ĐAN NỮ

Ngự trù ở trước bàn đếm tiền, tuy rằng đã đếm qua một lần, nhưng vẫn nhịn không được đếm lại lần nữa. Ai có thể nghĩ đến, bán bảy ngày cải thảo liền có thể kiếm được hơn sáu trăm lượng bạc đâu! Hơn sáu trăm a!

Hắn đếm xong vừa lúc thấy Huyền Tùy Tử cùng Quỳ Phiến đến, liền nhịn không được cằn nhằn nói: "Vốn là nô tài nói với Quý phi nương nương, cải thảo dễ kiếm tiền như vậy, trong phòng bếp còn một sọt kia cũng nên cầm ra bán, nếu nhà mình muốn ăn thì đi mua cái khác là được, Quý phi nương nương lại chê sọt kia héo không cho nô tài mang đi, cái này coi như mất không hai mươi lượng a! Nô tài đau lòng chết mất!"

Huyền Tùy Tử cười nói: "Quý phi nương nương nói, cải thảo cũng không phải thứ thật sự chân quý, bán đắt như vậy đến bảy ngày nay, người ta cũng không còn thấy hiếm lạ nữa, tiếp tục bán cũng không thỏa đáng, kiếm đủ rồi thì thôi!"

Ngự trù còn chưa chết tâm, kéo tay Huyền Tùy Tử nói: "Nhưng chúng ta trừ cải thảo, còn có khoai tây nữa! Khoai tây, "Long khoai tây" a, lại bán thêm mấy sọt, kiếm được ít nào hay ít nấy không phải tốt sao?"

"Ngự trù đại nhân, mới có bảy ngày ngài đã thành kẻ tham tiền, thế này thì không được." Huyền Tùy Tử rút tay về, vỗ vai ngự trù nói: "Phải nhớ bản chức của ngài là nấu ăn, đừng suốt ngày chỉ tính toán bán cải thảo với khoai tây."

Ngự trù lúc này mới nghĩ đến còn chưa chuẩn bị thiện thực trưa nay, liền tiện thể hỏi Huyền Tùy Tử: "Tiểu đạo trưởng, Quý phi nương nương muốn ăn cái gì a? Nô tài lập tức đi nấu."

Huyền Tùy Tử trừng mắt nói: "Lớn mật, không hỏi Hoàng Thượng muốn ăn cái gì, dám trước hỏi Quý phi nương nương."

Ngự trù sợ nhảy dựng, lúc sau phục hồi tinh thần, cười nói: "Tiểu đạo trưởng chỉ thích trêu ta. Ai chẳng biết Hoàng Thượng không kiêng ăn, trái lại Quý phi nương nương lại cái này không ăn, cái kia không ăn. Lần trước Hoàng Thượng còn triệu kiến nô tài, nói Quý phi nương nương gầy, khiến nô tài nấu nhiều món nương nương thích kia."

Bên kia, quần thần vào triều, thấy Đan Nữ mấy ngày không gặp lại đang cầm quạt đứng sau Huyền Dương Tử, lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau: xem ra, Quý phi nương nương bán xong cải thảo rồi.

Bảy ngày qua, quần thần tự nhiên biết Đan Nữ mang ngự trù cùng đám Huyền Tùy Tử đi bán cải thảo, bọn họ cũng có nghe ngóng tin tức qua đâu! Nghe nói nương nương mỗi ngày bán ba giỏ, chỉ bán bảy ngày kiếm về một bút tiền.

Đợi hạ triều, có vị đại thần nghèo túng phát cuồng, không biết quá niên thế nào tiến đến ngăn lại Đan Nữ, hành lễ xong, ấp úng nói: "Quý phi nương nương, nhà thần cũng trồng cải thảo, ăn không hết, bỏ đi cũng đáng tiếc, không biết..."

Đan Nữ nghe một lát, mới hiểu ý vị đại thần này định đưa cải thảo cho nàng, để nàng lấy danh nghĩa long cải thảo đi bán, bán xong chia đôi, nàng tám phần, hắn hai phần.

"Đại nhân, thứ chuyện lừa gạt này bản cung khinh thường làm. Cải thảo của ngài cũng không phải long cải thảo, giờ lấy danh long cải thảo chẳng phải là lừa gạt dân chúng sao, không được." Đan Nữ nói xong, chạy nhanh như chớp. Bán cải thảo bảy ngày mệt muốn chết, kiếm đủ rồi ai còn lại đi bán cải thảo a, ai muốn a? Vị đại thần này cũng xấu bụng, thế nhưng muốn khiến nàng thay hắn đi lừa gạt dân chúng.

Huyền Dương Tử về trước Minh Hòa điện, thấy Đan Nữ cũng đã về, đợi nàng ngồi xuống liền nói: "Cải thảo bán xong rồi? Bán xong không cần đi nữa. Giờ cũng đã cuối năm, trời lạnh, cẩn thận trúng gió. Còn có, ngươi không có tiền thì cùng trẫm nói, bán cải thảo làm gì? Nếu không phải Huyền Tùy Tử bẩm báo, trẫm đã cứ nghĩ bảy ngày nay ngươi không lên điện cầm quạt là vì đi theo Âu Dương thị học thêu thùa. Trẫm còn kì quái, học chút may vá gì đó có mệt như vậy không, mỗi ngày trở về nhìn như xương trên người ngươi đều nát thành một đống."

Đan Nữ không muốn nhắc lại chuyện cải thảo, chuyển sang chuyện khác hỏi Huyền Dương Tử: "Quân tư gom góp thế nào rồi?"

Huyền Dương Tử nói: "Cũng đủ chống đỡ qua năm. Đợi qua năm, sẽ sai người đi các nơi điều động lương thảo."

Đan Nữ im lặng, lúc trước bọn họ vào kinh, kinh thành đã bị thiêu hủy thành như vậy, kim ngân tài bảo bị cướp đoạt hầu như không còn, hiện không riêng gì đại thần, ngay cả Hoàng thất cũng nghèo rớt mùng tơi. Nay định gom góp quân tư, quả thật không dễ dàng.

Nhìn Huyền Dương Tử mặt gầy sọm đi, Đan Nữ nhớ lời Âu Dương thị khuyên bảo, quyết tâm muốn làm hiền phi, liền đứng lên ra sau Huyền Dương Tử, giúp hắn bóp vai, vừa làm vừa hỏi: "Dạo này mệt lắm phải không?"

Huyền Dương Tử hai vai mỏi đến xơ cứng, được Đan Nữ xoa bóp cảm giác thoải mái hơn trước nhiều, có chút nghi hoặc, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

"Ta chăm sóc phu quân của ta." Đan Nữ thốt ra, nói xong, mặt cũng nóng lên.

Huyền Dương Tử trong lòng nhảy dựng, tiểu dâm tăng kêu trẫm là phu quân, phu quân! Hắn đè lại tay Đan Nữ kéo nàng đến trước mặt, thấp giọng nói: "Trẫm đã viết một phong thư gửi đến Văn Hòa quan, thỉnh Quan chủ hạ sơn, đến Hoàng cung xem ngươi một cái.

Đan Nữ khó hiểu dùng ánh mắt hỏi Huyền Dương Tử.

Huyền Dương Tử giải thích: "Ngươi trước kia là Niêm Hoa Tăng, nhưng bây giờ mạch tượng lại là thuần âm, phàm là vật gì biến hóa quá nhanh, không hợp với lẽ thường thường không dài thọ. Quan chủ am hiểu nhất chuyện điều trị âm dương hòa hợp, mời Ngài ấy đến xem ngươi, giúp ngươi điều dưỡng một phen, trẫm cũng yên tâm."

Hai người đang nói chuyện, Hồng Liên tiến vào hỏi: "Hoàng Thượng, Quý phi nương nương, đã đến giờ, lúc này dùng ngọ thiện hay đợi thêm lúc nữa ạ?"

Huyền Dương Tử thuận miệng nói: "Mang lên đi!"

Ngọ thiện là bốn món ăn một món canh, gồm chim câu quay giòn, chân giò thủy tinh, Tây Hồ ngư hấp, cải thảo cuộn thịt, canh thập cẩm.

Vì gom góp quân tư, Huyền Dương Tử cắt giảm chi tiêu, trong cung sinh hoạt như thế nào, hắn tự nhiên cũng biết, hiện thấy mấy món ăn, so lúc hắn mới đến Hoàng cung còn phong phú hơn, mỉm cười hỏi Đan Nữ nói: "Các ngươi bán cải thảo kiếm tiền mua đồ ăn cho trẫm hả?"

Đan Nữ giơ tay chỉ mũi mình nói: "Ta muốn ăn a! Mỗi ngày đều ăn củ cải, ta cũng sắp biến thành củ cải rồi."

Huyền Dương Tử lắc đầu, từ cổ chí kim, chưa từng nghe nói vị Hoàng đế nào đến tiền mua đồ ăn cũng không có, phải để cho Quý phi đi bán cải thảo trợ cấp sinh hoạt. Hắn cúi đầu gắp một miếng cả để vào bát Đan Nữ nói: "Cá ngon đấy, ăn nhiều một chút."

Đan Nữ ăn cá, liền cũng gắp một đũa cải thảo đưa đến bên miệng hắn, dịu dàng nói: "Nếm thử long cải thảo nhà mình trồng, ăn lọc gan sáng mắt, bổ não bổ thân này!"

Huyền Dương Tử bật cười, há miệng nhận nàng đút rồi vẫy tay nói: "Không cần gắp qua gắp lại, ăn mau đi, để lạnh sẽ không ngon."

Đan Nữ tâm tình khoái trá, hôm nay cá hấp quả thật rấ ngon, nàng bất giác ăn thêm một chén cơm, đợi đến lúc ăn xong uống nước súc miệng mới hô một tiếng: "No quá!"

"Mang trà lên!" Huyền Dương Tử vội phân phó Hồng Liên, "Mang trà tiêu thực lên."

Hồng Liên vâng, nhanh chóng pha trà bưng lên.

Đan Nữ uống trà, mặt vẫn nhăn nhó đau khổ, vẻ no không đỡ được, ôm bụng nói: "Khó chịu quá!"

Huyền Dương Tử thấy thế, hỏi: "Hay gọi ngự y đến xem một chút?"

"Ăn quá no mà thôi, gọi ngự y đến chuyện bé xé ra to mất." Đan Nữ ngăn lại Huyền Dương Tử, làm nũng nói: "Lão đạo giúp ta xoa bụng, không chừng sẽ đỡ đau hơn."

"...Ừ!" Huyền Dương Tử do dự một chút, liền gật đầu, đến ngồi cạnh nàng, đặt tay lên bụng, bắt đầu nhẹ nhàng xoa. 

"Ưm!" Đan Nữ hừ một tiếng, lại yếu ớt mở miệng nói: "Thêm lần nữa!"

Tay chạm đến ôn hương nhuyễn ngọc, Huyền Dương Tử có chút tim đập mặt nóng, miễn cưỡng thanh tỉnh, giúp nàng xoa thêm một hồi, ôn hòa nói: "Đỡ hơn chưa?"

"A, đau quá!" Đan Nữ đột nhiên hô to, ngã vào trong lòng Huyền Dương Tử, "Đau quá!"

Huyền Dương Tử sợ nhảy dựng, thấy Đan Nữ mày nhíu chặt, trán đẫm mồ hôi, vội cầm lấy tay nàng bắt mạch, xem một hồi cao giọng gọi Hồng Liên, phân phó: "Mau mời Ngự y lại đây!"

Hồng Liên gặp Đan Nữ thần sắc không đúng, cũng sợ hãi, bận rộn đi thỉnh Ngự y.

Ngự y rất nhanh đã đến, chẩn xong mạch sau liền lựa lời hỏi:"Dám hỏi Quý phi nương nương, lần trước hành kinh là khi nào?"

Đan Nữ ngẩn ra, mặt đỏ lên, lắc đầu nói: "Không nhớ rõ."

Huyền Dương Tử đứng bên nghe các nàng nói chuyện, giật mình sợ hãi, thì thào lặp lại: hành kinh? Tiểu dâm tăng nếu hành kinh, chẳng phải là có thể sinh con sao?

Ngự y trầm ngâm một chút nói: "Thần đoán có lẽ là Quý phi nương nương lúc trước chịu kinh sợ, ngày không đều đặn, thời gian đến chậm, trướng huyết nên mới có thể bị đau bụng. Để thần kê đơn, nương nương uống thuốc, đến tối trướng huyết sẽ được đẩy ra, bụng sẽ không còn đau như vậy nữa."

Ngự y kê đơn xong liền lui xuống.

Huyền Dương Tử đến bên giường trấn an Đan Nữ.

Mà bên ngoài, ngự trù cùng đám Huyền Tùy Tử nghe nói Đan Nữ bị bệnh, giật nảy mình, vội chạy đến hỏi thăm, không ngờ bị Hồng Liên ngăn lại.

Ngự trù chất vấn: "Tối qua ta gặp qua Quý phi nương nương, Ngài ấy vẫn khỏe mạnh bình thường kia mà, sao đột nhiên lại sinh bệnh?"

Huyền Tùy Tử cũng sốt ruột, hỏi Hồng Liên: "Ngự y đến chẩn mạch nói thế nào?"

Nguyệt sự đến chậm, khiến nương nương đau bụng, nói với một đống nam nhân kiểu gì đây? Hồng Liên ngượng ngùng, sau một lúc lâu nói: "Quý phi nương nương đau bụng, nghỉ ngơi một lát liền không sao. Hoàng Thượng đang ở bên trong, các ngươi đừng đến làm phiền."

Nàng khuyên can mãi, ngự trù cùng Huyền Tùy Tử mới chịu đi.

Huyền Dương Tử nghe Ngự y nói trong lòng kinh hãi, đợi Đan Nữ uống thuốc, ngủ, hắn liền đi Ngự Thư phòng triệu kiến Ngự y, hỏi kĩ bệnh của Đan Nữ, lại thăm dò nói: "Quý phi nương nương thân mình, tương lai có thể hay không sinh con?"

Ngự y nghe hỏi cái này, vội bẩm: "Hoàng Thượng, Quý phi nương nương thân mình xương cốt mạnh khỏe, chỉ cần uống mấy thang thuốc, hành kinh thông thuận, tất nhiên là có thể sinh dục."

Là, phải không? Huyền Dương Tử có chút hoảng hốt, tiểu dâm tăng nếu có thể sinh con, trẫm, hay là trẫm cùng nàng sinh một đứa?

Đến tối về Minh Hòa điện, Huyền Dương Tử xem Đan Nữ ăn thuốc sắc mặt đã tốt hơn lúc trước, suy nghĩ một chút liền hỏi nói: "Đan Nữ, ngươi thích trẻ con sao?"

"Thích a!" Đan Nữ cười dài nói: "Tiểu hài tử tròn vo mập mạp, đáng yêu nhất!"

"Vậy ngươi có muốn nuôi một đứa không?" Huyền Dương Tử ma xui quỷ khiến, hỏi ra miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi