ĐÀN ÔNG ĐÍCH THỰC CÓ GAN MẶC VÁY

Trước kia ở Masked girls Đường Lạc đã từng cách bức tường chờ đồng chí Lão Vương trang điểm cho mình, một lần nhanh nhất chưa đến mười phút, có thể nói là thần tốc.

Nhưng hôm nay Hạ Kính Sinh xách theo rương trang điểm và quần áo ở trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng, vẫn không có dấu hiệu đi ra.

Vẽ thêm một cái cằm rõ ràng không cần lâu đến vậy, Đường Lạc lén lút cảm thấy bạn trai nhà mình rất có thể đang xấu hổ, cho nên ngại đi ra. Vì vậy cậu hết sức săn sóc quyết định đánh lén. Khổ nỗi đến khi cậu rón rén đi tới bên ngoài cửa cười nham hiểm muốn vặn tay nắm cửa, thì phát hiện lại bị khóa.

Người trong cửa nghe thấy tiếng động, chủ động nói: “Có thể kiên nhẫn hơn không?”

“Từ bỏ chống cự đi! Kéo dài không có ý nghĩa!” Đường Lạc hét to qua cánh cửa, “Người đẹp bé nhỏ mau ra đây cho đại gia ta vui vẻ nào!”

Hạ Kính Sinh trong cửa phì cười một lát: “Đại gia ngài đúng là vui vẻ.”

(ở đây hai người chơi chữ, chữ “vui vẻ” mà em Lạc nói chính là tên em luôn “Lạc Lạc”)

“…”

Đại gia Lạc Lạc đỏ cả mặt, khí thế lập tức giảm đi.

Cậu lại nhảy nhót hai lần qua cánh cửa, một lần nữa thúc giục đã biến thành giọng nũng nịu: “Lão Vương anh có ở bên trong không, đã lâu không gặp em nhớ anh lắm cơ.”

Vừa dứt lời, khóa cửa phát ra một tiếng cạch giòn tan, ngay sau đó cánh cửa được mở ra.

Đường Lạc kích động ngẩng phắt đầu lên, tiếp đó cứng đờ.

“… Sao anh vẫn đeo khẩu trang?” Cậu hỏi.

Đồng chí Lão Vương trước mặt lưỡng lự một lát: “… Anh cũng không biết.”

Đường Lạc nhìn anh chớp mắt hai cái, không nói gì.

“Thế nào, không phải nhớ anh à?” Trong khi nói chuyện anh hơi híp mắt lại, còn giơ tay nâng cằm Đường Lạc lên, “Phản ứng của em là gì đây?”

Mặt Đường Lạc đột nhiên đỏ bừng, ngay sau đó, thế mà mũi cũng cay cay.

Cậu duỗi tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài trước ngực đối phương, rồi cúi đầu: “Cảm giác là lạ.”

Có thể là vì trong tiềm thức của cậu, vẫn không thể nào hoàn toàn chồng hai người với nhau. Bây giờ đột nhiên lại đối mặt với dáng vẻ này của anh, trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hạ Kính Sinh nghiêng đầu híp mắt nhìn cậu, khi lên tiếng lần nữa đã cố tình hạ giọng: “Lần trước tôi nói thích em, em vẫn chưa trả lời tôi đâu.”

Đường Lạc đờ đẫn chốc lát sau đó liên tục lùi lại: “Anh làm gì đấy!”

Lão Vương trước mắt cũng tiến lên theo: “Vừa rồi em còn nói muốn tôi, đều là lừa đối?”

“Em…” Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, nói không nên lời.

Rõ ràng trước đây không lâu còn hưng phấn chờ mong nóng lòng muốn thử, nghĩ rằng đợi anh đi ra phải ghẹo một hồi, lại không ngờ sau khi thật sự nhìn thấy, đối diện với đôi mắt quen thuộc kia mình lại bối rối đến mức này.

Lùi mãi đến giữa phòng ký túc, cuối cùng cậu nghẹn ra hai câu: “Anh chờ đã, anh… anh dùng giọng bình thường nói chuyện đi!”

Tiếc là Lão Vương trước mặt vô cùng nhập vai, có vẻ rất hài lòng với dáng điệu hiện giờ của cậu: “Bây giờ tôi không bình thường?”

Anh nói xong, ấn Đường Lạc xuống ghế ngồi, tiếp đó cúi người xuống che khuất mắt cậu.

Động tác này giống như đã từng gặp.

Khi trên môi truyền đến xúc giác mềm mại, đầu óc Đường Lạc trống rỗng. Cậu cứng đờ không dám động đậy, nhưng chẳng mấy chốc đã ngửi được mùi son phấn thoang thoảng trong hơi thở.

Đó là mùi trước kia Hạ Kính Sinh hôn môi với cậu tuyệt đối sẽ không có.

Cậu dùng sức kéo bàn tay đó ra, người trước mặt cũng lùi lại một chút, buông cậu ra.

Cuối cùng sau khi Đường Lạc lấy lại tinh thần, mới nhìn rõ đôi mắt kia hơi híp lại mang theo ý cười rõ ràng. Bây giờ cậu đã hiểu, đó là vẽ eyeliner, đánh phấn mắt, gắn lông mi, còn đeo kính áp tròng.

Thật sự, rất đẹp.

Nhưng điều khác biệt với vô số lần từng thấy ngày trước đó là anh đã cởi khẩu trang ra, còn thoa son môi.

Màu son đậm hơn ngày thường anh dùng cho cậu, nhưng bây giờ nhìn lại hơi trôi đi một tí. Đường Lạc vô thức dùng mu bàn tay cọ môi mình, quả nhiên cọ được màu sắc tươi đẹp.

“Sao ngốc thế,” Khi nói chuyện, cuối cùng là giọng nói của Hạ Kính Sinh trong ngày thường khiến Đường Lạc cảm thấy hết sức quen thuộc, “Giống như anh đang bắt nạt em vậy.”

“… Anh đang bắt nạt em mà.” Đường Lạc nói.

Âm cuối câu nói này đột nhiên im bặt, bị hòa tan trong môi lưỡi mềm mại mang theo mùi hương thoang thoảng.

Đường Lạc không nhắm mắt lại. Cậu hơi híp mắt thành một đường nhỏ, sau đó phát hiện đối phương cũng đang nhìn cậu.

Đôi mắt kia hơi cười khiến cậu trở nên căng thẳng hơn, kèm theo âm thanh nho nhỏ thỉnh thoảng vang lên trong không khí vì nụ hôn, da dẻ toàn thân cậu cũng nóng lên theo.

Đường Lạc cảm thấy có lẽ vành tai mình cũng sắp bốc cháy rồi.

Rõ ràng là động tác đã lặp lại vô số lần trong khoảng thời gian này, nhưng bởi vì đối phương đột nhiên thay đổi trang phục và mùi thơm thoang thoảng trong hơi thở, đã mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Mặc dù biết trước mặt là người thật của Hạ Kính Sinh, nhưng trong tiềm thức Đường Lạc vẫn không khỏi sinh ra ảo giác mình đang yêu đương vụng trộm.

Mắt thấy tay của đối phương dần dần trở nên không thật thà, cuối cùng cậu vẫn tránh thoát khỏi trói buộc vừa rồi vì căng thẳng mà sinh ra, dùng chút sức đẩy người ra.

“… Anh chờ đã!” Đường Lạc há miệng thở dốc, “Em, ờ…. em…”

Người trước mặt nhanh chóng ổn định cơ thể, tiếp đó hơi nhướng mày lên.

“Son môi của anh hết sạch rồi!” Đường Lạc hét to trước khi anh lên tiếng.

“Ở đây hết này,” Đối phương dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ xát trên môi cậu, “Cũng đẹp phết.”

Đường Lạc nhanh chóng cùng mu bàn tay chà xát môi mấy lần.

“Đến mức đó không,” Đối phương dở khóc dở cười, “Không phải em cứ đòi anh mặc thế này à? Khó thích nghi đến vậy?”

“Em…”

“Cảm thấy không đẹp?”

Đường Lạc lắc đầu nguầy nguậy.

Cậu chợt cảm thấy Hạ Kính Sinh có khả năng thích hợp giả gái hơn mình. Sau khi lộ ra hết gương mặt, động tác nhỏ bé của khóe mắt và đuôi lông mày cũng trở nên sinh động hơn. Một cái cau mày một nụ cười, thậm chí có phần quyến rũ, xinh đẹp hơn trong dự đoán trước đó của Đường Lạc. Rõ ràng bình thường hoàn toàn không cho người ta cảm giác trung tính, hiệu quả như bây giờ, cũng không biết là do trang điểm quá ảo diệu, hay là “độ dẻo” tướng mạo anh quá mạnh.

Nếu anh xuất hiện thế này trong Masked girls, những vị khách kia chắc chắn sẽ nổi điên.

Nhưng… thật sự rất lạ lẫm!

Sau khi tháo khẩu trang ra, thậm chí khí tràng cũng không giống Lão Vương cho lắm. Đường Lạc cảm thấy mình như bị một chị đại xa lạ xinh đẹp cưỡng hôn!

Đáng sợ hơn đó là, trông chị đại này có vẻ kích động, còn muốn làm chuyện tiến thêm một bước với cậu.

Đường Lạc hối hận rồi.

Ban đầu tất nhiên cậu từng nghĩ đến việc bừa bãi với Hạ Kính Sinh một hồi sau khi anh trang điểm.

Cậu sẽ nâng cằm của anh, nói rằng người đẹp bé nhỏ cho anh thơm một cái. Lại bàn tay heo ăn mặn qua lớp quần áo, hỏi rằng người đẹp bé nhỏ phẳng lì thế. Cuối cùng còn phải rửa nhục trước, bảo anh cũng vén váy lên cho mình thưởng thức.

[1] bàn tay heo ăn mặn: chỉ những bàn tay không lịch thiệp

Kế hoạch ban đầu rất đầy đủ, hiện thực… hiện thực đầy đủ hơn.

Lúc bị cưỡng ép túm tay đặt lên cái thứ rõ ràng không nên xuất hiện dưới váy của con gái, còn bị yêu cầu “Đoán xem đây là gì”, Đường Lạc đã choáng đầu hoa mắt.

Cậu vừa lắc đầu vừa rụt lại: “Đừng khách sáo như vậy, đừng lấy ra…”

“Hai ngày không gặp, nó cũng nhớ em,” Hạ Kính Sinh cười, để lại một dấu son môi nhạt trên mặt cậu, “Em không nhớ nó à? Lên tiếng chào hỏi nó đi.”

Thật sự rất kỳ lạ.

Cậu nhiều chí khí to lớn thế kia, nhưng cho dù ở trong tình huống nào, ngay lúc ấy hai người ăn mặc như thế nào, cuối cùng cậu vẫn là người bị bắt nạt.

Trước kia cậu còn nghĩ rằng nhất định phải cởi khẩu trang của Lão Vương xuống chụp vài tấm ảnh sau đó đăng lên Khoảnh khắc thông báo cho thiên hạ mình có cô bạn gái tuyệt đối sẽ khiến các đồng bào nam không ngừng hâm mộ.  Tiếc là vẫn chưa kịp làm đã bị cái thứ dưới váy của người đẹp này trừng trị đến mức hai chân như nhũn ra, cổ họng cũng khàn trong não toàn là bột nhão.

Nếu đây thật sự là bạn gái của cậu, vậy cậu có lẽ là bạn trai uất ức nhất trên thế giới.

Cuối cùng mơ mơ màng màng cơ thể trần như nhộng nằm ở trên giường ngẩn người, Đường Lạc cảm thấy cả người cũng mê man.

Hạ Kính Sinh vào nhà vệ sinh tẩy trang, thay quần áo khác, tiếp đó lại cần bông tẩy trang đi tới ngồi bên mạn giường cẩn thận lau mặt cho cậu.

Khuôn mặt bị hôn đầy dấu son, Đường Lạc cảm thấy lúc này chắc chắn mình trông rất ngốc.

Nhưng Hạ Kính Sinh lại có vẻ rất thích, vừa lau giúp cậu vừa nhỏ giọng ngân nga bài hát, thoạt nhìn tinh thần sảng khoái.

“Ôi trời, anh nói sao mà lau mãi không hết,” Bông tẩy trang dừng ở vị trí xương quai xanh của cậu, “Hóa ra đây không phải là vết son môi…”

Nghĩ cũng biết, khi anh lột sạch mình hôn đến vị trí này, đã hết son môi từ lâu rồi.

“Trên người anh vẫn còn dấu răng đây này,” Hạ Kính Sinh nói, “Xem như có qua có lại nhé?”

“Anh đáng ghét quá…” Đường Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Thật không?” Hạ Kính Sinh cười, cúi cười hôn một cái trên chóp mũi cậu, “Vừa nãy em không nói vậy.”

Đường Lạc hít mũi một cái, nhìn anh rồi vươn cánh tay: “Ôm em.”

Nguyện vọng này lập tức được thỏa mãn.

Hạ Kính Sinh vừa rửa mặt xong, làn da ẩm ướt, tóc mái hơi dài đều được cái kẹp cố định trên đỉnh đầu, cả gương mặt thoạt nhìn trơn mịn lại sạch sẽ, hoàn toàn khác vừa rồi.

Đường Lạc nghiêng đầu nhìn Hạ Kính Sinh nằm bên cạnh cậu duỗi tay ôm cậu, đột nhiên cảm thấy hơi rối loạn.

“Thật sự không trách em không nhận ra,” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Quả là lừa đảo.”

“Vậy là lúc nãy đẹp, hay bây giờ đẹp?” Hạ Kính Sinh hỏi.

Câu hỏi này đối với Đường Lạc quen nói ngọt mà nói không cần suy nghĩ: “Đẹp hết!”

Hạ Kính Sinh hết sức hài lòng với câu trả lời này, vừa định mở miệng nói thêm gì đó, điện thoại anh đặt trên bàn đột nhiên rung mấy lần.

Lúc anh vươn tay tìm điện thoại, Đường Lạc không nhịn được cảm thán một câu: “Cuối cùng anh chịu bật thông báo rồi à!”

“Bây giờ được nghỉ, không vào phòng vẽ tranh không sợ bị quấy rầy…” Hạ Kính Sinh vô thức nói, đột nhiên sững sờ rồi lập tức ngậm chặt miệng.

Đường Lạc trộm cười trong lòng một hồi, sau đó hỏi: “Ai vậy anh?”

“Chị họ anh,” Hạ Kính Sinh nói xong bấm nút nghe, “Alo, chị à, tìm em có việc gì không?”

Anh vẫn nằm bên cạnh Đường Lạc, giữa hai người gần như không có khoảng cách, thế là Đường Lạc dễ dàng có thể nghe được âm thanh bên kia.

“Đêm qua chị gửi tin nhắn sao em không trả lời,” Giọng nói đối diện nghe rất lo lắng, “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Bố mẹ em có nói gì với chị không?” Hạ Kính Sinh nhíu mày trong khi nói.

“Không nói gì,” Giọng điệu ở đối diện có vẻ không nói thật, “Dì với dượng cũng lo lắng cho em, họ…”

“Em biết,” Hạ Kính Sinh ngắt lời cô, “Bây giờ em rất tốt, đừng lo lắng.”

“Chị biết ngay em không thích nghe,” Đối diện thở dài, “Thật ra chị cũng cảm thấy họ khiến người ta có phần không chịu nổi, bảo sao em không chịu về nhà. Nhưng chuyện lần này, cha mẹ bình thường đều không chấp nhận được.”

“…”

Hạ Kính Sinh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn Đường Lạc một cái.

Đường Lạc cười với anh, tỏ ý mình cũng không để bụng.

“Chị nói thanh niên các cậu sao giỏi chơi thế chứ lị?” Bên kia đã đổi giọng điệu, “Ăn mặc như thế đến cả chị suýt nữa cũng bị lừa.”

“Chuyện đó…” Hạ Kính Sinh giấu đầu hở đuôi giải thích cho Đường Lạc một cậu, “Là em bảo em ấy mặc như thế…”

“Ai muốn nghe mấy chi tiết này của bọn em!” Chị anh rất vô tình ngắt lời anh, “Em thật là, lúc đầu chị kéo em đi xem em còn chê người ta như con khỉ con, không ngờ…”

“Chị!” Hạ Kính Sinh đột nhiên lớn tiếng, “Rốt cuộc chị muốn nói gì hả…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi