ĐAN NỮ

Ngón tay Thái Bạch chân nhân thon dài, móng tay mượt mà sáng bóng đặt trên vai Đan Nữ, dừng ở trong mắt mọi người lại vô cùng không hợp.

Huyền Dương Tử cảm thấy không thoải mái, không đồng ý với lời Thái Bạch chân nhân nói, đáp: "Ta cùng Đan Nữ thành thân đã non nửa năm, ta sẽ không phụ nàng, thỉnh chân nhân buông nàng ra!"

"Không bái đường không hành lễ, tùy tiện sách phong một cái danh phận Quý phi, ngươi cũng dám mở miệng nói không phụ nàng?" Thái Bạch chân nhân không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Huyền Dương Tử, sau đó không thèm để ý đến hắn, ôn hòa hỏi Đan Nữ: "Muội nguyện ý cùng hắn, hay là theo ta?"

Đan Nữ tuy nghi hoặc chính nàng có lẽ đã thích Huyền Dương Tử, nhưng lúc này tựa vào vai Thái Bạch chân nhân, lại có cảm giác an toàn quen thuộc, trong lòng do dự, ây, có thể chọn cả hai được không?

Bên này, Huyền Dương Tử mày ngài mắt phượng, dáng vẻ rất đẹp mắt, nhưng bên kia Thái Bạch chân nhân cũng là tuấn mi tinh mắt, tướng mạo đồng dạng không tầm thường. Nếu trong hai người có một xấu một chút thì dễ chọn, nhưng hai cái đều ưa nhìn như vậy, thật...

Lúc này Thanh Hư đạo trưởng chợt lên tiếng: "Chân nhân, Đan Nữ hiện đang mất trí nhớ, Ngài mang nàng đi bây giờ cũng không ổn lắm. Lúc trước ta đồng ý giúp nàng châm cứu khôi phục ký ức. Không bằng chân nhân ở lại đây một thời gian, đợi Đan Nữ nhớ được chuyện trước kia, lại để nàng lựa chọn một lần nữa, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Đan Nữ nghe Thanh Hư đạo trưởng nói, vội gật đầu đồng ý: "Đúng, ta muốn khôi phục ký ức rồi tính sau."

Thái Bạch chân nhân mơ hồ cảm giác được Đan Nữ luyến tiếc Huyền Dương Tử, đành phải gật đầu: "Nếu vậy, ta liền ở lại trong cung một đoạn thời gian!"

Thanh Hư đạo trưởng nhân cơ hội nói: "Bần đạo trong tay có một phần phương pháp luyện đan nổ, đang muốn thay đổi các thành phần trong đó, nếu chân nhân rỗi rãi, thỉnh giúp đỡ xem nên thay đổi như thế nào."

Nói đến chuyện này, Thái Bạch chân nhân có hứng thú, vui vẻ nói: "Ta cũng biết đạo trưởng không để ý tính mệnh bản thân luyện đan nổ để đánh giặc Kim, ta tất nhiên cũng muốn góp sức."

Đan Nữ có chút hưng phấn, ai, ta đã nói mà, bằng bổn cô nương tài mạo trí tuệ, sao lại chỉ có thể chịu thiệt làm Quý phi lão đạo thôi? Nay có người đến cướp đoạt, làm cho lão đạo tỉnh một chút, thấy được ta quan trọng đến mức nào a!

Huyền Tùy Tử đến lúc này mới dám mở miệng hỏi Thái Bạch chân nhân: "Chân nhân, tên thật của nàng cũng là Đan Nữ sao?"

Thái Bạch chân nhân đáp: "Nàng họ Chân, tên Tiên Đan. Chúng ta thường gọi nàng là A Đan."

"Chân Tiên Đan!" Huyền Dương Tử đọc tên này hai lần, lúc nhìn lên, Thái Bạch chân nhân đã buông Đan Nữ ra, đang cùng Thanh Hư Đạo Trưởng nói chuyện, trong lòng cũng hơi thả lỏng.

Thái Bạch chân nhân chỉ Niêm Hoa Tăng nói: "Ta cho hắn ăn dược, hắn không có thể làm hại nữ nhân được nữa, hiện chúng ta muốn luyện đan lại thiếu người, chi bằng để hắn làm đan đồng trông giữ đan lô thôi!"

Niêm Hoa Tăng đến lúc này mới dám khóc nói: "Chân nhân, chân nhân, van cầu Ngài, giải độc cho ta đi! Chỉ cần giải độc, Ngài nói cái gì ta làm cái nấy."

"Hừ, bây giờ ngươi chẳng phải cái gì cũng nghe ta sao?" Thái Bạch chân nhân khinh bỉ nhìn hắn, "Đường đường một đấng nam nhi, khóc lóc cái gì? Ngoan ngoãn làm đan đồng, ta một tháng sẽ cho ngươi một viên dưỡng sinh hoàn, đảm bảo ngươi không tàn. Nếu không nghe lời, liền chờ làm thái giám đi!"

Niêm Hoa Tăng lúc trước đã biết thủ đoạn của Thái Bạch chân nhân, nghe được lời này không dám phản đối, chỉ còn cách gạt lệ thầm hận.

Thái Bạch chân nhân cùng Thanh Hư Đạo Trưởng luyện đan nổ, tất nhiên cũng đến cùng ở Tam Thanh điện. Đan Nữ lại chuyển đến noãn các Âu Dương thị ở.

Hồng Liên giúp Đan Nữ thu thập đồ đạc, lặng lẽ hỏi: "Quý phi nương nương, Ngài thật không cần Hoàng Thượng?"

"Ta còn chưa nghĩ ra, chờ ta khôi phục ký ức đã." Đan Nữ sờ mặt, có chút mê mang, làm sao được? Huyền Dương Tử đối nàng không sai, nhưng là Thái Bạch chân nhân đối với nàng cũng là tình nghĩa thâm sâu a!

Đang nói chuyện, gian ngoài có tiếng người, Hồng Liên ra ngoài xem, sau đó mang Huyền Cảnh Tử đi vào.

Huyền Cảnh Tử ngồi xuống, cười nói: "Ta bây giờ nên gọi ngươi là cái gì đây?"

"Gọi Đan Nữ là được!" Đan Nữ cười sai Hồng Liên dâng trà, lại hỏi Huyền Cảnh Tử "Ngươi hôm nay đến là có chuyện gì sao?"

Huyền Cảnh Tử nhìn Hồng Liên lui xuống mới đáp: "Đan Nữ, ngươi cùng Đại sư huynh ta vẫn tốt mà, sao lại còn muốn rời đi?"

"Là Huyền Dương Tử bảo ngươi đến đây khuyên ta?" Đan Nữ hỏi lại.

Huyền Cảnh Tử lắc đầu: "Là tự ta muốn đến."

Đan Nữ cười nói: "Ta nghe Huyền Phi Tử nói, lúc trước ngươi cùng Huyền Dương Tử rất thân thiết?"

"Đừng nghe bọn họ nói lung tung, ta cùng Đại sư huynh không có gì. Mà trong lòng ta, đã có người khác." Huyền Cảnh Tử sợ Đan Nữ hiểu lầm, bất đắc dĩ phải lộ ra một chút tin tức.

Đan Nữ nghe vậy, cảm thán: quả nhiên, người Huyền Cảnh Tử thích là Thanh Hư đạo trưởng!

Đợi Huyền Cảnh Tử cáo từ sau, Đan Nữ lên giường nghỉ ngơi, nằm nửa canh giờ cũng ngủ không được.

Mà đêm nay, Huyền Dương Tử nằm một mình trên giường rộng thênh thang, cũng đồng dạng mất ngủ. Ngày thứ hai, lúc hắn hạ triều, Huyền Tùy Tử liền đến nói cho hắn: "Đại sư huynh, Thái Bạch chân nhân mang Đan Nữ tỷ đi dạo ngự hoa viên, còn hái cho tỷ ấy rất nhiều trái cây nữa."

"Biết." Huyền Dương Tử rầu rĩ đáp, rất nhanh liền nói: "Đệ đi hỏi thăm một chút, Thái Bạch chân nhân hái cho nàng những quả gì? Ta sẽ hái nhiều hơn cho nàng."

Đến tối, Đan Nữ nhận được hai giỏ trái cây do Huyền Dương Tử sai người đưa đến. Nàng liền sai mang luôn tới Ngự Thiện phòng, giao cho ngự trù nói: "Sáng mai ra cung mua đồ ăn cũng đem trái cây này ra bán, nói là Hoàng Thượng tự tay hái, ăn vào sẽ kéo dài tuổi thọ."

Ngày thứ hai, ngự trù trở về bẩm báo, cười không khép được miệng, "Quý phi nương nương, hai giỏ trái cây bán được năm mươi lượng bạc. Nương nương muốn ăn cái gì, nô tài lập tức đi nấu."

Đan Nữ liền phân phó cho hắn: "Ngươi đi hỏi thăm Thái Bạch chân nhân thích ăn cái gì, nhớ kỹ nấu cho Ngài ấy là được."

Ngự trù vội vâng lời, kích động lui ra.

Huyền Tùy Tử bẩm với Huyền Dương Tử, "Đại sư huynh, Đan Nữ tỷ sai ngự trù, chuyên môn nấu mấy món ngon cho Thái Bạch chân nhân. Huynh xem, tỷ ấy thật quan tâm Thái Bạch chân nhân đâu."

Huyền Dương Tử ném bút trong tay, phân phó Huyền Tùy Tử: "Nói với ngự trù, về sau mang đồ ăn của ta đến chỗ Đan Nữ, từ nay ba bữa ta đều ăn cùng nàng."

Mà Thái Bạch chân nhân thấy ngự trù tới hỏi hắn thích ăn cái gì, cười đáp: "Khẩu vị của ta khá giống A Đan, về sau, mang đồ ăn của ta đến phòng A Đan, ta sẽ cùng nàng dùng bữa."

Đến bữa tối, Đan Nữ ngồi vào bàn ăn, bên phải là Huyền Dương Tử, bên trái là Thái Bạch chân nhân.

Huyền Dương Tử: trẫm cùng Quý phi dùng bữa, gã chân nhân này quá vô sỉ, thế nhưng cũng chen vào.

Thái Bạch chân nhân: bản chân nhân cùng hôn thê dùng bữa, tên hoàng đế này cũng thật không có mắt, cố tình ngồi vào giữa!

Cơm nước xong xuôi, cung nữ dâng trà lên, Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ nhắc đến chuyện nàng ở trên điện đấu trí cùng dũng sĩ.

Đan Nữ vui vẻ nói, nhất thời không quan tâm đến Thái Bạch chân nhân.

Thái Bạch chân nhân đợi bọn hắn dừng lại, liền nhắc đến chuyện cũ của Đan Nữ: "Lúc đó, muội chỉ có năm tuổi, cả ngày quấn quýt lấy ta muốn ta ôm muội đi mọi nơi, lại hái trái cây. Đúng rồi, còn khiến ta giúp muội tắm rửa nữa."

"A!" Đan Nữ đỏ bừng mặt, "Lúc đó muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện..."

Thái Bạch chân nhân nghiêm túc nói: "Muội không phải không hiểu chuyện mà là tín nhiệm ta. Khi muội mười tuổi, cũng yêu cầu..."

Huyền Dương Tử rốt cuộc nghe không nổi nữa, ngắt lời nói: "Trẻ con mấy tuổi đã biết cái gì? Ngược lại là chúng ta thành thân, Đan Nữ còn giúp ta kì lưng, ta cũng giúp nàng..." Nói đến đấy, hắn liền ngừng, để cho Thái Bạch chân nhân tự tưởng tượng.

Nhưng Thái Bạch chân nhân là loại người nào? Hắn đã sớm từ chỗ Hồng Liên biết được chân tướng, Đan Nữ và Huyền Dương Tử thành thân tuy cùng phòng, thật ra lại chưa viên phòng. Nay nghe vậy, cười dài nói: "Kì lưng tính cái gì? Đợi ta cùng nàng thành thân, Đan Nữ muốn kì chỗ nào, ta liền giúp nàng kì chỗ ấy."

Đan Nữ: "..."

Huyền Dương Tử thầm mắng Thái Bạch chân nhân vô sỉ, sợ Thái Bạch chân nhân còn nói ra cái gì, liền cùng Đan Nữ nói: "Đan Nữ, nàng không phải thích lên nóc nhà ngắm trăng ư? Tối nay trăng sáng sao thưa, chúng ta đi ngắm trăng!"

Thái Bạch chân nhân nghe vậy, liền chỉnh lại áo choàng đứng lên, Huyền Dương Tử cho rằng hắn muốn cáo từ, không ngờ hắn lại toát ra một câu: "Đi, ngắm trăng đi!"

Lúc sau, Nhậm Thái Hậu nghe được tin Huyền Dương Tử cùng Thái Bạch chân nhân và Đan Nữ lên nóc nhà ngắm trăng, không khỏi nhíu mày nói: "Đan Nữ quá không hiểu chuyện, hiện nay thời buổi rối loạn, Bạch Thạch bận rộn đến chân không chạm đất, còn bắt hắn cùng ngắm trăng, kỳ cục."

Hoài Nhạn nhỏ giọng nói: "Thái Hậu nương nương, theo nô tỳ biết, Quý phi nương nương là nghĩ cùng Thái Bạch chân nhân ngắm trăng, nhưng Hoàng Thượng cố tình muốn cùng bọn họ."

"Ngươi nói là, Bạch Thạch không chịu buông?" Nhậm Thái Hậu từ khi nghe nói Đan Nữ là vị hôn thê của Thái Bạch chân nhân, liền vẫn thầm nói, muốn khuyên bảo Huyền Dương Tử, đem Đan Nữ cùng Thái Bạch chân nhân đuổi đi, đỡ phải làm trò cười. Vẫn là Ngô Tể tướng tới nhắc nhở, nói Thái Bạch chân nhân cũng có rất nhiều thuật, hiện nay lại đồng ý cùng Thanh Hư đạo trưởng nghiên cứu phương thức luyện đan nổ, giữ được chân hắn là tốt nhất, Nhậm Thái Hậu lúc này mới thôi.

Đan Nữ cũng biết Huyền Dương Tử bận rộn chính sự, không muốn trì hoãn hắn, ngắm trăng một lát, liền nói: "Ta mệt nhọc, muốn đi xuống ngủ!" Nói xong liền định leo thang đi xuống, lại bị Thái Bạch chân nhân kéo lại.

Thái Bạch chân nhân mỉm cười nói: "Ta mang muội xuống." Hắn ý là, ôm Đan Nữ từ nóc nhà nhảy xuống.

Huyền Dương Tử ở bên cạnh thấy Thái Bạch chân nhân nắm lấy tay Đan Nữ, không chút nghĩ ngợi liền hất tay Thái Bạch chân nhân ra, cầm tay còn lại của Đan Nữ kéo nàng vào lòng mình bế ngang người, muốn trước Thái Bạch chân nhân ôm nàng nhảy xuống.

Thái Bạch chân nhân bị Huyền Dương Tử hất tay, nháy mắt nổi giận, muốn đoạt lại Đan Nữ lại không kịp, hắn cũng không chút nghĩ ngợi bắt được chân Huyền Dương Tử lập tức kéo lại về phía sau.

Huyền Dương Tử bị kéo giật lùi lại, mái ngói lại không chịu nổi lực, "bụp" một tiếng liền vỡ thành mảnh nhỏ rơi đầy mặt đất, hắn đứng không vững, ôm Đan Nữ cùng nhau ngã vào giữa khe hở mái ngói.

Thái Bạch chân nhân nắm chân Huyền Dương Tử không buông, cũng bị kéo theo ngã xuống.

Sự tình phát sinh quá nhanh, Đan Nữ đầu tiên là sợ hãi kêu một tiếng, ra sức giãy dụa, chưa đợi nàng thoát khỏi Huyền Dương Tử, cả người đã rơi xuống "Ầm" một tiếng liền ngất đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi