ĐÀN ÔNG ĐÍCH THỰC CÓ GAN MẶC VÁY

Đường Lạc ngẩng đầu nhìn quanh phía trước, phát hiện ngay phía trước chưa đến mười mét là một dây xích thô to quấn trên cánh cửa sắt, khóa chặt chẽ. Một công trình duy nhất bên cạnh, chỉ có một thùng rác.

Đây quả nhiên là một ngũ cụt.

Vừa rồi dưới tình thế cấp bách cậu hoảng hốt chạy bừa, nên đã chọn một phương hướng bết bát nhất.

“Cậu muốn… vứt rác?” Triển Nghiêu hỏi.

Bây giờ Đường Lạc ước gì mình có thể nhảy vào trong thùng rác. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có tật giật mình.

Vừa rồi cậu cách Hạ Kính Sinh cũng không gần. Nhìn điệu bộ của anh, hẳn là mới đi ra từ cửa hàng tiện lợi bên cạnh nhìn vu vơ xung quanh. Cho dù trong khoảnh khắc đó anh chuẩn xác bắt được mặt mũi của mình, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy hơi quen mắt, người bình thường cho dù phát hiện giống nhau cũng sẽ không liên tưởng đến cô gái tình cờ gặp trên đường chính là người bạn nam giới của mình.

Nếu đây là ngõ cụt, vậy tất nhiên Hạ Kính Sinh sẽ không đi tới. Cậu chỉ cần bí mật trốn ở đây một hồi, đến khi Hạ Kính Sinh đi xa lại đi ra là được.

Nhưng trước tiên cần phải giải thích với Triển Nghiêu.

Lúc nãy suy nghĩ của cậu hỗn loạn chỉ nghĩ tránh né như thế nào, thuận miệng nói không quen biết Hạ Kính Sinh, bây giờ thì hối hận muôn phần. Rõ ràng nói thẳng là người quen không muốn bị đối phương nhìn thấy mình mặc đồ nữ là có thể giải quyết, lại bị mình làm cho phức tạp.

Nhưng trong sự im lặng đột nhiên xuất hiện của Đường Lạc, Triển Nghiêu suy nghĩ phức tạp hơn nhiều.

“Có phải cậu…” Cậu ta nhỏ giọng hỏi thử, “Nợ tiền người kia không?”

“Hả?” Đường Lạc sững sờ.

Biểu cảm Triển Nghiêu xoắn xuýt: “Có phải cậu nợ tiền người kia không, sợ hắn đòi nợ bên đường mới trốn đi? Đến quán làm thêm để trả tiền hả?”

Đường Lạc sợ ngây người. Cậu nhiều nhất là bối rối mười mấy giây đồng hồ, tên này thế mà đã bịa cho cậu một kịch bản hoàn chỉnh. Ai cũng bảo trong thế giới nội tâm của người ngày thường không thích lên tiếng sẽ phong phú hơn, quả nhiên là thật.

“Một hai câu không nói rõ được,” Đường Lạc vừa nói chuyện vừa rón rén dán vào tường dịch chuyển về hướng lúc đến, “Sau này giải thích với cậu, trước tiên cậu đừng nói gì cả.”

Triển Nghiêu ở sau lưng cậu nghe vậy thực sự không rên một tiếng, không có tiếng động, như thể đã biến mất.

Đường Lạc một mực di chuyển đến đường giao, hít sâu một hơi sau đó cẩn thận từng li từng tí chậm rãi thò người ra ngoài.

Mới vừa thò đầu ra, trước mắt cậu lập tức tối sầm lại. Ở mặt kia của bức tường có góc vuông cách cậu chưa đến nửa mét, người mà lúc này đây cậu không muốn gặp nhất đang hết sức nhàn nhãn dựa vào tường cúi đầu chơi điện thoại.

Nhận ra có người thò đầu ra nhìn, Hạ Kính Sinh lập tức quay đầu lại, lúc nhìn nhau với Đường Lạc thậm còn còn mỉm cười lễ phép một cái.

Đường Lạc hoảng sợ hét lên, lùi lại ba bước, thiếu điều đặt mông ngồi xuống dưới đất. Cũng may Triển Nghiêu trước đó luôn im ỉm không tiếng động vội vàng tiến lên dùng cơ thể của mình đỡ cậu.

Hạ Kính Sinh nhìn hai người họ, hơi híp mắt lại: “Xin lỗi, trông tôi đáng sợ lắm à?”

Đường Lạc ngậm chặt miệng, điên cuồng lắc đầu.

Triển Nghiêu sau lưng cậu buông bàn tay đỡ cậu ra cũng dè dặt hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Xấu hổ quá, Đường Lạc căng thẳng đến nỗi ngay cả ngón tay cũng đang run. Cậu lo lắng giọng mình để lộ mánh khóe, vì vậy cũng không để ý phép lịch sự cơ bản, cúi đầu không nói một tiếng.

“Sao vậy?” Hạ Kính Sinh đi về phía cậu một bước, “Có phải cô đang tránh ai không? Có cần giúp một tay không?”

(bạn Lạc đang mặc đồ nữ nên mình để xưng hô là “cô”)

Muốn tránh anh đấy, đương nhiên không thể nói lời này ra được.

Trong lòng Đường Lạc đấu tranh mấy giây, sau đó quyết định việc cấp bách vẫn là nhanh chóng chuồn đi thì hơn. Cậu ngẩng đầu lên, dùng hết công lực toàn thân nặn ra một nụ cười, lắc đầu, kế đó muốn vòng qua Hạ Kính Sinh xông về phía trước.

Đi hai bước, phát hiện Triển Nghiêu vẫn đang đứng ì tại chỗ, thế là nhanh chóng quay người vẫy gọi cậu ta làm khẩu hình bảo cậu ta nhanh chóng đuổi theo.

“Khoan đã,” Hạ Kính Sinh phản ứng trước Triển Nghiêu, cũng theo lên một bước, “Xin hỏi, cô có biết một người tên là Đường Lạc không?”

Đường Lạc nghe vậy đạo não lập tức trống rỗng.

Cậu cứng đờ ngây người tại chỗ, Hạ Kính Sinh lại không biết vì sao đột nhiên cười lên.

“Nhìn phản ứng này của em chắc là anh không nhận lầm nhỉ,” Anh nói xong đi tới trước mặt Đường Lạc, “Anh biết anh trai của em, cậu ấy từng cho anh xem ảnh của em.”

Đường Lạc ngơ ngác một lúc lâu, mới nhận ra Hạ Kính Sinh đang ám chỉ điều gì.

Lúc trước, khi đi tìm mèo cậu đã từng bất cẩn để Hạ Kính Sinh nhìn thấy ảnh giả gái của mình, lúc ấy dưới tình thế cấp bách đã nói dối đó là em gái của mình. Không ngờ trí nhớ của Hạ Kính Sinh tốt vậy, thế này cũng nhận ra được.

Cũng không biết có phải vì vẻ mặt của cậu có vẻ xoắn xuýt quá không, Hạ Kính Sinh giơ điện thoại lên để tự chứng minh: “Anh không phải người xấu đâu, không tin bây giờ anh gọi điện thoại cho anh của em.”

Anh nói xong định quay số điện thoại, Đường Lạc lập tức sợ đến độ hồn bay phách lạc, nhanh chóng tiến lên đè tay Hạ Kính Sinh xuống. Điện thoại của cậu đang ở trong túi, không để chế độ yên lặng, nếu như vang lên như vậy, sợ rằng sẽ nuốt điện thoại tự sát ngay tại chỗ.

Động tác của cậu vừa lỗ mãng lại không đúng lúc, nhưng cũng may Hạ Kính Sinh không sinh nghi.

“Sao muộn thế này vẫn chưa về nhà,” Hạ Kính Sinh nói, đồng thời cất điện thoại, sau đó nhìn thoáng qua Triển Nghiêu đứng cách đó hai bước không biết làm sao, “Kia là… bạn trai em?”

Ba chữ cuối cùng anh đọc ra từng chữ, giọng nói kia khiến Đường Lạc vốn chưa tỉnh hồn sợ toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Vẫn không dám mở miệng nói chuyện, Đường Lạc chỉ có thể cố sức lắc đầu.

Hạ Kính Sinh cười gật đầu, lại hỏi: “Giờ này con gái đi một mình không an toàn, cần anh đưa em về không?”

Cũng không biết có phải vì vừa rồi đột nhiên bị gọi tên không, Triển Nghiêu im lặng thật lâu lại chợt lên tiếng vào lúc này: “À… không cần đâu, bây giờ cậu ấy sẽ đến nhà tôi.”

Hạ Kính Sinh nghe vậy lập tức nhíu mày: “Bây giờ?”

Hơn mười giờ tối, một cô gái trẻ tuổi muốn đến nhà một cậu trai khác, vừa nãy hai người này lại nói không phải bạn trai gái, điều này nghe ra quả thực không phù hợp cho lắm.

Hạ Kính Sinh là một “người bạn của anh trai” tình cờ gặp trên đường, lo chuyện bao đồng nhiều như vậy càng không thích hợp.

Lúc này Triển Nghiêu lại nói lời giật gân: “Xin hỏi, anh trai của cậu ấy, là Đường Lạc mà hai người nói… Nợ tiền anh phải không?”

Hạ Kính Sinh nghe vậy sững sờ: “Cậu nói gì?”

Đường Lạc suýt nữa đã hôn mê ngay tại chỗ. Cái tên này, thế mà vẫn chưa từ bỏ giả thiết này, đúng là tẩu hỏa nhập ma.

“Nếu phải,” Triển Nghiêu lấy can đảm tiến về phía trước non nửa bước, nhưng giọng điệu khi nói chuyện vẫn hơi rụt rè, “Tôi, tôi có thể trả giúp cậu ấy.”

Hạ Kính Sinh nhìn cậu ta, lại nhìn Đường Lạc gần như muốn chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, sau đó đột nhiên hơi nghiêng người về phía trước, ghé vào tai Đường Lạc, nhỏ giọng nói: “Người bạn này của em, đầu óc hơi có vấn đề đúng không?”

Đường Lạc nghe vậy điên cuồng gật đầu.

Cuối cùng cậu dứt khoát cầm một tay Hạ Kính Sinh lên, dùng ngón tay vẽ từng nét chữ trong lòng bàn tay anh.

“Anh em sẽ đến đón em.”

Cậu viết xong ngẩng đầu nhìn Hạ Kính Sinh, nhưng sau khi đối mặt lại cảm thấy chột dạ, thế là nhanh chóng cúi đầu xuống lần nữa.

Mà vào lúc này, đột nhiên có chuông điện thoại vang lên.

Hạ Kính Sinh đứng thẳng người, lấy điện thoại trong túi ra nhấn nút trả lời.

Khoảng cách không xa, Đường Lạc láng máng nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ, nhưng nội dung nói lại không nghe rõ.

Giọng điệu khi Hạ Kính Sinh nói chuyện với cô rất ôn hòa: “Vâng, quay lại ngay đây, bây giờ con đang ở dưới tầng. Cửa hàng tiện lợi hết rồi, con đi vòng đường xa, giờ con lên đây.”

Lúc này Đường Lạc mới chú ý đến cái túi nhỏ của cửa hàng tiện lợi anh cầm trong tay. Độ trong suốt của cái túi màu trắng rất thấp, đồ bên trong nhìn không rõ lắm, nhìn hình dạng giống như đựng mấy cái cái hộp vuông bẹp bẹp.

Cậu còn dựng thẳng tai muốn nghe trộm, Triển Nghiêu đứng bên cạnh đột nhiên làm dấu tay với cậu, hỏi cậu có muốn nhanh chóng chuồn đi không.

Trong lúc do dự, Hạ Kính Sinh cũng chú ý tới.

Anh nâng cánh tay lên ngăn cản, ra hiệu Đường Lạc đợi một lát.

Đến khi cúp điện thoại, anh lại ghé vào tai Đường Lạc giống như vừa rồi, nhỏ giọng nói: “Có thể nhờ em giúp anh một chuyện không?”

Đường Lạc nhìn anh, không lên tiếng.

Hạ Kính Sinh lại nói tiếp: “Ngày mai, mười một rưỡi trưa, vẫn ở đây, em có thể tới không?”

“Hả?” Cuối cùng Đường Lạc không nhịn được phát ra một chút âm thanh.

Hạ Kính Sinh kéo dài khoảng cách với cậu một lần nữa sau đó cười với cậu, rồi kéo tay Đường Lạc, ép buộc móc ngón tay út với cậu.

“Được rồi, đã hứa với anh rồi?” Hạ Kính Sinh nói.

Suốt quãng đường đi, thần chí Đường Lạc đều không rõ.

“Lúc nãy người kia nói gì với cậu?” Triển Nghiêu hỏi.

“Không có gì…” Mặt Đường Lạc đỏ bừng, “À, tôi không nợ tiền anh ấy, đó là đàn anh của tôi, tôi chỉ sợ anh ấy nhận ra tôi.”

“Ồ,” Triển Nghiêu nghe vậy cũng đỏ mặt, “Vậy vừa rồi chẳng phải tôi mất mặt lắm sao?”

Đường Lạc không nhẫn tâm đả kích cậu ta: “… Không sao đâu.”

“Nhưng người này…” Triển Nghiêu muốn nói lại thôi, “Hơi…”

“Hơi gì?”

“Cậu không phát hiện à?” Lúc nói chuyện Triển Nghiêu cúi đầu nhìn mặt đường, “Vừa rồi đối diện chỗ đó là khách sạn.”

Đường Lạc nhớ lại, hình như đúng vậy. Cậu còn từng ở trong khách sạn kia, lúc trước trong buổi tụ tập bạn cùng trường cậu uống nhiều quá, là Hạ Kính Sinh cõng cậu đến.

“Đồ anh ta xách trong tay, rõ ràng là…”

Triển Nghiêu chưa nói xong, nhưng Đường Lạc nghe hiểu.

Nhìn hình dạng và kích thước đóng gói của mấy hộp kia, quả thực rất giống chế phẩm cao su mỗi cửa hàng tiện lợi đặt ở gần quầy thu ngân để bán.

“… Sao cậu lắm chuyện thế hả.” Đường Lạc nhỏ giọng nói.

“Bởi vì, nếu như anh ta không nhận ra cậu, thái độ vừa rồi mập mờ quá,” Triển Nghiêu nói, “Nếu cậu thật sự có em gái, nhất định phải tránh xa anh ta.”

Vốn cho rằng Triển Nghiêu sống ở trong khu dân cư gần đó, nhưng đi theo cậu ta đến cửa, Đường Lạc với vẻ mặt hoảng hốt mới nhận ra bất thường.

Đó là một ngôi biệt thự nhỏ một cửa một sân. Thiếu niên thoạt trông nhu nhược quá mức và hơi khúm núm này, thế mà còn là cậu ấm con nhà giàu.

Nhưng tạm thời Đường Lạc không có tâm trạng kinh ngạc.

Đầu óc cậu rối như mớ bòng bong, trong lòng bất ổn, hình ảnh vừa rồi cứ xen kẽ hiện lên trước mắt.

Suy đoán lúc nãy của Triển Nghiêu khác hẳn với mơ mộng hão huyền lúc trước của cậu, rất có lý có chứng cứ. Trong cuộc điện thoại Hạ Kính Sinh vừa nhận được, đúng là một giọng nữ giục anh sao vẫn chưa quay về.

Tổng hợp tất cả thông tin lại, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ rút ra cùng một kết luận.

Anh là người trưởng thành, cũng đã nói mình có bạn gái, hành động này không tính là khác người. Nhưng trong điện thoại rõ ràng anh đang nói dối, ngay sau đó còn hẹn một cô gái gần như hoàn toàn xa lạ ngày mai gặp mặt.

Mãi cho đến khi tẩy trang thay quần áo và cảm ơn Triển Nghiêu, lại rời khỏi nhà cậu ta, Đường Lạc cũng chưa thể bình tĩnh lại.

Bởi vì đã bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng nên Đường Lạc gọi chiếc taxi, vừa ngồi vào đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Kính Sinh.

Sau khi cậu lấy hết can đảm nghe máy, đối phương lại hoàn toàn không nhắc đến chuyện tối nay tình cờ gặp em gái cậu, chỉ hỏi cậu bài tập của nhóm cậu khi nào làm xong, nói là đặc biệt chờ mong muốn xem thành phẩm sớm.

Sau khi hứa với anh khi có thành phẩm sẽ thông báo ngay lập tức, hai người câu được câu chăng trò chuyện một lúc, cuối cùng Hạ Kính Sinh đột nhiên hỏi cậu bây giờ có ở trong ký túc không.

Đường Lạc vô thức thành thật khai báo, nói rằng bây giờ mình vẫn đang trên đường.

Hạ Kính Sinh nghe vậy dặn đi dặn lại cậu nhớ nghỉ ngơi sớm, tiếp đó cúp điện thoại. Để lại Đường Lạc cầm điện thoại, thiên nhân giao chiến.

Triển Nghiêu vừa nói, nếu cậu thật sự có em gái nhất định phải tránh xa người này.

Chuyện này có vẻ hơi khó.

Bởi vì Hạ Kính Sinh đã ép buộc làm một giao hẹn với cô em gái không tồn tại của cậu, còn móc ngón tay.

Màn đêm buông xuống, Đường Lạc trằn trọc suốt cả đêm, phân vân rốt cuộc có nên đến điểm hẹn hay là dứt khoát cho anh leo cây.

Cậu sợ bị nhận ra, lại tò mò Hạ Kính Sinh muốn cậu giúp gì. Nghi ngờ chẳng lẽ Hạ Kính Sinh hai lòng với bạn gái, lại cảm thấy chắc chắn là hiểu lầm, cần phải đến hỏi cho rõ ràng.

Sáng sớm ngày hôm sau cậu mới hạ quyết tâm, muốn tự đánh cược.

Buổi tối hôm nay Triển Nghiêu mới có thể đến làm thêm, giữa trưa chỉ có Tiểu Tranh ở đây. Cho nên về lý thuyết, buổi chiều cô Lưu mới có thể đến quán, cho dù cậu muốn đến điểm hẹn cũng không tìm được người trang điểm giúp cậu.

Buổi sáng cậu gọi điện cho Tiểu Tranh, nói bóng gió hỏi anh ta tình huống.

Tiểu Tranh hoàn toàn không phát hiện tính toán trong lòng cậu, giọng điệu vui vẻ mười mươi: “Tối qua Nghiêu Nghiêu cho tôi xem ảnh cậu nối tóc giả! Tôi cũng muốn hẹn cô Lưu giữa trưa tới thiết kế cho tôi một cái!”

Đường Lạc cầm điện thoại nằm ở trên giường, yên lặng dùng chăn quấn mình thành cái bánh mì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi