ĐAN THẦN

Nhưng đó là bởi vì lẫn nhau không có quan hệ trực tiếp, nếu như có quan hệ trực tiếp ngược lại sẽ rất chú trọng, đặc biệt là người như Thanh Trúc Đạo Tôn, càng thêm coi trọng cái này.

- Bái kiến sư thúc, sư tôn không nên tức giận, sau này chúng ta tuyệt đối không dám hoài nghi sư thúc là sư thúc.

Thiết Thiên Chuy cũng vội vàng nói, thi lễ với Trình Cung lần thứ hai.

Mặc dù lời này của Thiết Thiên Chuy có chút nhiễu, thế nhưng cũng nói rất thành khẩn, Thanh Trúc Đạo Tôn lưu ý chuyện này như vậy, bọn họ sao dám đi khinh thị nữa. Nếu như khinh thị nữa, cái kia chính là không tôn sư trọng đạo, này có thể to lắm.

- Người khác có thể, bọn họ không được. Nếu như hiện tại ngươi sợ thân phận của bọn họ sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, vậy ta sẽ nói cùng Tứ phương lâu, Luyện khí sư liên minh, để cho bọn hắn tuyển người khác, nhưng bối phận không thể loạn.

Thanh Trúc Đạo Tôn ở phương diện này rất cố chấp, rất kiên trì.

Vạn Ngạo cùng Thiết Thiên Chuy vừa nghe sắc mặt đều khẽ biến, bọn họ cũng không phải bởi vì Thanh Trúc Đạo Tôn nói để Tứ phương lâu, Luyện khí sư liên minh tuyển người khác mà lo lắng, bởi vì hai người bọn họ đi theo Thanh Trúc Đạo Tôn ở Linh Sơn, cộng với tính cách, đối với cái này cũng không quá lưu ý. Bọn họ chân chính lưu ý chính là, từ đó có thể biết địa vị của Trình Cung ở trong lòng Thanh Trúc Đạo Tôn.

Tuy rằng kêu một tiếng sư thúc, nhưng rõ ràng cho thấy để bọn hắn lấy lễ thầy trò đối đãi.

Hiện tại bọn họ triệt để mơ hồ, rốt cuộc Trình Cung này là ai a! !

Hiện tại rốt cục Vạn Ngạo có thể khẳng định, Thanh Trúc Đạo Tôn để bọn hắn đi tham gia chiến đấu Nam Chiêm Bộ Châu, thậm chí mượn danh nghĩa Tứ phương lâu đánh cược, thậm chí cuối cùng tự mình ra tay đều không phải ngẫu nhiên.

Người có thể làm cho sư tôn như thế, làm sao cũng nên là Đạo Tôn sống mấy vạn năm chứ?

Nhưng Trình Cung trước mắt này, hình như mới vừa quật khởi ở Cửu Châu đại địa cũng không mấy năm a, làm sao có giao tình cùng sư tôn, hơn nữa ngang hàng luận giao, thậm chí sư tôn đối với hắn cũng đầy đủ tôn sùng, cái kia nói gần nói xa thật giống như sư tôn cũng không bằng hắn, điều này cũng khó mà tin nổi, quá vô nghĩa đi.

- Được rồi, được rồi, ngươi ngoan cố đến mức làm ta sợ. Như vậy được rồi, sau này bọn họ thấy ta lấy lễ vãn bối, cụ thể xưng hô cái gì ta quyết định, ngươi cũng đừng quản, ngươi không phải nói giao bọn họ cho ta sao, tốt rồi, tốt rồi, ngươi mau về Linh Sơn đi, đừng cả ngày đại nạn buông xuống, đại nạn buông xuống, bất luận là ngươi hay là lão bất tử, còn có mấy lão già kia, có ta ở đây, coi như trời muốn thu các ngươi cũng không được.

Trình Cung khoát tay, để Thanh Trúc Đạo Tôn mau rời khỏi.

Vạn Ngạo cùng Thiết Thiên Chuy ở một bên xem như là được kiến thức, còn có người dám nói với sư tôn như thế.

Thanh Trúc Đạo Tôn là tồn tại cỡ nào, xưa nay bọn họ chưa thấy có người nào dám nói như thế với sư tôn.

Đây tuyệt đối là lần đầu, trọng yếu nhất là Thanh Trúc Đạo Tôn vẫn rất nghe lời, Trình Cung nói cái gì hắn chỉ là gật đầu đáp ứng.

- Đi theo sư thúc các ngươi cho tốt, có cái gì không hiểu hãy thỉnh giáo cùng hắn, hắn bảo các ngươi làm cái gì thì làm cái đó, không được có bất kỳ hoài nghi, không được có bất kỳ chần chờ. Đại nạn của sư phụ sắp buông xuống, hơn nữa không hiểu giáo dục các ngươi, nếu như ta giáo dục, các ngươi nhiều nhất cũng chỉ đạt đến Thiên Tôn, nếu như mình có cơ duyên có thể đụng chạm đến cảnh giới Đạo Tôn, nhưng mà chỉ có thể dừng lại đến đó. Chung thân không thể nào siêu việt thành tựu của sư phụ, nhưng đi theo bên người sư thúc các ngươi lại không như thế, nói dễ hiểu một chút chính là, các ngươi có cơ hội siêu việt cả ta.

Thanh Trúc Đạo Tôn nói xong, người cũng đã biến mất, giống như là xưa nay chưa từng tồn tại trên thế giới này.

Vạn Ngạo cùng Thiết Thiên Chuy thi lễ như trước, chỉ là trong lòng sớm nổi lên sóng to gió lớn, khó có thể bình tĩnh.

Sư phụ nói lời này. . . lời này cũng quá khủng bố đi, theo hắn?

Hắn coi như lợi hại hơn chúng ta, cũng chỉ là lợi hại hơn một chút mà thôi, hình như hắn mới là Thiên Anh đỉnh phong mà thôi.

- Ta xem như là sợ sư tôn các ngươi rồi, tuyệt đối là người chủ nghĩa bi quan.

Trình Cung đứng dậy, nhìn thấy hai người Vạn Ngạo cùng Thiết Thiên Chuy vẫn quỳ ở đó, hắn ngoắc ngoắc tay: 

- Tất cả đứng lên đi, tôn kính không phải quỳ mà ra, giống như ngưu bức không phải thổi ra mà có vậy, ta còn muốn ở Trung Châu vài ngày, mấy ngày này liền thuận tiện mang các ngươi theo, sau đó các ngươi chậm rãi tiêu hóa, nếu có vấn đề gì lại đi tìm ta, đi thôi, sản vật Trung Đô phong phú đứng đầu Cửu Châu, lần này tới ta còn phải hảo hảo đi dạo một vòng, chọn mua một nhóm dược liệu.

- Vâng, sư thúc.

Vạn Ngạo cùng Thiết Thiên Chuy đáp ứng, tuy Trình Cung nói như vậy, nhưng hai người cũng không dám có thêm chút phóng túng nào, dù cho phân thân của Thanh Trúc Đạo Tôn đã về Linh Sơn cũng không dám.

- A!

Trình Cung cười khổ, có một câu nói đúng là nói không sai, sư phụ thế nào thì đồ đệ như thế đó, chí ít trong xương chịu ảnh hưởng rất lớn, đồ chơi này thời gian dài có thể thật sự cắm rễ. Nhưng có vài thứ cũng không phải là thích hợp mỗi người.

- Một người một quy củ, nếu sư tôn các ngươi cho các ngươi theo ta, vậy phải nghe theo quy củ của ta. Lúc không có người các ngươi muốn gọi sao tùy tiện, khi có người thì xưng hô đại thiếu là được, nhớ lấy, quy củ là chết. Người là sống. Sư tôn các ngươi là ngông nghênh đã định, hắn thế nào cũng không có chuyện gì, các ngươi không có chuyện gì đừng đi mô phỏng theo, còn nữa, Thiết Thiên Chuy ngươi đang suy nghĩ gì đấy?

Trình Cung nói với bọn hắn, đột nhiên phát hiện Thiết Thiên Chuy đang suy tư.

- Thiệt thòi, vốn là em rể, lúc này đã biến thành sư thúc. . . A. . .

Đầu óc Thiết Thiên Chuy nhiều lần cân nhắc chuyện này. Đột nhiên Trình Cung tra hỏi hắn trực tiếp nói đi ra, sau khi nói xong mới phát hiện không đúng.

- Sư. . . Sư thúc. . . Ta vừa nãy. . . Cái kia. . .

Thiết Thiên Chuy gãi đầu, khẩn trương không biết nên giải thích thế nào.

- Ha ha. . . Ngươi có tiền đồ hơn hắn. Đi thôi.

Trình Cung cười nện Thiết Thiên Chuy một cái, trực tiếp xé rách hư không chạy về Trung Đô.

Bởi vì thời điểm đi tới Trình Cung đã chuẩn bị, thần niệm tập trung vào một phương vị, vì lẽ đó trở lại có thể trực tiếp xé rách không gian, hơn nữa hắn có thể sử dụng thần niệm mạnh mẽ xé rách không gian, còn làm cho không gian kia không có hợp lại, để cho Vạn Ngạo cùng Thiết Thiên Chuy cũng có thể đuổi tới.

Ngón này giống như lúc trước Lô Quân Hạo mang theo Trình Cung xé rách không gian vậy, hiệu quả rất tiếp cận cánh cửa không gian.

Vạn Ngạo cùng Thiết Thiên Chuy sửng sốt một chút, sau đó vội vàng theo tới.

Mô phỏng theo, mình là mô phỏng theo sao?

Giờ khắc này ở Trung Đô phồn hoa, trên một lối đi chuyên môn buôn bán đan dược, dược liệu, hai người Vạn Ngạo cùng Thiết Thiên Chuy đi theo ở phía sau Trình Cung. Trong lòng Vạn Ngạo vẫn hồi tưởng lại câu nói vừa nãy kia của Trình Cung.

Ảnh hưởng của Thanh Trúc Đạo Tôn đối với Vạn Ngạo quá lớn, bất tri bất giác hắn đã mô phỏng theo Thanh Trúc Đạo Tôn, ngay cả Vạn Ngạo trước đây cũng không phát hiện chuyện này.

Hơn nữa nói như vậy, đồ đệ mô phỏng theo sư phụ cũng rất bình thường, như vậy tiền kỳ có vẻ học tập rất nhanh, nhưng đến cuối cùng sẽ hiện ra một vài vấn đề. Những vấn đề này càng đến hậu kỳ càng nghiêm trọng, mà giờ khắc này Vạn Ngạo đã đến lúc nhất định phải sửa lại những vấn đề này, bằng không sau này đại đạo của hắn sẽ càng chạy càng hẹp.

Người có thể đạt đến độ cao nhất định, đến cuối cùng không thể mô phỏng theo người khác, nhất định phải có đại đạo của riêng mình mới được.

Loại lời nói này ai cũng sẽ nói, cũng đều nghe nói qua, nhưng có thể làm được lại không có mấy người.

Có chút ảnh hưởng là sờ không tới, xem không được.

Trung Đô cực kỳ phồn hoa, địa phương buôn bán dược liệu, đan dược càng to lớn, hơn nữa một ít địa phương có thực lực càng là như tiên sơn Thánh địa vậy, trên đường phố xa hoa, bất quá là bán hàng rong, hay là Đại Thương gia chân chính đều là ở trên bầu trời, thậm chí trên chín tầng trời. Trên nhìn ngắm vũ trụ, tinh không, dưới nhìn xuống mấy chục ngàn dặm đại địa chung quanh, đương nhiên, nơi như thế này cũng chỉ có cảnh giới Thiên Anh trở lên mới có thể ra vào.

Coi như buôn bán dược liệu ,đan dược bình thường nhất phía dưới, cũng không có tư nhân, toàn bộ đều là một ít tổ chức, có thể những tổ chức này ở Trung Châu chỉ là một ít tầng dưới chót rất nhỏ, nhưng tùy tiện một tiểu thế lực nào đi ra ngoài, cũng đều là cự phách một phương.

Bởi vì buôn bán dược liệu đều là lấy bóng người làm chủ, có thể thấy được cho dù là một ít tiểu thế lực cũng đều rất mạnh.

- Vạn Ngạo, ngươi đi mua Lan Tâm Thảo ngàn năm kia cho ta.

Thời điểm Vạn Ngạo vẫn rơi vào trầm tư, đột nhiên nghe được Trình Cung gọi hắn.

- Ồ. . . tốt. . . Vâng!

Bởi vì Vạn Ngạo đang trầm tư lời nói trước đó của Trình Cung, hơi kinh ngạc một thoáng, vội vàng đáp ứng bước nhanh đi tới một quầy hàng.

- Vị công tử này muốn mua thú gì, chúng ta cái gì cần có đều có, chỉ cần ngài có tiền, muốn cái gì cũng có thể. . .

Vừa nhìn thấy Vạn Ngạo đi tới, hơn nữa lấy kinh nghiệm của những người buôn bán này, vừa nhìn thấy Vạn Ngạo là biết không phải người hiểu được trả giá mặc cả, lập tức mặt mày hớn hở nói.

- Nói nhiều làm cái gì, những Lan Tâm Thảo này ta đều muốn, đùng!

Vạn Ngạo nói xong, trực tiếp ném ra một khối Nguyên Đan lệnh của Tứ phương lâu, loại Nguyên Đan lệnh này ở Cửu Châu đại địa cũng có không ít, nhưng đều là cao tầng mới có thể dùng, ở Trung Châu thì tương đối thông dụng một ít. Là Tứ phương lâu luyện chế ra, tương đương với ngân phiếu thế tục, chỉ là cái này có thể không ngừng thay đổi, chỉ cần một phương cho phép dùng thần niệm điều khiển, là có thể chuyển số Thuần Nguyên đan nhất định vào Nguyên Đan lệnh của đối phương.

Lão bản kia đã biết đây là một con dê béo, nhưng không nghĩ tới con dê béo này đã phì đến loại trình độ này, ngay cả giá cả cũng không hỏi trực tiếp ném Nguyên Đan lệnh ra.

Không đúng, hình như Nguyên Đan lệnh này có chút bất đồng, sao bên trên còn có mấy tiêu chí khác, tại sao mình chưa từng thấy?

- Vị công tử này, những Lan Tâm Thảo ngàn năm này có một ít đặc biệt, giá cả cũng tương đối cao. . .

Vạn Ngạo đang cân nhắc chuyện khác, nào có tâm tư nghe hắn phí lời, khẽ cau mày: 

- Phí lời, chuyển.

- Được, năm vạn sáu ngàn Thuần Nguyên đan, người xem được chưa.

Người kia vừa nghe lập tức đại hỷ, có người nguyện ý bị mổ thịt hắn đương nhiên sẽ không buông tha.

Năm vạn sáu ngàn Thuần Nguyên đan đối với Vạn Ngạo mà nói chỉ là một con số, lệnh bài này của hắn cũng không phải Nguyên Đan lệnh gì đó, mà là Nguyên Tinh lệnh có thể thông hành Linh Sơn, bất luận Nguyên Đan hay là Nguyên Tinh, lệnh bài này đều có thể vô hạn lấy ra phần lớn tài nguyên của Tứ phương lâu, đây đã là đãi ngộ của lâu chủ Tứ phương lâu.

- Sư thúc, đây là ngàn năm Lan Tâm Thảo ngài muốn, kỳ thực. . . nếu như ngài cần dược liệu gì, chỉ cần liệt kê ra, ta sẽ thu mua giúp ngài, không cần ngài tự mình đi chọn. Coi như Cửu Châu đại địa không có, chúng ta cũng sẽ để Tứ phương lâu trong Linh Sơn tìm kiếm, nhất định tận lực thỏa mãn nhu cầu của ngài.

Tứ phương lâu, Luyện khí sư liên minh là chỗ dựa to lớn nhất, ân sư Thanh Trúc Đạo Tôn của hai người bọn họ cũng nói như vậy, đối với thái độ kia của Trình Cung, trong lòng bọn hắn lại có thêm sai biệt, hoài nghi cũng không dám có chút bất kính.

- Những Lan Tâm Thảo này chỉ là Lan Tâm Thảo ngàn năm, mỗi cái cây nhiều nhất là nửa viên Thuần Nguyên đan, những thứ này tuy có không ít, nhưng mà giá trị chỉ khoảng ba bốn ngàn Thuần Nguyên đan, nếu để cho đối phương có chút lợi nhuận cũng chỉ là năm sáu ngàn, mới vừa rồi ngươi bị người hãm hại năm vạn Thuần Nguyên đan.

Trình Cung không có đi để ý tới Vạn Ngạo, chỉ vào Lan Tâm Thảo ngàn năm trong tay Vạn Ngạo nói.

Bị hãm hại năm vạn Thuần Nguyên đan, Vạn Ngạo vừa nghe cũng sững sờ, hắn căn bản không biết giá cả những đồ vật này, không nghĩ tới sẽ như vậy.

Chỉ là năm vạn Thuần Nguyên đan đối với hắn mà nói thực sự không tính là con số gì, giống như một viên Thuần Nguyên đan trong mắt của Thiên Anh vậy.

- Có phải ngươi cảm giác năm vạn Thuần Nguyên đan không tính là cái gì, nhưng ngươi thay góc độ ngẫm lại. Nói như vậy, những đồ vật này giá trị bốn ngàn Thuần Nguyên đan, nếu như hắn bán ra năm sáu ngàn là tính toán bình thường, nếu như bán được bảy ngàn bọn họ sẽ cho rằng gặp phải dê béo. Nếu như bán được mười vạn trở lên bọn họ sẽ cho rằng gặp phải kẻ coi tiền như rác, nếu như bán được khoảng chừng trên hai vạn bọn hắn sẽ hạnh phúc điên rồi, bởi vì đây cũng là ngốc ngốc ngàn năm khó gặp, ba vạn thì chuyện này sẽ truyền khắp mấy trăm dặm chung quanh, rất nhanh đều sẽ biết nơi này xuất hiện một tên ngu ngốc, nếu có thể bán được năm vạn, chúc mừng ngươi, ngươi sẽ nổi danh ở Trung Đô.

Trình Cung rất chăm chú nói: 

- Cho nên nói, đây không phải là chuyện năm vạn Thuần Nguyên đan, nếu như dược liệu vừa nãy giá trị là mười ngàn vạn Thuần Nguyên đan, ngươi bỏ ra ba mươi ngàn vạn mua, người khác chỉ cho rằng nó quý giá, dù cho dùng nhiều hơn năm mươi ngàn vạn cũng chỉ có thể nói ngươi có thế lực, có tiền. Nhưng đồ vật giá trị chỉ có ba bốn ngàn Thuần Nguyên đan, ngươi tốn hơn năm vạn Thuần Nguyên đan mua. . . Chà chà. . .

Lời này của Trình Cung cũng không có truyền âm, bọn họ đang ở đó trước mặt người bán hàng rong, lúc này tên bán hàng rong kia đang mừng rỡ không thôi, mấy vạn Thuần Nguyên đan đối với bọn hắn mà nói chính là con số lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi