ĐAN THẦN

Trình Cung tự nhiên không thể nào thật sự đi cởi quần bọn hắn, nói như thế nào cũng phải cho Nhạc Uyển Uyển một chút mặt mũi, chỉ là không thu thập hai người bọn họ Trình Cung cũng có chút khó chịu. Còn nói tới tội, Trình đại thiếu thật không sợ đắc tội ai, trên thực tế hắn cũng đắc tội không ít.

- Oanh...

Nhưng vào lúc này, trong chớp mắt toàn bộ tinh cầu cũng lay động một chút, một cỗ lực lượng dâng trào xuyên thấu thế giới đóng kín này, một đạo thần niệm mạnh mẽ trực tiếp truyền vào.

- Công Dương Thứ, Tống Thạch, lập tức đi ra gặp ta. 

Âm thanh Nhạc Uyển Uyển vô cùng phẫn nộ.

- A...

Thân thể Tống Thạch cùng Công Dương Thứ còn có thể động, chỉ là người bị giam cầm ở giữa không trung, không vận dụng được bất luận pháp lực nào, muốn tự sát cũng không thể. Bọn họ nhìn lẫn nhau, giờ khắc này bọn họ biết thật sự gây rắc rối rồi.

Bởi vì nguồn lực lượng vừa nãy kia là đồ vật bí mật của Đan sư liên minh, là một Tiên khí, không ngờ Nhạc Uyển Uyển phát hiện Trình Cung biến mất, liền biết là xảy ra chuyện gì, tìm không được Trình Cung, cũng không liên lạc được Tống Thạch cùng Công Dương Thứ, dĩ nhiên trực tiếp vận dụng lực lượng Tiên khí.

Uy lực Tiên khí cường đại vô biên, trong lúc đó ngay cả ẩn giấu bên trong không gian cũng khó có thể không chịu ảnh hưởng.

Vận dụng Tiên khí, hơn nữa giọng nói kia rất tức giận, hiển nhiên đã sắp đến cực hạn.

Giờ khắc này Công Dương Thứ cùng Tống Thạch mới hiểu được một việc, nữ minh chủ tuổi trẻ xinh đẹp này, hiển nhiên không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá, nàng không bị bất luận lực lượng nào ảnh hưởng cùng không chế, thảm...

Trình Cung cũng rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới Nhạc Uyển Uyển phản ứng lớn như vậy, hơn nữa nhanh như vậy, thậm chí ngay cả Tiên khí cũng vận dụng.

Nghĩ đến cái này thần niệm của Trình Cung hơi động, trong nháy mắt thần niệm đón nhận lực lượng của Tiên khí kia tản mát ra.

- Ầm!

Sau một khắc, một cỗ lực lượng khổng lồ, trực tiếp xé rách không gian bí cảnh này, dựa vào lực lượng Tiên khí mạnh mẽ, toàn thân Nhạc Uyển Uyển được hào quang màu trắng bao phủ từ trên trời giáng xuống, thần sắc tràn ngập phẫn nộ, nhưng sau khi nàng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, liền dùng sức chớp chớp mắt to, đây là...

Nhạc Uyển Uyển trực tiếp vận dụng quyền lực minh chủ của Đan sư liên minh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã tập hợp đầy đủ các dược liệu mà Trình Cung cần, tuy những dược liệu kia rất đa dạng, những thật cũng chưa làm khó được Đan sư liên minh. Đan sư liên minh ngang qua Linh Sơn, Cửu Châu đại địa, vô số tinh không, có thể tưởng tượng được khổng lồ bao nhiêu, nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không được vậy thì xong rồi.

Hơn nữa Trình Cung cần cũng không phải là dược liệu đặc biệt hi hữu, trong đó chỉ có mấy thứ đặc biệt một ít, nhưng Đan sư liên minh cũng đều có biện pháp gom góp đủ, Nhạc Uyển Uyển trực tiếp hạ lệnh dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển những dược liệu này đến tổng bộ, sau đó liền trở lại đại điện.

Không nghĩ tới trở lại đại điện lại không thấy tăm hơi của Trình Cung, Nhạc Uyển Uyển nhớ tới Trình Cung nói không đi dạo, hơn nữa lúc này mới đi không bao lâu, trọng yếu nhất là nàng cảm giác được sóng không gian chấn động mãnh liệt trong đại điện, đây là vết tích lưu lại khi chuyển biến không gian chưa hoàn thiện, trực tiếp bắt người đi vào những nơi khác.

Sau đó thần niệm của Nhạc Uyển Uyển trực tiếp quét ngang chung quanh, cũng không có phát hiện Trình Cung, lúc này Nhạc Uyển Uyển đã đoán được mấy phần đã xảy ra chuyện gì, nàng sớm biết tình huống của đám người Tống Thạch, chỉ là nguyên bản nàng dự định sau này sẽ chậm rãi xử lý những chuyện này.

Không nghĩ tới bây giờ lại xảy ra loại chuyện này, chính mình mời người, thậm chí. . . thậm chí có thể nói là người mình thích tới, bọn họ lại dám động thủ, quả thực không muốn sống.

Nhạc Uyển Uyển tìm kiếm lần thứ hai, liên hệ với đám người Tống Thạch thì hoàn toàn không liên lạc được, giờ khắc này rốt cục Nhạc Uyển Uyển cũng phẫn nộ thật sự, trực tiếp vận dụng Tiên khí của Đan sư liên minh. Nguyên bản nàng mang theo đầy ngập lửa giận, nếu như nhìn thấy Trình Cung chịu một chút ủy khuất, coi như không làm minh chủ Đan sư liên minh này cũng phải đòi lại công đạo cho Trình Cung.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt này lại làm cho nàng kinh hãi triệt để, Trình Cung không có chuyện gì, hai vị thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của Đan sư liên minh bị chính trận pháp của tổng bộ vây ở không trung, muốn sống không được, muốn chết không xong, mà phía dưới không ít người của Đan sư liên minh bị đánh cho hôn mê.

Trọng yếu nhất là khuôn mặt luôn tươi cười của Công Dương Thứ kia, lúc này cũng không còn nụ cười nữa, người như sắp khóc, Tống Thạch càng là một bộ đau đến không muốn sống, so với giết hắn mười lần còn thống khổ hơn.

Chuyện này. . . vừa nãy nơi này đến cùng xảy ra chuyện gì?

Mình không nhìn lầm chứ, nguyên bản trong lòng nàng nghĩ, coi như Trình Cung có thể ngăn cản được. Nhưng dù sao ở trong địa bàn của Đan sư liên minh, hai Thuần Dương Thái Thượng trưởng lão ra tay, làm sao hắn không bị thương chút nào, hiện tại thì hay rồi. Chuyện gì cũng không có, ngược lại là hai thủ tịch Thái Thượng trưởng lão đau đến không muốn sống.

- Minh chủ. . .

Nhìn thấy Nhạc Uyển Uyển xuất hiện, Công Dương Thứ muốn mở miệng cầu tình, cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt, bởi vì nhìn thần tình của Nhạc Uyển Uyển là biết giờ khắc này nàng giận như thế nào.

Mà Tống Thạch thì giờ khắc này đã cảm giác mình không còn mặt mũi thấy người, nhắm mắt lại không nói một lời.

- Câm miệng, trong mắt của các ngươi còn có minh chủ như ta sao?

Nhìn bộ dáng thảm hại của đám người Công Dương Thứ nàng cũng không đành lòng. Nhưng nghĩ đến những việc bọn họ làm ra, Nhạc Uyển Uyển cũng tức không kiềm được.

- ...

Nhạc Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Trình Cung, nhất thời không nói gì, không biết nói cái gì cho tốt.

Trình Cung buông tay cười nói: 

- Ta không có việc gì, cho nên nàng cũng không cần tức giận với bọn hắn, được rồi, đi ra ngoài luyện đan.

Trình Cung cũng không muốn làm Nhạc Uyển Uyển khó xử, dù sao mình cũng không có chuyện gì. Mà bây giờ một đám Thái Thượng trưởng lão, hai vị thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của Đan sư liên minh thì thảm hề hề, tiếp tục tra cứu chuyện này đã không có bất cứ ý nghĩa gì.

Trình Cung nói xong trực tiếp cất bước, xé rách hư không rời khỏi. Sau đó Nhạc Uyển Uyển đi theo ra, miệng Công Dương Thứ hơi chu ra, muốn nói chúng ta còn bị giam ở chỗ này, nhưng cuối cùng không có phát ra âm thanh được.

Aii!

Ngẫm lại cảnh tượng vừa nãy, giờ khắc này ngược lại là có chút thỏa mãn, chí ít không có bị Trình Cung cởi quần...

Bằng không thì đúng là so với chết còn khổ hơn rồi!

- Tuy rằng ta đã tiếp nhận chuyện của Đan sư liên minh, lại không nghĩ rằng tình huống so với ta nghĩ còn hỏng hơn nhiều, chuyện lần này. . . thực sự là có lỗi, ta sẽ cho ngươi một cái công đạo.

Bên trên Đan tinh của Đan sư liên minh, Nhạc Uyển Uyển theo Trình Cung xuất hiện trên bầu trời. Cất bước xé rách hư không đã xuất hiện ở bên trong đại điện.

Trình Cung cười khoát tay áo: 

- Thật sự không cần thiết phải bàn giao cái gì, nàng cũng thấy đấy, vừa nãy ta không có chút thiệt thòi gì, hơn nữa từ góc độ khác mà xem, tuy đám người Đan sư liên minh kia gàn bướng, cố chấp, suy nghĩ có chút lệch lạc. Nhưng tóm lại vẫn không đến mức không cứu được, tất cả mọi người là người luyện đan, bọn họ không đủ linh hoạt, quá si mê, đều sống ở trong thế giới do mình làm chủ. Thật sự mà nói, bọn họ cũng là muốn tốt cho nàng, chỉ là phương thức có chút vấn đề mà thôi. Loại vấn đề này không phải một người hai người, nếu nàng muốn triệt để thay đổi cũng rất khó, dù sao Đan sư liên minh không giống một ít thế lực khác, không phải cái loại thế lực chiến đấu bốc đồng, cần mở rộng, này về bản chất sẽ quyết định hướng đi của Đan sư liên minh.

- Cái này cũng là chuyện bất đắc dĩ, trong Đan sư liên minh cũng có một chút nhân viên chiến đấu, nhưng bình thường thời điểm dùng đến đều thiếu thốn, dù sao tình huống Đan sư liên minh đặc thù, người dám trêu đến Đan sư liên minh đúng là không nhiều. Hơi chút yếu một ít đi tới, coi như phái người tới cũng rất dễ dàng giải quyết, kỳ thực ta cũng vẫn chưa đau đầu vì chuyện này, coi như ta tiếp nhận Đan sư liên minh cũng không thể nào dẫn Đan sư liên minh đi tranh bá, mà Đan sư liên minh nhiều luyện đan sư, một lòng nghiên cứu luyện đan như vậy, nói thật có lúc cũng tổn thất không nổi.

Nhạc Uyển Uyển nói đến chuyện này cũng chỉ có thể cười khổ.

- Cho nàng một kiến nghị, tam đại tuyệt vực là nơi rèn người rất tốt, chiến đấu nơi đó còn có thể được Linh Sơn ủng hộ. Đan sư liên minh vẫn ủng hộ chiến đấu ở tam đại tuyệt vực đó chứ?

- Ừm.

Nhạc Uyển Uyển gật đầu nói: 

- Không sai, bất quá Đan sư liên minh đều là phái người tới hiện trường luyện chế một ít đan dược, hoặc là không ngừng vận chuyển đan dược tới đó, căn bản không cần tham gia chiến đấu. Hơn nữa, Luyện đan sư nhìn như rất nhiều, nhưng dù sao vẫn là ít ỏi khó có thể bồi dưỡng, đặc biệt là Đan Đạo đại sư cấp bậc cao, tổn thất một cái ít một cái, loại tổn thất này Đan sư liên minh sẽ không cho phép, thậm chí ngay cả Linh Sơn cũng sẽ không cho phép.

- Không phải bảo nàng phái những người này đi tham gia chiến đấu, đi chịu chết, bây giờ nàng muốn thay đổi những người này là không thể nào, nàng hoàn toàn có thể bồi dưỡng một đời mới. Chọn lựa một nhóm người, từ vừa mới bắt đầu liền tham gia rèn luyện khác nhau, chiến đấu, tôi luyện, sau đó Đan sư liên minh quy định khen thưởng đan dược, sau này có thiên phú luyện đan cũng tốt, không có thiên phú luyện đan cũng tốt, đều là một phần tử của Đan sư liên minh, như vậy tuy rằng không thể triệt để xoay chuyển tình huống của Đan sư liên minh, nhưng ít ra đan sư liên minh không đến nỗi như hiên tại, không đỡ nổi một đòn như vậy. Đội ngũ chiến đấu không phải bồi dưỡng đi ra, mà là ở trong chiến đấu mài luyện ra được.

Loại lời nói không đỡ nổi một đòn này, cũng chỉ có Trình Cung mới có thể nói ra được, trên thực tế Công Dương Thứ cùng Tống Thạch vẫn là rất mạnh, dù sao cũng là Thuần Dương chân chân chính chính, hơn nữa còn là Thuần Dương lâu năm, chỉ là đột nhiên Trình Cung nghịch chuyển trận pháp bọn họ, trận pháp có thể nhốt lại Thuần Dương hậu kỳ, bọn họ sao có khả năng chống lại.

Đương nhiên, phương diện ý thức chiến đấu, kinh nghiệm thực chiến của bọn họ xác thực rất yếu.

- Cũng được...

Nhạc Uyển Uyển rất chăm chú suy tư, cuối cùng khẽ gật đầu đồng ý Trình Cung nói.

- Đúng rồi, có một việc nhất định ngươi phải nói cho ta biết.

Đề nghị này của Trình Cung cũng không có biện pháp triệt để xoay chuyển cục diện của Đan sư liên minh, nhưng ít ra có thay đổi trên trình độ nhất định, có thể làm được loại trình độ này Nhạc Uyển Uyển đã rất hài lòng, sau đó đột nhiên Nhạc Uyển Uyển nghĩ đến một vấn đề, lập tức hưng phấn tra hỏi.

Trình Cung cười nói: 

- Ta tị nạn ở chỗ của nàng, vấn đề của nàng ta nào dám không trả lời, nói đi.

- Thời điểm ta đi vào nhìn thấy dáng vẻ của hai vị thủ tịch Thái Thượng trưởng lão. . . so với chết còn thống khổ hơn, hơn nữa rõ ràng là đang cầu xin tha thứ, chịu nhận thua, ta nghĩ mãi mà không hiểu, lấy tính cách của bọn hắn, coi như đánh chết cũng sẽ không cúi đầu, làm sao sẽ chịu thua? Đến cùng ngươi làm gì với bọn hắn?

Đây mới là địa phương Nhạc Uyển Uyển hiếu kì nhất.

- Cũng không có gì, ta không có đánh bọn hắn cũng không có mắng bọn hắn, chỉ là nói cho bọn hắn biết, khi làm sai chuyện gì nhất định phải bị trừng phạt, vừa bắt đầu ta nói muốn đánh mặt, bọn họ không đồng ý, sau đó ta liền quyết định cởi quần bọn hắn đánh mông!

Trình Cung cũng không có ẩn giấu cái gì, có cái gì thì nói cái đó, hắn nói rất tùy ý, rất đơn giản, giống như là gia trưởng nhìn thấy tiểu hài tử bướng bỉnh, muốn cởi quần đánh mông vậy.

- Ngươi. . . a. . . Ngươi...

Nhạc Uyển Uyển vừa nghe xong, sắc mặt trở nên rất quái lạ, muốn cười lại cố nén, dù nói thế nào nàng cũng là minh chủ của Đan sư liên minh, mà bây giờ hai thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của Đan sư liên minh bị cởi quần đánh mông, loại chuyện này cũng có thể phát sinh sao, Nhạc Uyển Uyển cũng không biết nói cái gì cho tốt.

Nàng chỉ vào Trình Cung, dở khóc dở cười, không nghĩ tới Trình đại thiếu lại dùng một chiêu này, nguyên bản nàng còn nghĩ, mặc kệ thế nào, hai vị thủ tịch Thái Thượng trưởng lão này cũng nên thay đổi, bằng không nếu có người không nghe sai khiến, sẽ ảnh hưởng đến sự chưởng khống của nàng đối với Đan sư liên minh.

Nhưng hiện tại Nhạc Uyển Uyển biết, không cần mình nói Công Dương Thứ cùng Tống Thạch cũng sẽ không làm thủ tịch Thái Thượng trưởng lão nữa, nhất định sẽ triệt để bế quan biến mất.

Đương nhiên, sau đó Nhạc Uyển Uyển lại nghĩ tới một vấn đề, nhất định phải làm cho hai người kia rõ ràng, tất cả là bởi vì bọn họ mà có, đừng bởi vậy mà ghi hận trong lòng muốn đi trả thù, nếu như nói như vậy, liền tuyệt đối không thể tha thứ.

- Ngươi chỉ là dọa bọn hắn thôi đúng không, sẽ không phải thật sự cởi quần đánh. . . nơi kia đi!

- Tại sao không?

- Ngươi như vậy còn không bằng giết chết bọn hắn?

- Tại sao ta muốn giết chết bọn họ, bọn hắn tự cho là tới nhục nhã ta, tự nhiên ta sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, 

- Nhục nhã?

- Nói ta không nên nghĩ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cách Nhạc Đại minh chủ nàng xa một chút.

- Liền biết bọn họ. . . Hừ! Đúng rồi, ngươi rất để ý cái này sao?

- Không thèm để ý.

- Vậy tại sao xem là nhục nhã.

- Trả thù chung quy phải tìm cớ, nhưng thật ra là cái gì cũng không quan trọng.

- Ngươi..., nói một đằng làm một nẻo.

- Đi, lập tức đi động phòng hoa chúc với ta, này có tính xuất phát từ tâm can hay không. 

….

Hai người nàng một lời ta một lời, thời gian đi qua rất nhanh, đại khái sáu canh giờ sau Vạn Ngạo với Thiết Thiên Chuy mới vội vàng đi về, giao những đồ vật Trình Cung cần cho hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi