhưng từ trong tiếng thét chói tai quấy nhiễu dân chúng lúc đêm khuya đó có thể tự động phiên dịch ra nội tâm của cô lúc này: [Hu hu hu, tôi không muốn sống nữa! Không muốn sống nữa!!!]

[Tại sao tôi lại uống ba ngụm rượu trái cây kia, nhà hàng Trì Lâm Mặc đầu tư làm ăn kiểu gì vậy, có phải là mua nhầm rượu giả rồi không, nếu không tại sao tôi lại say đến choáng váng đầu óc để Tạ Thầm Ngạn ôm tôi lên lầu huhuhu.]

[A a a!]

Khương Nại cười lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Tạ Thầm Ngạn: “Vào dỗ dành con bé đi.”

*

Lúc Tạ Thầm đi vào, ánh đèn trong phòng khách rộng rãi xa hoa sáng rực.

Hạ Nam Chi giống như thẹn quá hóa giận ném lung tung đôi giày cao gót kia xuống sàn đá cẩm thạch, cũng không để ý đến hình tượng tiểu thư đài các gì, ghé vào chiếc gối trắng tinh trên sofa da thật gào khóc thảm thiết nửa ngày, nghe thấy có người đi vào, lúc ngẩng mặt lên, còn rơi vài giọt nước mắt cá sấu.

“Vừa rồi.” Cô còn ôm chút ảo tưởng không thiết thực, đáng thương hỏi: “Mẹ anh không nhìn ra em diễn chứ?!”

Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn khẽ nhếch lên, vẻ mặt ôn hòa hỏi lại cô: “Cúp ảnh hậu mà mẹ anh từng giành được trong giới giải trí có thể bày đầy chiếc tủ trong phòng sách của bố, em nói xem bà ấy có thể nhìn ra diễn xuất của em không?”

Hạ Nam Chi ngây ngốc vài giây.

Ngay lập tức phản ứng lại, Tạ Thầm Ngạn là đang nhẹ nhàng sỉ nhục kỹ năng diễn xuất đầy sơ hở của một diễn viên tuyến 18 như cô!!!

Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, vừa định thét chói tai để xả cơn giận.

Tạ Thầm Ngạn giống như đã dự đoán trước, hời hợt nói: “Em cứ hét tiếp đi, hét đến khi nào khách sạn gọi điện báo cảnh sát càng tốt.”

Hạ Nam Chi nghẹn họng, lông mi cong cong khẽ run vài cái.

Tên đàn ông chó má này lại không đáng yêu nữa rồi!!!

Đoán chừng là đêm nay bố mẹ anh nghỉ lại phòng bên cạnh nên cũng không có mặt mũi làm chuyện xấu hổ với cô.

‘Chim họa mi’ đã muốn bung cánh đành phải nín nghẹn, tính nết đáng ghét kia lại càng thêm khó chịu.

Hiển nhiên là cô đã đoán được kết quả cuối cùng, từ lúc ở buổi concert Tạ Thầm Ngạn đã bị chọc đến phát cứng, anh cởi dây lưng âu phục, xoay người đi về phía phòng tắm.

Theo tiếng nước tí tách vang lên, trong không gian rộng lớn không còn âm thanh nào khác.

Cái đầu nhỏ của Hạ Nam Chi suy nghĩ suốt ba phút, lại cảm thấy không cam lòng tối nay chịu xấu hổ một mình, thế là thừa dịp Tạ Thầm Ngạn đang tắm nước lạnh, cô cầm di động lựa ra hơn trăm tấm ảnh anh cài băng đô tai mèo màu hồng nhạt, chia thành nhóm, giống như spam ném vào vòng bạn bè.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi