ĐÀN ÔNG ĐÍCH THỰC CÓ GAN MẶC VÁY

Đã hơn một tuần trôi qua từ bất ngờ lần trước.

Trong lúc đó có mấy lần Đường Lạc muốn liên lạc nhưng đều không tìm được cách thích hợp để gợi chuyện, nhẫn nhịn hồi lâu, không ngờ sẽ gặp được Hạ Kính Sinh ở đây.

“Đàn anh ơi anh bị mất ví tiền?” Đường Lạc hỏi.

“Ừ,” Trông Hạ Kính Sinh hơi xấu hổ, “Chắc là ở gần đây, tôi quay về tìm lần nữa, lần sau nói chuyện nhé.”

“Khoan đã!” Đường Lạc gọi xong mới bắt đầu tìm lý do, trong miệng kéo âm dài vô nghĩa sau đó chợt nảy ra ý tưởng, “À, lúc anh tìm có thể nhân tiện chú ý giúp em không, mèo của bạn em bị mất, chắc cũng ở gần đây.”

Hạ Kính Sinh gật đầu: “Được.”

“Trông như thế này.” Đường Lạc lấy điện thoại ra, bắt đầu lật album ảnh.

Để thuận tiện khi hỏi thăm người qua đường, tối hôm qua cậu đã bảo Tiểu Tranh gửi cho mấy tấm ảnh của Đậu Đinh.

Cậu đưa điện thoại cho Hạ Kính Sinh: “Anh lướt xuống còn nữa, nếu nhìn thấy thì mau nói cho em biết một tiếng. Nhưng… thật ra chúng ta cũng có thể tìm cùng nhau, dù sao cũng ở gần đây.”

Hạ Kính Sinh cúi đầu lật xem hai tấm ảnh, đột nhiên biểu cảm thay đổi, ngẩng đầu hỏi: “Đây là ai?’

“Dạ?” Đường Lạc nhận điện thoại, cúi đầu nhìn, lập tức mắt tối sầm lại.

Đó là ảnh lúc trước cậu bảo Tiểu Tranh xóa đi, trên ảnh cậu mặc váy ngắn đội tóc xoăn dài có tóc mái bằng, nụ cười ngượng ngùng e thẹn.

“Mặt mũi và cậu hơi…”

Hạ Kính Sinh còn chưa nói ra chữ “giống”, đã bị Đường Lạc lớn tiếng ngắt lời.

“Em gái em! Là em gái em!”

Cậu nói xong mặt đỏ tới mang tai, lại thấy biểu cảm của Hạ Kính Sinh như cười mà không phải cười: “À… chính là người lần trước cậu nói. Đáng yêu lắm.”

Đường Lạc gượng cười cất điện thoại vào trong túi, “Bình, bình thường thôi.”

“Mèo cũng rất đáng yêu,” Hạ Kính Sinh nói, đoạn chỉ chỉ phía trước, “Vậy, có muốn tìm cùng nhau không?”

Thật ra Đường Lạc hơi xấu hổ, cảm thấy có lỗi với Đậu Đinh.

Nhóc con đáng thương lần đầu rời khỏi nhà, không biết có bị đói hay sợ không, có an toàn không, có bị ai bắt nạt không. Mình lại dùng nó làm cái cớ để lôi kéo làm quen với người trong lòng, quả là mặt dày vô sỉ.

Hai người đi từ đầu đường đến cuối phố không thu hoạch được gì. Hạ Kính Sinh đứng ở ngã tư quan sát một vòng, hỏi: “Sang con đường bên cạnh tìm thêm xem? Chỗ đó nhiều rừng cây, mèo rất dễ trốn.”

Đường Lạc hơi băn khoăn: “Ví tiền của anh không có khả năng rơi ở đó đâu…”

“Không sao,” Hạ Kính Sinh xua tay, “Dù sao bên trong cũng không có gì đáng giá, mất thì mất thôi.”

“Chuyện này…”

Đường Lạc vẫn đang xoắn xuýt, thấy Hạ Kính Sinh đã bắt đầu băng qua đường, đành phải vội vàng đi theo.

“Vậy có gì như giấy tờ không…”

“Không có,” Hạ Kính Sinh nó, “Chỉ có hai tấm thẻ ngân hàng không dùng nữa, không sao.”

“Nhưng mà…”

“Đừng băn khoăn nữa,” Hạ Kính Sinh qua đường cái, bắt đầu cúi người tìm trong bụi cây thấp ở ven đường, “Ví tiền cũng là hàng giá rẻ.”

Cứ cảm thấy anh ấy thoải mái đến độ không hợp lý. Nhưng đã nói đến mức này rồi, mình lại chấp nhất cũng không thích hợp, tạm thời xem như anh ấy cũng muốn tìm mèo cùng là được rồi.

Nghĩ vậy, tâm trạng Đường Lạc lại hớn hở vài phần, vắt hết óc tiếp tục nghĩ cách bắt chuyện với đối phương.

Vẫn chưa nghĩ ra chủ đề, Hạ Kính Sinh lại chủ động lên tiếng: “Thật ra có một chuyện tôi tò mò mãi.”

“Dạ?” Đường Lạc hết sức tích cực, “Chuyện gì anh?”

“Bởi vì… tôi nghĩ cậu sẽ tò mò,” Hạ Kính Sinh quay đầu nhìn cậu một cái, “Nhưng cậu không hỏi gì cả, hại tôi cũng không tìm được cơ hội giải thích.”

Đường Lạc sững sờ.

Đương nhiên cậu có thể đoán được Hạ Kính Sinh đang ám chỉ điều gì. Nhưng trước đó luôn sợ đề tài này quá khó xử, không ngờ lại được anh chủ động nhắc đến.

“Không hỏi là vì em tin tưởng anh!” Đường Lạc nói một cách sốt ruột lại cố sức, “Lần trước anh đã nói không liên quan gì đến anh, nên chắc chắn không liên quan gì đến anh.”

“Tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại tìm tôi vay tiền, có thể có chút chuyện bạn bè thân quen ngược lại khó mở miệng, ” Hạ Kính Sinh nói rất chậm, “Thật ra tôi cũng không quan tâm người khác nói thế nào, chỉ là hơi lo lắng…”

Tinh thần Đường Lạc lập tức căng thẳng cao: “Lo, lo, lo, lo gì ạ?”

Hạ Kính Sinh đứng thẳng người, thở dài: “Cô ấy một mực chắc chắn là tôi, chỉ sợ là không muốn trả tiền.”

“…”

Đường Lạc cảm thấy mình lại đi cáp treo lần nữa. Vừa rồi cậu tưởng Hạ Kính Sinh muốn nói rằng, không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, chỉ lo lắng em sẽ hiểu lầm. Xem ra lại nằm mơ giữa ban ngày rồi.

“Những chuyện này tôi có thể tự giải quyết, cậu thật sự không cần…” Hạ Kính Sinh đang nói, đột nhiên dừng lại một lát, tiếp đó hắt hơi một cái rõ là vang dội, chóp mũi đỏ lên.

Đường Lạc nhân cơ hội lấy lòng, vội vàng lấy khăn giấy ra đưa tới.

Nhưng Hạ Kính Sinh không rút thời gian ra nhận được. Anh cúi đầu cau mày, hít mũi một cái, tiếp đó lại liên tục nhảy mũi hai cái, trông có vẻ rất khó chịu.

“Anh vẫn ổn chứ…” Đường Lạc hỏi.

Hạ Kính Sinh xua tay với cậu, sau đó nhỏ giọng nói, “Cậu nhanh chóng tìm xung quanh xem, nơi này chắc có mèo.”

Đường Lạc nửa tin nửa ngờ, do dự một lát sau đó cúi người gọi vào dải cây xanh gần đó: “Đậu Đinh ơi? Đậu Đinh ơi mày ở đâu?”

Trong bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên phát ra tiếng động. Đường Lạc đi nhanh tới: “Đậu Đinh? Là mày à? Đậu Đinh?”

Ngay sau đó, cậu nghe thấy một tiếng kêu tan nát cõi lòng.

“Meo meo meo meo ~~?”

Mới một ngày không gặp, con mèo trắng đã biến thành một con mèo xám.

Thoạt nhìn Đậu Định đã chịu nhiều thiệt thòi, co lại trong lòng Đường Lạc liên tục cọ, điên cuồng khò khè, mức độ ra sức khiến Đường Lạc có ảo giác thật ra có đang dùng đầu đập vào ngực mình.

“Thần kỳ ghê, nó thật sự ở đây!” Đường Lạc không kìm được vui mừng, quay người lại, phát hiện Hạ Kính Sinh vốn cách cậu không xa không biết đã lùi lại mấy bước từ khi nào, bây giờ cách cậu ít nhất bảy, tám mét.

Đường Lạc vô thức tiến lên mấy bước: “Đàn anh, anh đi đâu vậy?”

Hạ Kính Sinh lại liên tục lùi lại: “Tìm được là tốt, tôi đột nhiên nhớ ra còn có chuyện phải đi trước, cậu nhanh mang nó về đi.”

“Nhưng…”

Hạ Kính Sinh vừa lùi vừa vẫy tay với cậu, tiếp đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Trong nháy mắt đó Đường Lạc thực sự nghi ngờ mình đang ôm thú dữ tuyệt thế gì đó. Mặc dù trong lòng khó hiểu, nhưng nghĩ lại cũng là chuyện tốt. Dù sao nếu anh ấy đề nghị mang mèo về cùng mình, nhất định sẽ dẫn đến rất nhiều xấu hổ.

Mộc Tử cảm động thiếu điều khóc lên.

Y ôm Đậu Đinh bẩn thỉu vào trong lòng xoa nắn một hồi, lại kiểm tra trên dưới trước sau một lúc xác nhận không có vết thương, sau đó vẫn không yên tâm, phải lập tức dẫn nó đến bệnh viện kiểm tra.

Trong quán chỉ còn lại một mình Tiểu Tranh, mắt thấy có lẽ lại bận tối mắt tối mũi. Đường Lạc muốn xung phong nhận việc tăng ca, nhưng khổ nỗi hơi phiền phức.

“Tôi chỉ có thể hâm nóng cánh gà pha đồ uống ở bếp sau giúp anh,” Cậu rất xấu hổ, “Tôi không biết trang điểm…”

Biểu cảm của Tiểu Tranh một lời khó nói hết: “Đến bây giờ cậu vẫn hoàn toàn không biết trang điểm á?”

Đường Lạc cảm thấy rất ngượng. Cậu chẳng những không biết trang điểm, ngay cả đeo kính áp tròng cậu cũng không biết đeo.

Lão Vương không ở đây, cậu chính là cô bé lọ lem không có tiên nữ.

“Vẫn may,” Tiểu Tranh lấy điện thoại ra trong lúc nói chuyện, “Chắc Lão Vương vẫn đang ở gần đây, tôi hỏi cậu ta xem có thể đến không.”

“Hôm nay anh ta có đến?” Đường Lạc tò mò. Cậu đã xem lịch xếp ca, hôm nay Lão Vương cũng nghỉ.

“Đến tìm Đậu Đinh mà,” Tiểu Tranh nói, “Vừa rồi tôi báo cho cậu ta tìm được rồi, cậu ta về luôn. Chắc vẫn chưa đi xa.”

Đường Lạc đột nhiên hơi kích động: “Được được, anh mau lên, gọi anh ta tới đây.”

Sau khi điện thoại kết nối, Tiểu Tranh nói vài câu đã xong rồi.

“Cậu ta có việc, không đến được.”

Đường Lạc lập tức cực kỳ mất mát.

Tiểu Tranh cau mày nhìn cậu chằm chằm một lúc, khi lên tiếng giọng điệu vô cùng vi diệu: “Có phải cậu dính cậu ta quá không?”

“Không hề.” Đường Lạc thề thốt phủ nhận.

Đúng là cậu hơi ỷ lại Lão Vương quá mức, nhưng đó cũng là vì còn cần dựa vào kỹ thuật trang điểm của hắn.

“Thật đấy, tôi cảm thấy cậu rất thích ở cùng cậu ta,” Tiểu Tranh nói, “cho dù sắc mặt cậu ta thế nào cậu cũng có thể dán vào. Vừa nghe nói cậu ta không tới thì biểu cảm của cậu cũng thay đổi.”

“Không phải mà,” Đường Lạc cười, “Bây giờ anh ta tới đây, chắc chắn không trang điểm đúng chứ?”

Tiểu Tranh gật đầu: “Làm sao?”

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy trang phục nam ngày thường của anh ta như thế nào,” Đường Lạc nói, “Tò mò lắm.”

“Hả?” Tiểu Tranh cũng rất kinh ngạc, “Đã lâu thế rồi, cậu chưa thấy lần nào cả?”

Đường Lạc gật đầu.

Lần nào Lão Vương cũng đến sớm hơn cậu, đi muộn hơn cậu. Lúc xuất hiện trong tầm mắt luôn luôn trang điểm xong và đội tóc giả lên, mặt còn bị khẩu trang che quá nửa. Đường Lạc cảm thấy với kỹ thuật trang điểm tinh xảo của hắn, tẩy trang đi trên đường cho dù đối mặt với mình, chỉ sợ sẽ nghĩ là người xa lạ.

“À… Cũng đúng, dù sao cậu ta phải trang điểm cho cậu, chỉ có thể đến đây trước,” Tiểu Tranh vừa nói vừa bắt đầu xỉa xói cậu, “Bình thường Lão Vương có vẻ rất bận, cậu không thể thông cảm cho cậu ta mà học trang điểm à. Thật ra chỉ trang điểm cho mình không khó, tôi cũng có thể dạy cậu.”

Đường Lạc hổ thẹn vô cùng, khiêm tốn tiếp nhận, sau đó lại không kìm nổi tò mò: “Vậy, ngày thường trông Lão Vương như nào?”

Tiểu Tranh suy nghĩ một lát, “Đẹp trai lắm, thoạt nhìn rất có học thức. Lần sau cậu đợi cậu ta tan ca là được mà!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi